Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 160: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (30)



Ngữ Kỳ đứng trước tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về mình như xem kịch hay. Cô thản nhiên rút một chiếc trâm trên đầu mình xuống, dùng khinh công xoay một vòng đẹp mắt vô cùng dừng lại trước bàn Hoắc Minh Dị môi hơi mỉm cười nhưng khiến cho khuôn mặt như muốn bừng sáng, khiến cho hắn ngơ người...


Nàng ấy.. Hình như từ lúc nhập cung tới giờ chưa bao giờ cười cả.. Hoắc Minh Dị trong lòng tĩnh lặng mấy tháng nhìn cô lại trỗi sóng như ngày đầu rung động.


Ngữ Kỳ tự tay cài lên búi tóc trông uy nghi của hắn, lúc này cài thêm một cây trâm hình cánh hoa đảo rũ xuống làm đầu của Hoắc Minh Dị có chút buồn cười.


"Tần thiếp tặng người một chiếc trâm, cầu cho người thọ phúc an khang." Cô đơn giản nói một câu chúc nhạt nhoà rồi quay lại đứng ở giữa sảnh.


Huệ Di cười nhạt, trong lòng có chút đắc ý. Quả này muốn xem con ti tiện kia xoay người kiểu gì?!


Không khí bỗng chốc im bặt chẳng một ai nói gì cả... Tất cả đều cảm giác Tư tần này xong rồi. Có thể không chém đầu nhưng sẽ thất sủng là cái chắc!


Hoắc Từ Mạt nâng li rượu uống khoé môi không tự chủ nhấc lên, vẫn khó đoán và đầy tò mò như ngày nào!


Còn Hoắc Triển Bạch phe phẩy chiếc quạt trước mặt. Đôi mắt đầy tình ý không rời khỏi cô dù chỉ một giây, vô cùng lộ liễu thể hiện.


Hoắc Minh Dị sờ lên đầu cây trâm hoa anh đào im lặng một lúc rồi bỏ tay xuống hoàn toàn không tháo trâm, mỉm cười dịu dàng má có chút đỏ nói


"Cảm ơn Tư tần đã dày công chuẩn bị món quà này, trẫm rất thích!"


"..." Hoàng thượng, người đang đỏ mặt vì được tặng một cái trâm của nữ nhân sao... Các đại thần trong nhất thời im bặt không biết nên nói gì


Huệ Di ngạc nhiên rồi cắn răng khuôn mặt hiện lên nét đố kị cùng tức giận. Cái gì mà dày công chuẩn bị?! Rõ ràng là làm bừa nhưng vì gì hoàng thượng lại vui vẻ như vậy?!


Ngữ Kỳ cảm thấy tên Hoắc Minh Dị này rất dễ dỗ nha! Một cái trâm cũng dỗ được hắn


[...] Đó là vì do ký chủ tặng thôi, phải người khác chắc bị chém đầu lâu rồi.


"Thái công công, truyền ý chỉ của ta! Tư tần đoan trang thục nữ nay phong Tư quý phi!" Hoắc Minh Dị mỉm cười đến không khép được khoé miệng lại.


"!!!" Tất cả cùng bị sốc trong đó có Thái công công.


"Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy như vậy không phải phép..." Huệ Di lúc này không chịu nổi nữa bật ra khỏi miệng nói.


"Đúng vậy, hoàng thượng. Quy tắc trong cung không thể làm như thế!" Một vị đại thần cũng ủng hộ.


Sau đó tất cả cùng ủng hộ, Hoắc Minh Dị cười lớn khiến tất cả đang nháo nhào dừng lại. Hắn mắt sắc lạnh quét qua một loạt nói


"Trẫm hỏi các ngươi, trẫm là hoàng thượng hay các ngươi là hoàng thượng? Từ khi nào chuyện trong hậu cung của trẫm đến các ngươi định đoạt?"


"..." Lúc này vị đại thần lên tiếng ủng hộ Huệ Di cũng im bặt, ai cũng biết vị hoàng thượng này là minh quân nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn. Ra tay sẽ cực kỳ quyết đoán...


"Hoàng thượng..." Huệ Di không tin việc phản đối lại nhanh dập tắt vậy, muốn nói tiếp.


"Huệ phi quên nữ tắc. Phạt một tháng không được ra khỏi cung để học lại nữ tắc." Hoắc Minh Dị không cho nàng ta một phút đàm phán nào.


Huệ đại thần không thể chịu được việc con gái mình bị xỉ nhục hắng giọng


"Hoàng thượng, Huệ phi có chút không hiểu chuyện. Nhưng nương nương cũng vì người..." chả lẽ tên hoàng thượng này không coi Huệ gia vào mắt sao?!


"Ồ? Truyền ý chỉ của trẫm, Huệ Phi thiếu đoan trang hiền thục, giáng xuống Huệ tần." Hoắc Minh Dị thậm chí không quan tâm đến ý tứ đe doạ của Huệ đại thần.


"Hoàng thượng! Mong người suy xét kỹ!" Huệ đại thần tức đến mức râu cũng run theo.


"Giáng xuống thành Huệ quý nhân."


"Người...!" Huệ đại thần có cảm giác tức đến mức máu tràn cổ họng, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi thụp xuống không nói gì thêm.


Huệ Di sắc mặt thất thần, nàng ta chỉ phản đối không cho con tiện tì kia hơn bậc của mình một nấc cuối cùng bị giáng xuống quý nhân... khăn tay trong bàn tay của nàng ta bị vò đến mức nhàu nát. Trong mắt ánh lên lửa hận nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ


Để tránh không khí căng thẳng, Thái công công tiếp tục cho vũ công nhảy múa hát. Hoắc Minh Dị liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười


"Từ Mạt, đệ ra trận cùng với Thiên Quân An. Sao bây giờ không thấy hắn đâu?"


Hoắc Từ Mạt mỉm cười xoay xoay li rượu trong tay thản nhiên đáp:


"Bẩm hoàng thượng, Thiên tướng quân bị thương nặng không thể về tham dự sinh thần của người. Mong người không trách phạt..."


Keng...


Tất cả quay đầu ra nhìn Ngữ Kỳ làm rơi li rượu xuống bàn, khuôn mặt hơi thất thần một chút. Lại thêm phần xanh xao lo lắng...


Ánh mắt cả ba đều thêm phần âm trầm kèm khó chịu...


[Con thỏ chết tiệt kia! Mi đụng tay đụng chân gì vào nữ chính?] Ngữ Kỳ chất vấn 09, cô đã chúc phúc cho nữ chính. Không đời nào có chuyện thương nặng đến mức không thể xuất hiện được tại đây, trừ khi có kẻ đụng tay vào.


[...] 09 cũng có chút bất ngờ, nó tính đụng tay một chút vào thế giới này nhưng không ngờ chuyện nó tự đến.


Thấy 09 không trả lời mình, Ngữ Kỳ lấy lại khuôn mặt bình thản ăn thức ăn trên bàn. Đầu óc bắt đầu suy tính lát sẽ gặp riêng Hoắc Từ Mạt hỏi rõ tình hình của Thiên Quân An.


Cứ như vậy cho đến khi Hoắc Từ Mạt kêu mệt rời khỏi bữa tiệc trước. Ngữ Kỳ ngồi thêm một lúc cũng lấy lý do ra ngoài hít thở đi tìm hắn..


Cô đi loạn quanh tìm rồi đi đến hồ sen thấy Hoắc Từ Mạt đang cầm trên tay một bông sen xoay xoay nhìn mặt nước tĩnh lặng...


"Nàng tới." Giọng hắn từ tính vang lên


Hắn quay ra nhìn cô với đôi mắt tràn ngập tình cảm như muốn khảm cô vào làm một với mình.


"Ta thực nhớ nàng.."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv