Ngữ Kỳ thở một hơi dài, nguyên chủ tự ý xông vào cơ thể cũng đủ thể hiện cô chưa đủ mạnh để trấn áp linh hồn rồi.
Như thấy được cô suy nghĩ gì, 09 tốt bụng đột xuất hiện trước mặt cô là cậu bé có tai thỏ màu đen dài trông vô cùng điển trai dễ thương nhưng khuôn mặt tràn đầy khinh bỉ, làm một người yêu trẻ con như Ngữ Kỳ cũng muốn cốc cho vài phát:
[Không phải ký chủ chưa đủ mạnh, kể cả có đủ mạnh thì khi trong cơ thể nguyên chủ, bất cứ yêu cầu gì của nguyên chủ hệ thống hay ký chủ đều bắt buộc đáp ứng 100%. Ký chủ ngu ngốc!]
[Đây là nguyên dạng của mi? Đồng thời tại sao lại toàn năng vậy? Nếu họ hoàn năng vậy thì cần ta làm gì?] Ngữ Kỳ sau bao lâu làm mặt liệt cuối cùng cũng có tia kinh ngạc thật sự vừa lòng 09
Tai thỏ ngoe nguẩy cọ quậy xoắn vào nhau rồi tháo ra rồi tạo đủ loại dáng, 09 khoanh tay hừ một tiếng nói:
[ Tất nhiên là ký chủ phải làm nhiệm vụ thay họ, nguyên chủ sẽ là người theo dõi quá trình diễn biến. Nếu không ưng ý có thể lập tức huỷ nhiệm vụ cho người khác vào làm nếu thật sự vị ký chủ đó làm không được. Tất nhiên ký chủ đó sẽ bị phạt rất nhiều tích phân, nhưng cái giá của sự toàn năng đó là sau thế giới của những nguyên chủ đó họ sẽ phải trao đổi tuổi thọ cho hệ thống. Con người có thể sống kiếp này qua kiếp khác tổng cũng trên mấy vạn năm, hệ thống sẽ hấp thụ đến mức nào đó nguyên chủ trao trả. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguyên chủ về sống như bình thường cùng với tính cách ký chủ thiết lập ra, nhưng chết thì hồn phách cứ ở tại nơi đã chết cho tới khi đủ từng đó năm mới được tiếp tục luân hồi. Có người đồng ý trả cả linh hồn để làm nhiệm vụ cao cấp, con người rất ngu xuẩn... Họ sẵn sàng vì một mục đích chỉ để sống vài chục năm mà khổ vạn năm.] 09 không trả lời việc tai thỏ, sau khi nó nói một hơi dài mặt hơi trùng xuống, tai thỏ cũng rũ xuống theo. Hiện thị rõ ràng là sầu não vì chuyện gì đó...
Cô muốn hỏi bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cửa phòng, thấy Dật Khàn ngoắc tay hàm ý cô ra khỏi phòng đi xuống nhà đi thì cô thở dài một hơi đứng dậy.
Ngữ Kỳ bước xuống nhà tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, ở dưới sảnh rất đông đúc náo nhiệt. Cô lại không cảm thấy có chút run sợ gì cả, khi còn sống sinh nhật của cô cũng khoa trương thế này mà. Riết cũng thấy quen không có cảm giác gì đi xuống.
"Này cậu nói xem, Tiêu Du hay Thiên Mạc đẹp trai hơn?"
"Chắc là Tiêu Du đi? Nhưng Tiêu Du là hoa có chủ tới nơi rồi, chỉ còn Thiên Mạc thôi" ai đó lại thở hơi dài.
"Chắc tới lượt cậu ha ha"
Mấy người liền bàn tán chỉ còn Tử Lạp đứng yên một góc cầm đĩa bánh ngọt ăn từ tốn, ánh mắt có chút xao động nhưng tuyệt đối không quá khích. Ít nhất bản thân phải biết kiềm chế lại mọi thứ mà phải không? Tự nhủ trong lòng rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
Ngữ Kỳ quét mắt nhìn xung quanh thấy Tử Lạp hôm nay mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt hơi xoè trông vô cùng dễ thương cúi đầu ăn bánh, vốn bước về phía Tử Lạp tính chào hỏi mà Tử Lạp cũng thấy, ánh mắt lại có chút sáng...
"Xin lỗi... Tôi không uống được rượu..." Nhiên Thanh mặc một chiếc váy tay dài ôm thân nổi bật dáng người, vốn hơi gầy nhưng mặc màu trắng làm cho Nhiên Thanh trong đẫy đà hơn toát lên vẻ nữ thần chuẩn với danh tiếng hoa khôi, đứng ở không xa lắm cố gắng xua tay với một người nam trông bằng tuổi đang cố đưa ly rượu.
Ngữ Kỳ dừng bước chân nhíu mày xoay người bước nhanh về phía Nhiên Thanh giật ly rượu của thanh niên kia đặt lên bàn:
"Điếc? Nhiên Thanh nói không uống được!" Con mẹ nó tí thì cô quên kịch bản, chỉ sợ ly rượu này có vấn đề đi?
Nam thanh niên này nhìn ly rượu rồi chần chừ muốn gây sự lại thấy Ngữ Kỳ khí thế đằng đằng mắt thì trợn ngược lên, Giao Hinh cũng vừa vặm thấy cảnh đó liền bật cười khe khẽ che miệng. Trông Ngữ Kỳ lúc này chỉ sợ thiếu điều muốn lác cả mắt, nhưng vẫn đem lại hiệu quả hơi đáng sợ nha...
"Mẹ nó, đúng là thứ không biết điều!" Nam thanh niên sợ Ngữ Kỳ lác rồi tìm hắn bắt đền liền chửi một câu quay đi kiếm các cô gái khác trò chuyện.
Nhiên Thanh má đỏ tim đập thình thịch nhìn Ngữ Kỳ đứng chắn trước mặt mình, Ngữ Kỳ quay ra nhìn Nhiên Thanh với ánh mắt cha nhìn con gái nhíu mày
"Tại sao lại mặc sexy như vậy? Cậu không biết với nhan sắc của cậu đã rất nổi bật rồi sao?"
Bên này Tử Lạp mặt tái mét nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ rồi bật cười khổ... Đấy thấy không? Nói đâu có sai đâu...
Thiên Mạc lúc này cũng tới, anh mặc vest màu trắng tuỳ tiện gắn thêm bông hoa hồng đỏ ở túi áo trước ngực, tóc cũng lười vuốt nhưng lại tạo ra nét phong tình quyến rũ chết người.
Ngữ Kỳ cũng thấy anh, đánh giá từ đầu tới chân rồi chặc chặc lưỡi.
[Người ta bảo chỉ cần đẹp còn lại sai đúng không quan trọng mà.] cô tám với 09
[...] Ký chủ cô nên nhớ cô mới từ chối nam chính xong đấy? Cô nói như thể đang xem dưa cải ngoài chợ thế?
Thiên Mạc cảm ứng được ánh mắt của cô cũng đi qua, lúc này An Lan sáng mắt lên gọi phục vụ mình cài vào sẵn bước đến chỗ Thiên Mạc.
Hiển nhiên Thiên Mạc cầm hai ly rượu tới chỗ Ngữ Kỳ với Nhiên Thanh. An Lan thấy vậy liền gật đầu hài lòng, cô ta chuẩn bị cho nam thanh niên kia ép Nhiên Thanh một ly nhưng không được cũng chẳng sao, luôn có phương án dự phòng không phải sao?
An Lan quay lưng đi ra chỗ khác nói chuyện với bạn bè, còn Thiên Mạc vừa dừng lại chỗ Ngữ Kỳ cười cũng tươi nhìn cô:
"Sinh nhật vui vẻ Tiêu Du!"
Ngữ Kỳ gật gật cái đầu tỏ vẻ cảm ơn làm ánh mắt Thiên Mạc trùng xuống, anh lại mỉm cười đưa cho cô ly rượu nhưng cô lắc đầu từ chối:
"Tôi lát còn lên phát biểu, không muốn uống rượu, cũng đừng đưa cho Nhiên Thanh. Cậu ấy dạ dày yếu không uống được rượu."
Nhiên Thanh tất nhiên rất vui khi nghe thấy vậy, má xinh lại tiếp tục đỏ lên mang nét ngây thơ đáng yêu hiếm xuất hiện trên khuôn mặt. Nhưng Nhiên Thanh cũng có chút đề phòng Thiên Mạc, ai bảo anh đã hôn Ngữ Kỳ?
Thiên Mạc hơi dựng lại rồi tự uống hết hai ly đặt xuống bàn, nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ làm cô thấy kỳ cục chuẩn bị đi thì nói:
"Cậu vì cái gì bảo vệ Nhiên Thanh đến thế?"
Giao Hinh thấy ba người nói chuyện thì bước lại gần...
"Vì cái gì bảo vệ Nhiên Thanh tới vậy sao? Vì tôi xuất hiện ở thế giới này chỉ vì duy nhất cô ấy mà bảo hộ tất cả."