Edit: Canina
Lý chính làm việc rất nhanh, chỉ hai ngày sau hôm Tôn Huệ tới nhờ, sự tình đã được làm tốt, hắn đã nói chuyện với lão Tề, bảo Tôn Huệ cứ việc lên trấn bãi quán. Về phần phí mở quầy, sẽ chờ cuối năm tính toán một lần, Tôn Huệ đưa tiền cho lý chính, nhờ lý chính chuyển qua.
Tôn Huệ lại cảm kích một phen, còn cứng rắn nhét cho hắn hai chùm nho mang về.
Trước khi lên trấn, Tôn Huệ nghĩ vẫn nên nói một tiếng với mẹ, nàng đi bán hàng không biết sẽ trở về lúc nào, phải nhờ mẹ qua cho gia súc ăn giúp, không để chúng bị đói. Nhất là mấy con la la nhỏ, hiện tại vừa dứt sữa, cần ăn thức ăn mềm, bằng không sẽ không thể lớn nhanh.
“Ngày mai lên trấn sao? Cẩn thận một chút, tuy nói đã nhờ lý chính tìm quan hệ, nhưng cũng chưa hẳn sẽ không xảy ra sai lầm, có tình huống gì, đừng tiếc quầy hàng, bảo vệ bản thân thật tốt là được!” Tôn mẫu dặn dò, nếu không phải quá bận việc nhà, bà nhất định sẽ đi theo.
“Về phần gia súc trong nhà, con cũng đừng quan tâm, ngày mai ta sẽ sang cho chúng nó ăn.”
Tôn Huệ gật đầu, nói:“Cũng chỉ có vài ngày thôi, bán được hơn phân nửa trái cây, con sẽ không đi nữa, cho nên đành phiền mẹ vất vả mấy hôm.” Đâu thể không vất vả được đây, việc nhà nhiều, còn thêm chuyện này, nếu không phải muốn kiếm thêm chút tiền, Tôn Huệ luyến tiếc mẹ mệt nhọc như vậy.
“Với ta mà còn nói phiền phức, chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, vất vả gì chứ?” Tôn mẫu buồn cười nói, một tay vỗ vai con, nói:“Ngày mai lần đầu tiên lên trấn bày quán, mang ít trái cây thôi, nếu bán tốt hôm sau lại mang nhiều hơn.” Không thể có bao nhiêu mang bấy nhiêu, thứ nhất là chưa biết rõ tình hình người mua, thứ hai, nếu có người tới gây sự, tổn thất cũng ít.
“Trong lòng con đều biết, ngày mai các loại trái cây đều mang hết, không trông cậy vào ngày đầu tiên kiếm được bao nhiêu, chỉ cần kiếm đủ tiền trà là được.”
Nói chuyện không lâu, Tôn Huệ định chào mẹ đi về, việc trong nhà còn nhiều. Thế nhưng vừa mới ra khỏi phòng thì đã bị Chu Đồng ngăn cản, nàng nhìn Tôn Huệ nói:“Huệ Tử, có phải muội quên chuyện gì không, sao chưa nói gì đã chạy.” Vừa nãy thanh âm của Tôn Huệ không nhỏ, vừa vặn bị Chu Đồng nghe thấy, bèn chạy tới chặn đường nàng:“Mai muội lên trấn bãi quán đúng không, khi nào đi, ta đi qua giúp muội.”
Xem tư thế này, cũng biết không thể lại cự tuyệt, Tôn Huệ vỗ ót một cái nói:“Xem muội này, thật sự là quên mất, đã nói đến lúc đó nhờ tỷ giúp một tay, thế mà nói hai câu liền quên! Cũng may có tỷ ngăn muội lại, bằng không ngày mai sẽ luống cuống.” Nàng không thể nói thật là mình cố tình quên được.
“Ha ha, nhớ ra là tốt rồi.” Chu Đồng nói câu này, giọng điệu đầy ẩn ý, khiến cho Tôn Huệ cảm thấy rõ ràng rằng tỷ ấy biết mình nói dối:“Mai ta qua tìm muội, nhớ chờ ở nhà đấy.”
“Vậy muội sẽ chờ tỷ.” Quên đi, thiếu một phần nhân tình thì thiếu một phần đi, tương lai sẽ có cơ hội trả lại.
Ngày hôm sau, Tôn Huệ còn không ngừng tự nói chúc may mắn với bản thân. Rất nhiều chuyện nhìn đơn giản, nhưng một người sẽ không dễ làm, nếu không phải Chu Đồng đi theo giúp một tay, quầy hàng này chưa biết tới bao giờ mới xong, càng đừng nói tới việc sau này có người tới gây rối cũng có thể bảo toàn thuận lợi.
Chu Đồng vốn định giúp đỡ chuẩn bị quầy hàng cho tốt sau đó sẽ trở về, nhưng không đi được mấy bước, người tới đông dần, không mua một cân thì cũng nửa cân, cũng nếm thử, khách tới liên tục, Tôn Huệ một mình có chút kham không nổi, Chu Đồng liền không rời đi nữa,= mà ở lại giúp đỡ một hồi.
Hoa quả đương nhiên là bán rất nhanh, lần này Tôn Huệ mang theo toàn trái cây được lựa kỹ, người trên trấn trong tay đều có chút tiền nhàn rỗi, sau khi ăn thử một miếng, cảm thấy ăn ngon, ít nhiều đều bỏ tiền mua. Cho nên, đến giữa trưa, hoa quả đều đã được bán hết, mệt cho hai người mồ hôi đầy đầu, Tôn Huệ lau mồ hôi trên trán, nói:“Hôm nay may mà có tỷ, bằng không chắc muội không xong.”
“Đừng nói lời này, tỷ chẳng qua chỉ giúp một tay, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta mau trở về đi thôi, người trong nhà hẳn là đang chờ chúng ta về ăn cơm.” Chu Đồng đặt rổ lên xe, cũng dọn dẹp đồ đạc một chút. Tôn Huệ thở hắt ra, huy huy toan thủ, nói:“Mấy bà thím đó thật biết trả giá, muội nhất định không đồng ý, thế mà vẫn bị hạ giá không ít, cuối cùng còn phải cấp thêm ưu đãi.” Thế nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn kiếm được.
Chu Đồng lắc đầu, thoáng chỉ trích nói:“Tỷ chẳng phải đã nói với muội rồi sao, đừng có báo giá thật, trái cây đều là đồ tốt, đắt chút cũng là có thể, dù sao mấy bà cô kia đều biết trả giá, muội nâng giá cao một chút, cho dù bị trả giá, cũng có thể kiếm được nhiều.” Nghĩ nghĩ, hỏi:“Ngày mai, bằng không nâng giá tiền lên chút? Thế nào.”
Tôn Huệ lắc lắc đầu, nói:“Thôi quên đi, giá tùy ý đề cao, người khác biết được không tới.” Tính toán như vậy thì tốt thật, nhưng khách mua đều là dân chúng bình thường, có thể bớt chút liền bớt, nếu giá thay đổi, bọn họ là sẽ không lại quan tâm.“Không có việc gì, dù sao muội cũng không định phát tài nhờ vào bán trái cây, chẳng qua là sợ ăn không hết để hỏng mất, cho nên mới lại đây bán.” Chỉ cần có thể trợ giúp một chút sinh hoạt phí, Tôn Huệ cũng rất cao hứng.
Chu Đồng ngẫm lại cũng thấy có lý, hôm nay người ta đã biết giá cả rồi, ngày mai thay đổi, người ta lại cho rằng mình lật lọng, thật sự không tốt.“Cũng là muội nghĩ chu đáo.” Hôm nay, lúc cuối cùng trái cây có chút không đủ bán, rất nhiều người nghe thấy chạy tới hỏi mua nhưng đã không còn, Chu Đồng hỏi:“Vậy ngày mai có nên mang nhiều chút không, cứ như hôm nay nhất định sẽ bán hết.”
Đem xe bộ ở lừa trên người, kéo Chu Đồng đi lên, một bên vội vàng lừa một bên quay đầu đáp:“Muội thấy ngày mai vẫn chưa cần mang thêm trái cây. Phải biết rằng, thứ này mua trở về cũng sẽ không phải một ngày hai ngày liền ăn xong, nhu cầu sẽ không nhiều như vậy.” Người ta chịu bỏ tiền mua nhưng cũng sẽ không ăn một lúc hết luôn, mà là mỗi ngày ăn một ít. Một khi đã như vậy, không cần mang nhiều làm gì, vừa mất công vừa chưa chắc đã bán hết.
Chả trách người nhiều nói Tôn Huệ thông minh, Chu Đồng liếc mắt một cái, trong lòng không thể không phục, nàng chỉ thấy hôm nay bán chạy, cũng không nghĩ nhiều, không tính toán nhiều.
Đến nhà, ngoại trừ Chu Thụ bởi vì đói quá chịu không nổi đã cầm chén nhỏ ăn trước, người lớn vẫn còn đang ngồi hóng mát, chờ Tôn Huệ các nàng trở về, mới đứng dậy nói ăn cơm thôi.
Trong lòng Tôn Huệ cực kỳ ngượng ngùng, làm cho nhiều người chờ mình như vậy, hơn nữa hôm nay còn làm phiền Chu Đồng nửa ngày, rất là băn khoăn. Nghĩ một chút, ngày mai hay là chuẩn bị trước đồ ăn mang theo lên trấn, ăn xong rồi trở về, đỡ mất công mọi người chờ.
Ăn cơm thời điểm, Chu Hải đột nhiên mở miệng, nói với Tôn Huệ:“Huệ Tử, ngày mai cũng đừng lên trấn bán hoa quả, làm chút đậu hủ, tương du linh tinh đi.” Tôn Huệ nuốt xuống đồ ăn trong miệng, ngẩng đầu hỏi:“Mấy ngày nay cháu không có làm, dượng nghĩ thế nào mà lại nói thế ạ?” Nàng làm đậu hủ, thật là ba ngày giăng câu hai ngày phơi lưới, toàn dựa vào tâm tình, mà mấy ngày nay, vì bán hoa quả, đã sớm quên đi không còn một mảnh, cối xay chỉ sợ đã phủ đầy bụi.
Cũng không thể là vì để ăn, nếu nói như vậy, Chu Hải thà rằng đi nơi khác mua, cũng sẽ không để cho Tôn Huệ làm.
Tôn mẫu cũng buông đũa nhìn Chu Hải, bà không biết vì cái gì ông ấy lại bảo con gái đi làm đậu hủ. Chu Hải nói:“Là như vậy, con làm cái gọi là ngũ vị hương kia không tệ, rất nhiều người đều yêu thích, mà hiện tại con không làm nữa, mọi người đều mua không được, rất nhiều người đều hỏi ta khi nào thì làm, có thể bán cho bọn hắn một chút.” Không chỉ có thôn mình, hắn đi làm thợ mộc ở mấy thôn bên cạnh, cũng có không ít người hỏi, cho nên hắn mới có thể nói với Tôn Huệ, bảo nàng không vội bán hoa quả, xế chiều đi bán cũng không sao, có thể làm chút đậu hủ, tương du vân vân, có lẽ sẽ kiếm được càng nhiều.
Ngũ vị hương đậu hũ làm ra, Tôn Huệ cũng biết rất nhiều người yêu thích, làm ra không lo bán không được, nhưng nàng đã bán phối phương cho phu nhân Huyện lệnh, nàng cũng không có lá gan tranh giành chuyện làm ăn với phu nhân. Nàng cũng không sống đủ kiên nhẫn, kiếm tiền trong chảo dầu là chuyện tình là tuyệt đối không thể làm.
“Cái khác thì không nói, nhưng là đậu hũ ngũ vị hương mà nói, vẫn nên quên đi thì hơn, con đã thu tiền của phu nhân Huyện lệnh, sợ chọc bà ta mất hứng.” Tôn Huệ cười nói.
Thế nhưng nàng nghĩ nếu không làm đậu hũ ngũ vị hương bán, người mua sẽ ít đi rất nhiều, đành phải bán thêm đậu hũ chiên các thứ.
Biết Tôn Huệ cố kỵ Huyện lệnh phu nhân, Chu Hải buông bát, nói:“Hóa ra là như vậy, khó trách con không làm đậu hũ ngũ vị hương nữa.” Nhìn Tôn Huệ nói:“Không có việc gì, một tháng trước Huyện lệnh đã bàn giao công việc, thăng chức đến địa phương khác, phu nhân Huyện lệnh sẽ đi theo, con lại làm đậu hũ ngũ vị hương, sẽ không có ai quản.”
Tôn Huệ vẫn còn có chút cố kỵ, phu nhân Huyện lệnh khẳng định không có khả năng tự mình mở cửa hàng làm đậu hũ ngũ vị hương, nhất định là đem phối phương bán đi, hơn nữa giá không rẻ. Mua phối phương rồi, có lẽ sẽ kiêng kị Huyện lệnh phu nhân, nhưng bản thân sy nghĩ vẫn thật đơn giản, nếu chính mình làm đậu hũ ngũ vị hương, chọc bọn họ ngứa mắt, mình nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn.
“Không bằng thúc phụ thử nhờ người lên huyện xem một chút, xem có người mở quầy bán đậu hũ ngũ vị hương hay không.” Tôn Huệ cuối cùng nhịn được tiền tài dụ hoặc, từ chối:“Mà thôi, đậu hũ ngũ vị hương làm tốn nhiều công phu, con không thích làm lắm, vẫn là đậu hủ chiên làm đơn giản hơn nhiều, cái này thì có thể.”
Chu Hải cau mày, gật đầu nói:“Làm đậu hũ ngũ vị hương thực phiền toái? Vậy thì quên đi, chừng nào có thời gian rồi nói sau. Thế nhưng bọn họ cũng không có chỗ mua, trên huyện khả năng chỉ trong tửu lâu mới bán, không có cửa hàng bán riêng.” Hắn không biết thứ này làm như thế nào, cho nên Tôn Huệ vừa nói khó làm, cũng sẽ tin, không nghĩ tới đó chỉ là Tôn Huệ lấy cớ cự tuyệt.
Tôn Huệ nói:“Chỉ có trong tửu lâu bán? Các cửa hàng chẳng lẽ không bán?” Rất là kỳ quái, dù thế nào cũng phải bán cho các cửa hàng chứ, nếu chỉ bán cho tửu lâu, dân chúng bình thường làm sao có cơ hội được ăn.
“Không có, không nghe ai nói có cửa hàng nào bán.” Chu Hải nói.
Gật gật đầu, Tôn Huệ nghĩ, nếu như thế thì có thể đi hỏi thăm một chút, nói không chừng đậu hũ ngũ vị hương này còn có thể tiếp tục làm, nói vậy, mỗi ngày đều có chút thu nhập.
Vậy ngày mai đi các nơi hỏi thăm một chút đi.