Cuộc Sống Biến Thái Của Hủ Nam

Chương 6



Đây là cái công viên trò chơi BT gì a!!

555555555555… ta không được!!!!ta không thể nhảy dù…ta sợ cao…

Trong lúc ta kêu rên thì một cái dù đập lên trên đầu ta.Đau quá…

“Đây là đầu không phải tảng đá, bổn bổn!!”

“Ai bổn?”

“Ngươi!!!”

Ca ca vẻ mặt ngạc nhiên sau đó biến thành âm trầm:

” Vốn nhớ ra ngươi sợ độ cao muốn ôm ngươi nhảy xuống…nhân tiện cho ngươi quyền kiểm soát thời gian kéo dù…Ai~~quên đi~~~giờ ta không nghĩ tới nữa…”

Cái cái cái…cái gì?!

“Aaaaaaaaaa~biểu~ta làm sai không thể sửa sao~~ngươi khiến ta nhảy xuống từ nơi này còn không bằng bảo ta chết đi niết!!!!!

Ta giống như con bạch tuộc quấn trên người ca ca ở trên người hắn cọ cọ cọ cọ, hừ~!Ta cũng không tin ngươi sẽ không thỏa hiệp! Nhớ lại trước đây ta dùng chiêu này đánh khắp thiên hạ vô địch thủ~!!!!!!!!!!!!

“…Biểu…Vừa rồi ngươi còn nói ta bổn à…”

“Ta thu hồi”

“Ngươi mất cơ hội rồi” Nói xong còn không quên thở dài. Quá đáng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

“Ta thật thật thật sai niết! Tha lỗi cho ta có được không…ta biết ngươi tốt nhất, giỏi nhất~thông minh nhất, thông minh nhất~hiểu chuyện nhất, hiểu chuyện nhất~~~”

“Việc ngươi chết và việc ta hiểu chuyện có liên quan gì với nhau sao~~~” Ca ca đem dù đeo vào lưng lại chỉnh lý sửa sang y phục tính nhảy xuống.

“Quá đáng!!Ngươi quá đáng rồi!!!hừ!!! nhảy thì nhảy!!cùng lắm thì bị hù chết thôi có thể thế nào a!!!” ta ngẩng đầu đi tới sát khoang, rất dũng cảm vươn đầu ra ngoià nhìn một chút__sau đó bị dọa đến lập tức đem đầu rụt trở lại…Ô…ta thực sự sợ cao…thế nhưng…thế nhưng là!!!! quân tử nhứt ngôn rồi tứ mã nan truy!!!!Giải thích thành ngựa chết khó đuổi có được hay không…Ta thực sự không dám nhảy…

Ca ca thấy ta vươn đầu ra ngoài lại thụt về cho rằng ta thực sự có gan nhảy sợ đến mức đem ta kéo vào trong khoang:

“Ngươi phát điên cái gì?! có chứng sợ cao còn dám nhảy!!!ngươi điên rồi…phải không?Này…?khóc?

“Ô…ta thực sự sợ cao…ngươi dẫn ta xuống dưới có được không…Ta thật sự rất sợ sợ…ta …ta…Ôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô…”

Ta lui toàn bộ đầu vào trong lòng hắn, càng không ngừng khóc.

“Hảo hảo hảo ~~~ ta ôm ngươi nhảy ta ôm ngươi nhảy~ngoan~đừng khóc nữa~~~” Ca ca lấy khăn từ trong túi ra đưa cho ta lau nước mắt trên mặt….Vì sao ta ăn vạ lại cảm thấy màn này là lạ?

Mặc kệ…trước lừa hắn một chút rồi nói sau…

“Ta muốn uống đồ uống lạnh…”

“Hảo~”

“Ta muốn ăn đồ nóng cay cay…”

“Hảo~”

“Ta muốn ăn mì…”

“Hảo~”

“Ta muốn ăn lẩu…”

“Hảo~”

“Ta muốn ăn một vỉ hấp nhỏ…”

“…”

sao không trả lời “hảo~” (=..= bệnh với em lun rùi~) ta không hiểu lại ngậng đầu lên nhìn vẻ mặt “ngươi đang hãm hại tiền đại tướng quân” của ca ca, mở miệng nói:

“Sao không trả lời “hảo~”?”

“Ngươi muốn hãm hại chết ta đi?”

“…Thế nhưng…thế nhưng…ta rất đói bụng~~” ta chu miệng, lại giống như phụ nữ mang thai vừa xoa bụng dưới vừa ngẩng đầu__đương nhiên là vẻ mặt ai oán.

ai khiến ta phải bày ra cái vẻ mặt này ấy nhỉ?

“Hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo~đợi lát nữa ta mua cho ngươi~” Ca ca vẻ mặt bất đắc dĩ mà thỏa hiệp

OH!YEAH! Thành công!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv