*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc ngủ mơ thì nghe được bên ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện líu ríu, trời ạ mới sáng sớm tinh mơ mà ai lại nói chuyện ầm ỹ ngoài cửa như vậy chứ? Đồng hồ báo thức vẫn còn chưa kêu cơ mà, nhất định là vẫn còn sớm, tiếp tục ngủ!
"Thật đáng ghét , không biết rằng quấy rầy giấc ngủ của người khác là một chuyện mất đạo đức à!" Nói xong xoay xoay người tiếp tục ngủ.
Không đúng, Ngô Thần đột nhiên tỉnh táo lại một chút, nơi cô ở trước đây là phòng đơn, bên ngoài phòng ngủ có cầu thang còn có cả phòng khách, lúc này khẳng định là trong nhà không hề có bất kỳ một ai hết, Ngô Thần tử nhỏ có một tật bắt buộc, mỗi đêm khi khóa cửa đều phải khóa lại mấy lần, hơn nữa còn kiểm tra lại khóa phòng trộm kỹ càng.
Như vậy tình huống bây giờ là thế nào? Sao bên ngoài cửa lại có âm thanh ồn ào như thế? Chẳng lẽ phòng mình ở bị phá đi?
Ngô Thần mắt vẫn còn chưa mở nhưng tai lại cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện ra một chuyện không thể xảy ra , Ngô Thần giới tính nữ 26 tuổi bản thân đang sinh sông và làm viêc ở thành S,tiếng nói chuyện bên ngoài lại là ngôn ngữ địa phương của thành H, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
Ngô Thần từ từ hé mở mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, đây là sao thế?
Ngô Thần có chút mê mang. Đây là chuyện gì xảy ra?
Ngô Thần 26 tuổi năm năm trước đã tốt nghiệp đại học hệ tin tức, sau khi tốt nghiệp đại học không chọn công việc chuyên ngành, mà lựa chọn một công việc trong công ty địa ốc. Công tác năm năm, bản thân cũng leo lên được chức vị khá cao, còn tự mình mua được một căn hộ hai tầng ở thành S.
Tuy nói là cô còn chưa có kết hôn, nhưng mà đang kết giao với một người rất khá, cũng đã gặp mặt gia đình hai bên, quyết định hai năm sau sẽ sinh con.
Nhưng mà, bây giờ là thế nào? Tường xung quanh được sơn trắng nước sơn đã có chỗ biến đen, bây giờ còn có nơi như vậy á? CHẳng lẽ bản thân mình nằm mơ, mà lại có thể bơi được đến tận cái chỗ này ?
Thời điểm Ngô Thần đang tự hỏi, cửa bị đẩy ra .
Người đi vào là một bác sĩ nam, cô nhớ đây là bạn học của baba mình, hình như là họ Vương. Nhưng làm sao ông ấy lại có thể còn trẻ đến thế?
Người bước theo đằng sau chính là cha mẹ của mình. Cha mẹ? Cha mẹ mình còn rất trẻ? Hơn nữa hai người còn ở cùng nhau? Cô ngây ngẩn cả người, nhìn lại bàn tay của mình, Ông trời ơi!
Vốn rất ham mê đọc tiểu thuyết Ngô Thần đương nhiên hiểu rõ bản thân mình đang gặp tình huống gì ~!
"Cháu cảm thấy thế nào rồi? Có thể nói cho chú biết được hay không?" Chú Vương nhẹ nhàng hỏi.
Cô nghĩ nghĩ, bản thân mình từ bé đến lớn hình như rất ít khi bị ốm? Trừ có một lần bốn tuổi , vào mùa đông mà cô lại ham ăn , ăn hết ly kem cho nên bị đau họng, chẳng lẽ chính là lúc này sao?
"Ư" thanh âm có vẻ khàn khàn.
"So với ngày hôm qua đã đỡ hơn một chút rồi, có thể nói ra tiếng ." Chú Vương xoay người cùng baba nói xong, sau đó xoa đầu Ngô Thần nói"Tiểu nha đầu này, cháu không cần phải tham ăn như thế, giọng cháu hay như vậy mà bị ly kem làm hỏng rồi, không có lợi chút nào, lần sau tự bản thân mình phải chú ý nhé, muốn gặp chú Vương có thể đến nhà chú chơi mà, cháu không cần dùng cách này để đến gặp chú đâu nhé."
"Ha ha,con có nghe được chú Vương nói không, nếu không nghe lời, bị tiêm như vậy con có sợ hay không." Mẹ ấn ấn đầu Ngô Thần nói, nhưng giọng nói mang theo nụ cười cho nên không có bất kỳ sự dọa nạt nào, nhưng cô vẫn thật ngoan ngoãn mà gật đầu.
"Sốt cũng đỡ hơn rồi, các cậu làm thủ tuc xuất viện cho tiểu Thần đi, nhưng mà nhớ mỗi ngày đến đây tiêm là được." Ngô Thần cứ như vậy được được rời khỏi trạm xá địa phương, Ngô Thần cũng phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì •••
Cha mẹ của Ngô thần lúc cô học trung học hai người bọn họ tình cảm tan vỡ mà ly hôn, mà Ngô Thần cũng vì nguyên nhân vậy cho nên tính tình có chút cực đoan, làm cho thời gian thi vào trường cao đẳng cũng gặp rất nhiều vấn đề.
Tình trạng này tạo nên một loạt tình huống xấu phát sinh, thế cho nên ở thời kì đại học trên cơ bản Ngô Thần đã vượt qua nó trong sự oán hận.
Từ một gia đình biến thành hai gia đình, khi nhìn thấy gia đình mới đó được thành lập, Ngô Thần cảm thấy bản thân mình rất là dư thừa .
Sau đó Ngô Thần lựa chọn cho bản thân mình một cuộc sống riêng ở bên ngoài, tự mình dốc sức cố gắng, thời gian năm năm ở thành S dựa vào năng lực của chính mình mua một căn hộ 80m2. Một nữ nhân, một nghệ thuật sinh sống, ở thời đại này không dựa theo bất kỳ nhân tố nào mà tự tạo được thành quả như vậy làm cho cô cảm thấy rất tự hào.
Thời điểm cô cảm thấy được cuộc sống dần trở nên tươi đẹp, ông trời trêu đùa cô một lần nữ như vậy, trở lại cuộc sống 22 năm trước!
Người khác xuyên không mà nàng là trùng sinh? Nếu cho trùng sinh vì sao không cho cô trở về sớm chút , ở vào thời điểm cô không nhà không xe như vậy chẳng phải tốt hơn à? Kết quả như vậy thật sự là ~ không biết nên khóc hay nên cười .
Đến lúc này vẫn là không có gì dấu hiệu gì sẽ cho cô trở lại , không phải nghe nói chuyện như thế này phải gặp chuyện gì phát sinh bất đắc dĩ mới có thể sao? Sao bản thân mình lại có thể quay lại?
Quên đi đừng nghĩ nữa, suy nghĩ lúc này cũng không ra kết quả, đến đâu thì đến đi.
Nếu chuyện đã xảy ra như vậy thì cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội trời cho này? Cô bị đường đời tôi luyện thành tình cách lạnh lùng, mà tính cách thực sự của NGô Thần cũng không phải như vậy.
Như vậy đã trở lại đây rồi, trong ý nghĩ của cô là cô vẫn còn vài năm để chuẩn bị, trong những năm này thì sẽ bắt đầu thay đổi từ đâu đây?
Nghĩ lại ba thời điểm quan trọng, các bạn cùng phòng ký túc lúc trước có một ngày tâm sự ngồi nói , nếu như bây giờ cho cô ấy quay trở lại thời trung học, khẳng định rằng cô ấy chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, khi học trung học thì thời đại học chính là một giấc mộng, thời điểm địa học chính là tưởng nhớ thời trung học. Nếu ông trời đã nguyện ý cho Ngô Thần cơ hội này, lại còn khuyến mãi thêm một khoảng thời gian vô cùng rộng rãi dành cho cô, như vậy cô sao có thể nỡ buông tha cho cái cơ hội này được?
Thật ra Ngô Thần vẫn luôn cảm thấy chiều cao 163 của bản thân mình rất được rồi , lúc trước ở cùng một đám chị em người đông bắc cho nên cô có cảm giác một cô gái nhỏ bé phía nam như cô thật đúng là một khuyết điểm, như vậy lúc này đây chính là cơ hội tố cho thay đổi nét bút hỏng này đi.
CÒn cảm thấy cãi mũi của mình chưa có đủ độ cao? Hiện tại cô mới bốn tuổi xương của cơ thể chắc hẳn là vẫn chưa hoàn thiện hết, như vậy có khi còn có khả năng thay đổi. Lúc trước trên ti vi có một minh tinh từng nói giỡn, cái mũi của nàng cao được như vậy là hồi nhỏ nàng thường hay dùng kep áo gỗ kẹp vào tại nên dáng như vậy , bản thân mình liệu có nên thử hay không? Nhưng nghĩ đến cảm giác khi bị kẹp mũi? Hay là thôi đi, cái này phải suy nghĩ lại •••
Cảm thấy vóc dáng có chút béo? Kỳ thật người cao 1m63 cân nặng 95 cân( 47kg) như vậy là hoàn hảo rồi, nhưng mà cô nghe nói chiều cao chỉ như vậy không nên vượt quá 95 cân mới là chuẩn thì phải! (Swan : láo nào tôi cao bằng cô mà tôi nặng 50 cân đấy nhé =.=
)
Bằng cấp như vậy vẫn không đủ? Khí chất không tốt? Hiện tại cô mới có bốn tuổi đấy?Nghĩ muốn thay đổi cái gì sợ không có thời gian hay sao?
Còn có một cái phải thay đổi, chính là quan hệ của cha mẹ . Ngô Thần không muốn là một đứa nhỏ mồ côi nữa, điều này làm cho cô đến tận khi lớn lên vẫn có ác cảm với việc phải lập gia đình.
Nếu nói cha mẹ ly dị là vì cảm tình vỡ tan, như vậy làm chuyện để cho bọn họ không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện này không phải tốt hơn à? Mẹ cảm thấy tình cảm của cha dành cho gia đình là không có thật tâm, đến khoảng thời gian hai năm cuối cùng hai người ly thân rồi mới có quyết định ly hôn. Đời này Ngô Thần chắc chăn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
Sau khi trải qua cuộc sống mới hai ngày, bởi vì cổ họng đau cho nên Ngô Thần không thể nói nhiều, nàng cũng rất hợp ý mà duy trì sự im lặng, cha mẹ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Dù sao cũng đều là ba mẹ của mình, chẳng lẽ mình còn có thể làm ra hành động gì không hợp lý sao?
Sau khi trở về lịch, hiện tại là tháng 12 năm 1994, hình như là thời điểm cô vẫn còn đi học lớp lá. Thời đại những đứa bé bắt đầu được học những môn nghê thuật năng khiếu, cô vẫn nhớ cha mẹ cô còn dắt cô đi học khiêu vũ LaTin, nhưng mà bới vì bản thân lúc trước hay xấu hổ nên nhất quyết không chịu đi học. ĐỜi trước lúc năm hai mươi tuổi cô mới chịu đi học một thời gian.
Đến đời này cô sao lại không thể quý trọng những cơ hội như vậy được nữa chứ? Cô còn muốn học võ thuật, nếu muốn tăng chiều cao, thì phải vận động thích hợp vừa phải , hơn nữa còn có thể phòng sói •• .....
ĐỜi trước cô còn có thể đàn dương cầm , nhưng bản thân phải đi học được đã, bằng không đến lúc đó đột nhiên lại biết đàn chỉ sợ không thể giải thích được vì sao. Còn có đàn ghita, nhớ tới bản thân mình từng có thời gian yêu say đắm cây đàn ghi ta, nhưng mà chỉ kiên trì được nửa năm, sau đó lại đem thành tựu với cây đàn ghi ta ném tít dưới đáy hòm!
Tiếng Anh đây là cần phải học , vốn liếng tiếng Anh của cô chỉ là để ứng phó cho qua kỳ thi cấp bốn, sau lại vì công việc mà học các phát âm, nhưng là đối với những chuyện xảy ra thì vẫn không đủ dùng, rất nhiều thứ phải học từ khi còn rất nhỏ.
Tạm thời cứ như vậy đi, cô mới bốn tuổi, không thể làm ra được chuyện khác người ,hiện tại cứ từ từ bắt đầu chậm rãi tích lũy kiến thức là tốt rồi. Thời gian còn rất dài •••
Ba mẹ Ngô Thần ở cùng với ông bà nội , bởi vì ông Ngô bà Ngô chỉ có một đứa con trai. Nhưng Ngô Thần vẫn còn có hai bác gái, một người bởi vì công việc của chồng mà chuyển đến sinh sống ở tỉnh G, còn có một người vừa mới sinh em bé. Mà bên mẹ Ngô Thần cũng có hai dì cả.
Ông ngoại của Ngô Thần cũng còn rất khỏe mạnh, đời trước Ngô Thần đối với người ông ngoại này ấn tượng không sâu lắm, bởi vì ở lúc mười tuổi thì ông ngoại qua đời.
Đó là do Ngô Thần sinh sống trong một gia đình quá đơn giản, đương nhiên, thân thích bên nội cô vẫn thân thiết nhiều hơn, những người này sau đó chúng ta chậm rãi giới thiệu sau
Cha Ngô rất thích sách cho nên có hẳn một tủ sách rất lớn trong phòng ngủ, trên giườn ngủ thường hay có những quyển sách được vứt bừa bãi.
Nếu có thời gian ông rất hay ngồi khoe khoe khoang khoang, ông còn dậy Ngô Thần cách viết bút lông, đáng tiếc đời trước Ngô Thần không có sự kiên trì. Thật sự là như vậy, trong cái cầm kỳ thư họa này, ngoài cầm ra thì cô có thông hiểu một chút, những cái khác đều không có biết — không biết gì hết, cho nên hiện tại phải cô gắng bù đắp lại .
Một ngày cha Ngô đang ngồi viết bút lông, bạn học Ngô nhỏ bé chậm rãi tiêu sái đi qua, nhìn thật lâu, cha Ngô cuối cùng cũng để ý tới bạn nhỏ Ngô .
"Sao nào, con muốn học hả? Nhìn lâu như vậy có thích hay không đây?"
" Viết nhìn đẹp lắm ạ, con muốn học!" Bạn học Ngô liên tục gật đầu.
"Chà chà thư pháp không phải luyện là luyện được trong ngày một ngày hai, con nghĩ con có thể kiên trì được hay sao?" Cha Ngô trừng mắt nhin Ngô Thần.
"Tin tưởng con đi mà, chắc chắn tương lai con sẽ viết chữ tốt hơn cha! Hừ" Cha Ngô nở nụ cười, còn cười rất đắc ý.
Ngô Thần bắt đầu mỗi ngày đều baba cầm tay dạy luyện những nét cơ bản, muốn luyện thư pháp tốt phải có cân có cốt, sinh động. Những thứ này không phải luyện thành được nhay , thư pháp có thể làm nhu hòa khí chất của một cô gái. Từ ngày đó về sau, luyện chữ đã trở thành môn học bắt buộc của cô bé Ngô Thần bốn tuổi.
Ngô thần từ sớm đã muốn học vỡ lòng, mẹ cô cũng đã vì cô mà mua một quyển từ điên nhỏ, cho nên sau khi trùng sinh Ngô Thần bắt đầu học. Đầu tiên cô đem toàn bộ sách trên giá của cha Ngô toàn bộ đọc hết, những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới bắt đầu ngâm cứu.
Chiều nào cha Ngô mẹ Ngô đi làm trở về cũng nhìn thấy một màn như vậy, một cái cô bé con ngồi ở ban công, đầu gối để một quyển sách,trên bàn nhỏ bên cạnh chính là một cuốn từ điển cùng với một đĩa đồ ăn vặt .
"Bảo bối từ sau khi bị ốm hình như trầm tĩnh hơn hẳn, mỗi ngày đều nhu thuận đọc sách như vậy cũng không cần chúng ta phải quan tâm nhiều nữa ." buổi tối Ngô mẹ cằn nhằn với cha Ngô .
"CŨng không xem đó là con của ai nha, đứa bé của chúng ta có thể kém sao. Tiểu Hi cũng cũng rất thích đọc sách, tiểu Thần của chúng ta kém làm sao được? Đừng quá để ý như thế nữa, ngủ đi." Nói xong Ngô ba ba ôm Ngô mẹ ngủ. Nhưng những đoạn đối thoại như thế thường xuyên xảy ra, đến mức sau này Ngô mẹ cảm đấy con mình ngoan ngoãn nhu thuận quá mức , làm cho nàng không có được lạc thú khi làm mẹ.
Tết dương lịch qua rồi rất nhanh đến tết âm lịch, đây chính là cái tết thứ nhất sau khi cô trùng sinh , tết âm lịch của mười mấy năm trước so với bây giờ có không khí hơn nhiều.
Tuy rằng cũng chỉ là đêm trước năm mới mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống, đại cô cùng tiểu cô đều ở nhà chồng, nhưng ít ra vẫn là người một nhà ở cùng nhau, trò chuyện uống trà. Tiểu Ngô Thần ngồi trong lòng cha mẹ xem ti vi. Nhưng mà quả thật , trương trinh tết cô đã xem hơn hai mươi năm đã không còn hấp dẫn , hơn nữa thân thể tiểu hài tử cũng không thể thức đêm lâu đến thế, rất nhanh, tiểu Ngô Thần tựa vào trong lòng mẹ ngủ. Cảm giác như vậy thật tốt!
"Bảo bối, năm mới vui vẻ." Ngô mẹ lay tỉnh tiểu Ngô Thần.
Kỳ thật cũng không phải mẹ Ngô muốn gọi Ngô Thần dậy, mà là ở thành H có tập tục, ở đêm ba mươi hơn mười một giờ phải đốt một quả pháo trước cửa nhà, ý nói là đem tài vận một năm đều thu hồi được, sau đó ở buổi sáng ngày hôm sau lại lấy pháo đốt coi như mở tài vận trong năm mới. Nghĩ đến cuộc sống bên ngoài của mình, bản thân không dám đốt pháo, hơn nữa ở thành S cũng cấm tư gia đốt pháo, thật sự đã rất nhiều năm muốn hưởng thụ lại cảm giác này . Thật tốt! Ha ha. Ngô Thần ha ha nở nụ cười.
"Ông nội bà nội, ba mẹ, năm mới vui vẻ, chúc mọi người một năm mới thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý, chúc mừng phát tài, hồng bao lấy đến."
"A, Thần Thần của chúng ta đã lớn rồi không còn nhỏ nữa , lời này ông nội thích nghe, đến đây, cầm lấy hồng bao, năm nay chúng ta chúc thần thần thân thể khỏe mạnh hay ăn chóng lớn, cao lớn hơn một chút nhé."
"Dạ, cám ơn ông nội bà nội."
"Bảo bối đã nhận được hồng bao tử ông bà nội rồi , đây là của ba ba cùng với mẹ a, con có muốn đưa cho mẹ hay ba giữ hồng bao hộ con hay không tiểu Thần?" Ba ba cầm hồng bao cười đưa cho Ngô Thần.
"Không cần đâu, Thần Thần đã trưởng thành, hồng bao của mình phải tự mình bảo quản. Mẹ tìm cho Thần Thần một cái hộp sắt nha,con muốn để hồng bao trong đó."
"Nhìn xem nhà tiểu tham tiền chúng ta này , nhỏ như vậy đã biết đem tiền giấu rồi nha, được rồi, mẹ sẽ tìm cho con, sau đó chúng ta cùng nhau nuôi nó được hay không." Mẹ lôi kéo Thần Thần trở lại phòng, tìm một cái hộp sắt cho cô, sau đó đem hồng bao để vào trong hộp rồi cất vào tủ. Kỳ thật nói như vậy thôi tiền thì mẹ vẫn cầm hết, chẳng qua là cô biết được là ai cầm mà thôi.