09 toát mồ hôi hột, nó không ngờ Khúc Thừa Mặc có sức mạnh làm nhiễu sóng hút cô vào trong không gian, may mà có Sở tướng quân phá vòng vây nếu không chỉ sợ muốn tìm cô mất một thời gian ngắn mới được.
Ngữ Kỳ vẫn lặng im nhìn vào bàn tay được Sở tướng quân ghi chứ vào, chữ đó là chữ "Thiên"
Cô không hiểu lắm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, 09 thấy cô im lặng cũng không thực sự muốn kể ra rằng Sở tướng quân sau khi mất thành vong linh luôn tới cửa phật tu, sống lại kiếp động vật hay con người đều tu cuối cùng cũng thành chánh quả muốn gặp lại cô lần nữa cùng với pháp lực nghịch thiên. Nó tin rằng với pháp lực của ông để đọ thì Bắc Hàn còn kém một phần, vậy mà dồn hết lực để gặp cô. Tình phụ tử là gì? Nó tới nay vẫn không hiểu, hơn cả chấp niệm của tình yêu...
[Ký chủ, vào thế giới mới? Có hiện thông tin không?] 09 hỏi rò, dù gì bây giờ ký chủ được thêm hai thuộc tính mới chắc cô cũng muốn xem đi. Im lặng cũng đủ lâu, cần phải làm nhiệm vụ thôi.
Cô lắc đầu, không muốn xem thông tin nói "Vào thế giới mới đi"
Ngay lập tức cô bị ném vào thế giới mới, 09 thở dài mình thực con mẹ nó khổ. 2067 ôm chân nó cầu xin đừng cướp nhiệm vụ nữa, rõ ràng cho nhiệm vụ thịt văn rất nhiều tích phân mà? Vì vậy nó quyết định cướp của 2066 nhiệm vụ lần này.
.
2066 sau khi bị cướp: ... Vì cái gì hệ thống cao cấp lại tra như vậy? Có liêm sỉ hay không?
.
Ngữ Kỳ mở mắt lại bắt đầu thấy mình hình như vẫn ở cổ đại, chỉ là căn phòng trông có vẻ rất có khí thế của căn phòng xa hoa.
Cô sờ lên mặt thấy nước mắt vậy mà ướt đẫm hết cả mặt, mắt có chút đau đớn nữa. Nhìn sắc trời có vẻ tối liền tiếp thu nhiệm vụ ngay lập tức.
Nguyên chủ tên là Đào Ngữ Kỳ, nô tì nhất đẳng của nữ chính, đây là thế giới cổ đại bình thường mà thôi. Câu chuyện bắt đầu từ khi nguyên chủ còn bé đã mồ côi cha mẹ suýt chết đói thì được nữ chính cứu về, nữ chính là đích nữ phủ tướng quân coi như cứu vớt nguyên chủ đã là phước ba đời, không hiểu vì gì nữ chính vô cùng chiều chuộng nguyên chủ coi như muội muội mà đối đáp. Gọi là nô tì nhất đẳng nhưng cô gần như muội muội của nàng vậy, cuộc sống cũng không có kham khổ gì nhưng vấn đề ở đây nữ chính bị bệnh tim cần một quả tim khoẻ để thay thế. Thời xưa chưa biết thay tim mà vi diệu có một vị thần y già biết cách làm này, ông ta bắt mạch sạch sẽ cả phủ thì đến nguyên chủ mới là quả tim thích hợp. Tướng quân quá thương đích nữ nhà mình đành gọi trao đổi với nguyên chủ, nguyên chủ muốn suy nghĩ một thời gian ngắn vẫn bên cạnh nữ chính. Nữ chính tất nhiên có vị hôn phu là nam chính tương thân tương ái bên cạnh, vị này là Đoan Vương nổi tiếng của kinh thành luôn luôn dịu dàng thậm chí dịu dàng với cả nguyên chủ. Nguyên chủ từ nhỏ thiếu thốn tình cảm sao ngăn bản thân thích nam chính cho được? Nhưng cô vẫn chỉ thích mà không dám quá lại gần, tướng quân thấy cô không cự tuyệt hay đồng ý đành nhờ nam chính đi nói hộ. Nam chính vì sự sống của nữ chính mà đi đàm phán với nguyên chủ, cuối cùng nguyên chủ cũng nguyện ý nhưng với điều kiện phải bên cạnh cô tới khi cô rời khỏi trần gian. Nam chính trao đổi với nữ chính và quyết định đồng ý, cứ vậy dây dưa suốt một năm trời nguyên chủ như thật sự được yêu càng chìm đắm vào nam chính, hạn phải trao đổi tim đã tới nguyên chủ nào nguyện ý? Cô dùng xuân dược để ngủ với nam chính và thành công có thai. Lúc có thai nữ chính vì quá sốc lên cơn đau tim mà chết, nguyên chủ cứ tưởng đã sống được cuộc sống cho riêng mình nhưng nam chính chỉ để nàng làm nha hoàn thông phòng, vắng vẻ cô mà còn luôn tìm thiếp có dung mạo giống nữ chính. Vị trí vương phi bị bỏ trống dù phụ thân phụ mẫu hay tổ ngoại của nam chính có khuyên thế nào hắn cũng không chịu nạp ai, cuối cùng phải kệ. Con của nguyên chủ sinh ra cô chưa được bế lần nào đã bị ôm đi cho tiểu thiếp nuôi, còn ngay lập tức đưa cô giấy bán thân đuổi cô ra khỏi phủ. Trong khi nguyên chủ thu dọn đồ của mình bỗng ở dưới đáy hòm đồ có một lá thư đã cũ, cô bóc ra đọc thì khóc đến tái tê tâm. Nữ chính tâm sự rằng chưa bao giờ trách cô kể cả cô có như nào đi chăng nữa, trong lòng nàng ta cô vĩnh viễn là muội muội nàng ta yêu quý. Mong cô đừng tự trách mà hãy sống tốt, ở trong lá thư kẹp một nhúm tóc nhỏ của nàng ta. Sau đó nguyên chủ cảm thấy mình là loại vô ơn dùng lụa trắng treo cổ trong phòng.
Nguyện vọng của nguyên chủ chia ra làm hai, một: đi tìm quả tim thích hợp cho tiểu thư, tuyệt đối không được cướp nếu không ai chịu hiến. Không có ai thì trực tiếp hiến tim của nàng cho tiểu thư, đời này nàng nợ tiểu thư một mạng sống.
Hai: Trước khi nàng rời khỏi trần gian, nàng muốn có một tình yêu người đó cũng yêu nàng. Như vậy là đủ...
Ngữ Kỳ day day trán cảm thấy cực kỳ muốn đánh 09 một trận. Cô cảm thấy nó cố ý nhằm vào quả tim đã mất của cô...
[Sao? Kích thích không? Vui vẻ không? Bổn hệ thống chuẩn bị riêng cho ký chủ đó] 09 vẫn như cũ khuôn mặt thèm đòn.
Ngữ Kỳ không muốn đáp lại lời, thế giới này mẹ nó phi thường tóm tắt cốt truyện như thế giới trước. Toàn mở từng chút một làm cô cực kỳ khó chịu, đồng thời cảm thấy nữ chính não úng thì phải? Như nào coi người lạ thành muội muội mình? Như nào là tha thứ không trách? Thậm chí nguyên chủ cũng rất tiện!
Mà 09 thì nó chắc chắn sẽ không nói cho cô, Ngữ Kỳ cảm thấy có ẩn tình ở đây.
Cô dùng tay trái sờ tay phải của mình thấy bàn tay không có vết chai, đành thở dài một hơi. Đáng thương ắt có chỗ đáng trách, đáng trách ắt có chỗ đáng thương...
Ngữ Kỳ cảm thấy nguyện vọng đầu rất dễ, nhưng nguyện vọng hai làm cô cực kỳ cạn lời. Cô không có tình trường phong phú, rốt cuộc suy nghĩ một chút mình thử yêu đương với binh sĩ hay thường dân là đủ. Để yêu thật lòng thì cô không chắc, nhưng cô có thể thử lại bằng cách yêu hết người này người kia được, biết đâu sẽ có tên nào đó mắt mù yêu cô thật lòng giúp cô hoàn thành nhiệm vụ. Ngữ Kỳ nghĩ nghĩ một chút cảm thấy hợp lý thì nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều.
Chỉ có 09 nhìn dòng thuộc tính [Yêu Mị Hồ Ly] và [Khí Chất Của Nữ Thần] của Bắc Hàn cùng Nguyệt Diệp tặng không biết nói sao, đúng là đại linh mảnh... Một phát tặng hai thuộc tính cực phẩm mà ký chủ không thèm để tâm, hừ, vậy thì kệ ký chủ vậy. Lúc 09 biến mất Ngữ Kỳ một lần nữa mở to mắt nhìn hai dòng thuộc tính, rồi sau đó cô mới nặng nhọc thiếp đi...