Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 142: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (12)



Một trận gió lớn ập tới, người lực sĩ tới đâu cũng sẽ ngã ra đất. Hoạ Y vẫn đứng yên không nhúc nhích còn Ngữ Kỳ được Huyết ngân cùng Hắc ngân tạo lá chắn hoàn toàn không vấn đề.


"...!!!" Lý Hoà Nhi trợn mắt nhìn


[...] Con mẹ nó ký chủ cô bá vậy không thích hợp!


Báo Thù xuất hiện với hình dạng con người nhìn Lý Hoà Nhi nằm dưới chân Hoạ Y, đang cười bỗng dưng dựng lại đôi mắt mở to hơn một chút nhìn chằm chằm Hoạ Y.


"Hoạ... Y...?" Báo Thù không chắc chắn lắm.


"Ngươi gọi ta?" Hoạ Y nhíu mày nhìn mỹ nam tuấn tú.


Báo Thù im lặng một hồi rồi lấy lại biểu cảm cũ, búng tay một cái Lý Hoà Nhi liền được ôm trong lòng Báo Thù.


"Thảm như vậy sao?" Báo Thù nhìn nàng ta chậc lưỡi không một chút thương tiếc, vẫn cần tới không thể không cứu.


Lý Hoà Nhi cắn môi hơi xấu hổ rồi trợn mắt nhìn Hoạ Y đang ngơ ngẩn đằng kia, nàng ta cực kì ghét những người tự cho mình là cường đại!


[Báo thù, chịu xuất hiện?] 09 lúc này cũng bùm một tiếng biến thành người có thể chạm vào. Ngay tức khắc khuôn mặt thèm đòn mỗi ngày bị thay đổi bằng cái nhíu mày nghiêm túc.


Báo Thù liếc qua 09 không buồn đáp lại mở ra một lỗ hổng không gian chuẩn bị bước đi. Mở ra một quả cầu bảo vệ làm 09 lẫn 01 nhíu mày càng chặt, bất động không đuổi đánh tới cùng. Quả cầu đó cả hai đều biết là quả cầu không gian xài một lần, đã dùng thì đại nhân cũng không đuổi được nó.


"Ê ê khoan! Lý Hoà Huy! Báo... báo?!" Hoạ Y vội vàng nói, chưa chơi đủ! Đánh nhau đi mà!


"Ta tên là Lý Hoà Nhi!" Lý Hoà Nhi hận không thể bổ cho Hoạ Y một cái.


"Biết rồi biết rồi Lý Hoà Huy!" Hoạ Y phất phất tay tỏ vẻ không quá quan trọng.


"...!" Ta muốn giết chết ngươi!


Báo Thù nghe thấy tên mình chợt thả Lý Hoà Nhi ra biến đến trước mặt Hoạ Y, 01 ngay lập tức cũng biến thành người đứng chắn trước mặt.


Hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau.


[01, ngươi che tầm nhìn của ta.] Báo Thù tay vẫn cầm quả cầu cười nhạt


[Ngươi không có tư cách nhìn.]


"..." Rốt cuộc các người show đam mỹ vào mặt ta à? Ngữ Kỳ hoài nghi có phải mình đang là người thừa ra không.


"Hôn nhau đi... Hôn nhau đi..." Hoạ Y ló đầu ra nhìn lầm bầm nói ánh mắt sáng quắc.


"..." Ngữ Kỳ không thấy trọng tâm có được không?


[Hôn nhau đi... Hôn nhau đi...] 09 cũng lầm bầm trong khi khuôn mặt mỹ nam tỏ vẻ ngầu lòi của mình.


"..." Ok cần đổi hệ thống.


Báo Thù cười nhạt liếc nhìn về phía Ngữ Kỳ như có như không đánh mắt nhìn Hoạ Y, rồi lại biến về chỗ Lý Hoà Nhi ôm nàng ta bước vào lỗ hổng không gian.


Ngữ Kỳ nhíu mày xông lên muốn đánh thì bị Báo Thù dùng năng lượng đẩy mạnh cô ra, Hoạ Y vội vàng xông tới bế cô kiểu công chúa nhíu mày nói


"Đối xử với mỹ nữ nhẹ nhàng một chút đi!"


"..." Ngươi không phải mới vỗ đầu ta muốn lủng ra sao? Lý Hoà Nhi hận đến nghiến cả răng.


Báo Thù nhìn chằm chằm Hoạ Y xong quay đi luôn. Không khí trở về yên tĩnh, Hoạ Y đặt cô xuống cười


"Mỹ nữ cô không sao chứ?" Hoạ Y lo lắng nhìn cô.


"... Không sao" mới là lạ, đánh cô rồi xoa hả?!


[Về thôi, ký chủ. Ở đây với ngu xuẩn lâu sẽ lây đó] 01 nhìn 09 mà nói.


01 mở ra lỗ hổng không gian đi vào, Hoạ Y bước theo trước khi đi liền quay lại nhìn cô đôi mắt màu cam lại càng loé lên lợi hại nói


"Tôi tên Hoạ Y, mỹ nữ, cô không nên tiếp xúc với thứ đó nhiều quá. Hẹn ngày tái ngộ, mỹ nữ! Nếu muốn tìm tôi thì cứ liên lạc với con quỷ cá."


09 bị chửi ngu xuẩn cũng chỉ im lặng nhìn 01 và Hoạ Y đi được một lúc lâu, nó nghe từ tiếp xúc thứ kia trong lòng lo lắng. Quay ra nhìn Ngữ Kỳ vẫn đang ngơ ngơ thở dài


[Ký chủ, về thôi.] hắc hoá? Ký chủ ngu như vậy sẽ không hắc hoá nổi đâu, nhìn khuôn mặt ngu xuẩn của ký chủ kìa. Bỗng dưng nó cảm thấy mình lo hơi thừa thãi rồi.


Ngữ Kỳ đang muốn trả lời 09 bỗng tay bị kéo mạnh cả người bị kéo vào một đệm thịt ấm áp. Còn 09 biến mất lúc nào không hay...


"Ngữ Kỳ! Có biết bọn ta tìm muội bao lâu không?!" Hoắc Triển Bạch lo lắng nói. Ôm cô trong lòng cảm xúc vẫn bị xáo trộn, tự dưng đi một đoạn thì Thiên An Nhan nói không thấy Ngữ Kỳ thì lo lắng, chỉ sợ tên David kia không phục bắt cóc cô đi.


Thiên An Nhan đi ngay sau thấy Hoắc Triển Bạch ôm cô thì nhíu chặt mày, đi tới tay hơi dùng sức đẩy hắn ra ôm chặt lấy cô lo lắng nói


"Không sao chứ?" Xong còn xoay cô một vòng, tay như có như không đụng vào eo, còn có cả ngực...


Ngữ Kỳ trong đầu đầy hỏi chấm... Đi ra ngoài có tiếng có được không? Cần phải như bảo bối vậy không? Còn có đừng có đụng mấy chỗ không nên đụng có được không? Kể cả là cùng giới tính mà...


Sau một hồi suy xét thấy cô ổn mà không có vấn đề gì tất cả mới thở phào lên xe ngựa, Hoắc Triển Bạch ngược lại lần này ngồi im re không nói gì.


Hắn cảm thấy... Hình như hắn có gì đó bất ổn, thế nên đến lúc xe ngựa tới nơi cũng chỉ kịp nói một tiếng rồi đi xuống.


Ngự hoa viên


Huệ Di lúc này tản bộ trong cung cùng Hoắc Từ Mạt. Hoắc Minh Dị kêu hai người ở lại cung tất nhiên cả hai cũng không từ chối...


"Mạt ca... Huynh đang suy nghĩ gì vậy?" Huệ Di đi đến mỏi chân vẫn không thấy Từ Mạt lên tiếng.


Hoắc Từ Mạt trầm ngâm nhớ tới lúc Ngữ Kỳ đưa tay đặt lên vị trí tim mình nói, ánh mắt kiên quyết lạ thường. Bị Huệ Di hỏi anh trở về hiện tại cười nhẹ lắc đầu nói


"Không suy nghĩ gì, chỉ hơi mệt thôi. Về thôi về thôi."


Huệ Di nhìn bóng dáng đi trước của Hoắc Từ Mạt trong tay bỗng vò chặt chiếc khăn rồi thả lỏng ra mỉm cười nhẹ nhàng bước theo...


Thế giới không theo quỹ đạo ban đầu nữa rồi....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv