Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 126: Đại Sư Huynh, Đừng Chạy! (19)



Phàm Minh cũng không quá thật muốn đổi Ngữ Kỳ mà bỏ tinh hoa trời đất, hắn cảm thấy Ngữ Kỳ cực kì gây thu hút ánh mắt hắn đồng thời làm hắn cảm thấy thương tiếc cô trong lòng.


Nhưng thế thì chưa đủ để hắn bỏ qua mục đích chính, thích cô là một chuyện không liên quan cũng không nhập nhằng nó vào nhau. Hôm nay nếu thắng hắn sẽ đem cả Ngữ Kỳ cùng tinh hoa trời đất về, không thắng thì cũng phải cố lấy vật về trước người tính sau. Phàm Minh nhìn sắc mặt của Bắc Hàn tái mét, Nguyệt Diệp đầy yêu thương còn có Tần Khoa ngưỡng mộ thở dài


Nữ nhân này thứ nhất có bệnh, thứ hai cực kì thu hút nam nhân, thứ ba thích làm màu. Tại sao hắn nói thích làm màu là bởi vì có nhiều lần cô tập võ ở ngoài trời, có đệ tử đi qua mới tập còn lại đều là ôm vuốt ve chọc bi... thôi bỏ đi.


"Ân ái đủ rồi? Hôm nay bổn vương muốn cả người lẫn vật! Lên!" Phàm Minh cũng không muốn đợi nữa ngay lập tức ra hiệu tấn công.


Các đệ tử môn phái Thiên Hoa ngơ ngác trong vòng 1 giây rồi tất cả cũng rút vũ khí ra xông vào đánh nhau, Phàm Minh cầm theo ma trảo kiếm hướng Nguyệt Diệp đánh


Anh kéo Ngữ Kỳ ra sau giơ kiếm lên đỡ tạo thành ma sát nghe rít tai vô cùng, cả hai liên tục giao thủ nhưng không phân rõ thắng bại tốc độ càng lúc càng nhanh. Nguyệt Diệp dùng đất nhô tạo vô số mũi tên nhọn đâm diện rộng vào ma tộc làm Phàm Minh phải vào thế phòng thủ lùi ra


"Hừ, Thiên Hoa phái hoá ra giấu nhân tài? Ngươi tu vi vốn không phải Phân Thần sơ kỳ, rõ ràng là Đại Thừa sơ kỳ!" Phàm Minh cười khẩy một tiếng, tu vi của hắn và Nguyệt Diệp bằng nhau thảo nào không so ra ai hơn ai.


Điều này làm mọi người sửng sốt nhìn, môn phái Thiên Hoa nếu đã trên Phân Thần trung kỳ đã được nhận đồ đệ rồi. Nếu là Đại Thừa sơ kỳ thì chỉ theo bối cảnh trưởng lão phải gọi Nguyệt Diệp một tiếng Nguyệt môn thúc!


Với phản ứng ngạc nhiên của mọi người, Ngữ Kỳ lại hết sức bình thản tán ngẫu với 09


[Thế giới này đại thừa kỳ như dưa cải trắng bán ngoài chợ vậy.]


[...] Cả thế giới này chỉ có ba nhân vật đạt Đại Thừa Kỳ là Bắc Hàn, Phàm Minh, Uất Phong, còn Nguyệt Diệp nó nhìn không ra. Nếu có thì cũng chỉ là bốn trên hàng vạn người. Như thế là nhiều sao?


[Thật ra 2 là số nhiều rồi đấy] Cô dường như đọc được suy nghĩ của nó, bổ sung thêm câu.


[...] Không nói chuyện với cô nữa!


Nguyệt Diệp thở một hơi dài, nếu cứ giao đấu thế này chẳng bên nào thắng bên nào, anh quay ra đưa tay về phía cô mỉm cười dịu dàng như cũ...


Trong một phút chốc cô nhìn thấy bóng dáng của ai đó rất quen, Ngữ Kỳ không ngần ngại nắm lấy tay anh cả hai cùng xông về phía Phàm Minh.


Thực sự mà nói Phàm Minh rất mạnh, nhưng hắn vẫn bị điểm chí mạng là không thể đánh lại Băng Thanh Thiên Hoa.


Ba thế đầu hắn còn đỡ được nhưng đến thế thứ năm, sáu phải lui về. Phàm Minh chặc lưỡi một cái thả ra dây leo đen trói chặt lấy hai người tách ra, không muốn để hai người dùng Tâm Hoa.


Vốn tính đem cô về ma giới nhưng chắc không được rồi đành xông lên muốn giơ kiếm kết liễu Ngữ Kỳ.


Hành động nhanh đến mức Nguyệt Diệp đang cố cắt mấy cái dây leo ra cũng không kịp đành hét lên


"Ngữ Kỳ!"


"Kỳ Nhi!" Bắc Hàn bị thương cố hết sức thả ra một kết giới bao quanh cô để tranh thủ cho cô thoát ra, nhưng bị Phàm Minh một nhát bổ kiếm phá vỡ kết giới


"Nữ nhân, ta sẽ giữ hồn phách ngươi hồi sinh sau. Chịu đau một chút vì đại nghiệp của ta."


Ngữ Kỳ cười nhạt trong tay có sẵn sợi chỉ đỏ chờ được ra lệnh, cô đợi hắn tới tất nhiên chắc chắn sẽ không tha. Hắn không tha cho cô thì cô cũng không thánh mẫu đến mức cố cảm hoá hắn.


Khi thanh kiếm gần chạm đến nơi thì ngay lập tức bị văng mạnh ra xa, lúc này Phàm Minh cũng không phòng thủ kịp mà phải quỳ xuống một chân kiếm cắm xuống đất văng tận 500m.


"..." Ta chưa có làm gì.


"Tiểu tiên nữ, sao ngươi toàn dính dáng đến mấy chú chim tu vi đại thừa kỳ vậy? Ta đang thưởng thức mỳ vằn thắm của nhân gian đột nhiên cả người bị kéo vào đây còn chưa kịp trả tiền." Uất Phong vẫn cầm chiếc ô đỏ đáp xuống đất dùng nó chặt đứt hết dây leo quấn quanh người cô phàn nàn.


"..." ta cũng không có gọi ngươi.


"Sao ở đây náo nhiệt quá vậy? Ma tộc với tu tiên giả đánh nhau rồi à? Có điểm tâm không? Ta muốn ngồi xem." Uất Phong cực kì thích thú nhìn


"..." rõ ràng đây không phải nơi cho ngươi xem kịch.


Trưởng lão Bính vẫn luôn là người lắm mồm, nhìn Uất Phong râu lại rung lên "Ma... Ma tôn thượng cổ!"


Lúc này ma lẫn tu tiên giả đều đình chiến nhìn qua, thậm chí Phàm Minh cũng vội vàng đi qua. Rõ ràng giam cầm ở dưới vực ma tộc rồi cơ mà? Rốt cuộc là ai cứu hắn?!


Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ đành hô to "Ma tôn! Ngươi tới đây chúng ta thoả thuận, ngươi giúp ta đạt tinh hoa trời đất, lúc đó ngươi muốn gì cũng được kể cả chức ma vương này!" Hắn tính toán kỹ rồi... Nếu như hắn lấy được nó thì chức ma vương cũng chỉ là có danh mà không có tiếng cho ma tôn mà thôi!


Nguyệt Diệp cũng đã cắt hết dây leo quanh người đi xuống, đi về phía Ngữ Kỳ xem xét cô thật kỹ xem có bị thương không mới thở hắt ra. Hoàn toàn không quan tâm tới lời nói của Phàm Minh


"Nếu ta muốn thì tự ta lấy, không cần ngươi nhường. Ngươi không phải đối thủ của ta" Uất Phong lơ đãng nói thấy cô chỉ im re nhìn mình không mở miệng, suy nghĩ một chút rồi đưa đuôi tóc cho cô


"Giật nó?"


"..." ta không muốn giật! Ngữ Kỳ bắt đầu giật giật khoé miệng giơ ngón giữa lên


"Tiểu tiên nữ, ngươi giật tóc ta thì được chứ ngươi làm gì thế? Giơ ngón giữa làm ta không được thích cho lắm, có cảm giác ngươi đang chửi ta ý" Ma tôn vẫn luôn có trực giác mạnh.


Ngữ Kỳ ho nhẹ một tiếng, lảng tránh ánh mắt đi. Nguyệt Diệp nhìn hai người cũng không thay đổi sắc mặt, anh tin tưởng cô. Nhưng Bắc Hàn thì lại tối sầm mặt mày nhớ đến Uất Phong hôm đó, vô cực kiếm lại tiếp tục ong ong...


Cô vậy mà nhiều người yêu thương đến bất ngờ, hắn rốt cuộc đến cùng đã là mất cô ư...?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv