Khi tới nơi cấm vực đã được mở ra, lúc này Uất Phong đã ẩn nấp chỉ còn Ngữ Kỳ mặc y phục đỏ rực múa kiếm trên trán vẽ thêm hoa văn càng xinh động lòng người...
[Ký chủ, cô làm màu hả?] 09 cực kì khinh bỉ thao tác này của ký chủ nhà mình.
Ngữ Kỳ mới không thèm quan tâm nó nói gì, cô cũng thử nghĩ xem đứng im đợi hay vờ ngất chữa quê nhưng thấy có vẻ múa kiếm sẽ là đẹp nhất. Dù gì cô cũng không muốn mất điểm trước mặt nhạc phụ tương lai nha!
Màu sắc đỏ cùng sự xinh đẹp rung động lòng người khi cô múa Băng Thanh Thiên Hoa làm cho mọi người ngay lập tức chấn động. Cảnh vực vốn màu đen u tối nhưng lúc này cô mặc y phục đỏ rực làm cho cảnh đẹp hữu tình, làm nam tu si mê nữ tu hâm mộ!
Bắc Hàn cũng nhìn chằm chằm cô trái tim lại càng đập mạnh hơn, trong đầu có giọng nói muốn ôm cô vào lòng không muốn cho ai thấy dáng vẻ xinh đẹp này của cô!
Nguyệt Diệp thì khoanh tay đứng sắc mặt lạnh nhạt chân gõ gõ xuống đất, muội giỏi. Qua mắt được họ còn muốn qua mắt ta?
Ngữ Kỳ có liếc qua Nguyệt Diệp liền chột dạ, Băng Thanh Thiên Hoa liên kết tuỳ độ tâm ý của hai người. Mà lúc này cô chắc chắn đến 99% Nguyệt Diệp biết cô diễn trò... Vì suy nghĩ này mà cô tí thì sai động tác.
Chỉ có Uất Phong đang bịt miệng vai run rẩy nhịn không dám cười lớn, hắn nhịn muốn nội thương nhưng chỉ có thể chậc chậc hai tiếng rồi vụt ra khỏi cấm chế rời đi.
"Thế thứ năm: Yêu Hoa" Ngữ Kỳ nhẹ nhàng nói cô xoay một vòng rồi nhảy lên bay về phía Nguyệt Diệp như muốn anh cùng cô múa.
Dương Kiếm lúc này kích động, Nguyệt Diệp thở dài rút ra nhảy lên không trung bắt lấy eo của cô xoay một vòng tạo khung cảnh đẹp đến hoa mắt nhẹ nhàng nói
"Thế thứ sáu: Tình Hoa" hai chiêu thức này trong lúc Ngữ Kỳ ở dưới đáy vực cả hay cùng múa kiếm phát sinh tạo ra, Yêu Hoa vì yêu mà tạo ra thế. Tình Hoa vì tình mà thế được tạo ra...
Cả hai nhẹ nhàng đáp xuống đất chỉ có tay của Bắc Hàn cật lực nắm chặt Vô Cực Kiếm để không cho nó tự ý bay lên đâm chết Nguyệt Diệp.
[Kiếp này show ân ái, kiếp sau ăn cẩu lương trừ cơm!] 09 trợn mắt mắng, nó không thèm xem nữa, trực tiếp offline
"Băng Thanh Thiên Hoa?! Là nó! Võ công cổ thất lạc! Ta không nhầm ư? Là nó thật thì môn phái của chúng ta sẽ đứng đầu trong giới tu tiên này!" Trưởng Lão Bính nhìn đến muốn trố cả mắt, lão ta không thể nhầm được! Dù thế kiếm này không giống với bốn thế đầu nhưng chắc chắn là võ công cổ đó!
"Cái gì? Băng Thanh Thiên Hoa? Võ công cổ mà sư phụ ta hay nói sao? Chỉ dành cho tình kiếp của nhau thôi đấy!" Đệ tử A
"Vậy á? Trời đấy quá hoàn mỹ! Kỳ sư tỷ thề độc chỉ lấy đạo lữ là đại sư huynh đã thế cả hai còn là tình kiếp của nhau. Ta đang sống trong tình thoại sao? (Dạng giống tiểu thuyết ngôn tình của hiện đại)" Nữ đệ tử B
"Chúc Kỳ sư tỷ cùng đại sư huynh bách niên giai lão! Chúc mừng người đã tìm ra được võ công tái thế Băng Thanh Thiên Hoa trời sinh khắc ma!" Tần Khoa lúc này quỳ rụp một chân xuống hô to nói, các đệ tử cũng ngỡ ngàng trong giây lát rồi cũng quỳ rụp xuống hô to y hệt như cậu nhóc.
Bắc Kha cười ha hả một tiếng, may mà không cầm theo ly rượu nào, không chắc chắn sẽ có tin đồn trưởng môn Thiên Hoa bị sặc rượu mà chết.
Chỉ có lúc này Lộ Lộ cắm cả móng tay vào trong lòng bàn tay, vì cái gì năm lần bảy lượt nàng ta cố gắng đều thành công cốc? Nếu cứu cô trước thì giờ nàng ta có phải sẽ được hưởng những lời tán dương này không? Rồi nàng ta nhớ ra một điều vội vàng hô to
"Sư tỷ?! Tại sao người ra được khỏi vực này? Muội nhớ đã xuống đáy vực thì chỉ có đại thừa... A...! Coi như muội chưa hỏi!" Lộ Lộ vội bịt miệng lại xua xua tay.
Ngữ Kỳ cười khẩy một tiếng, Lộ Lộ ngươi muốn chơi ta liền chơi chết mi! Cô lúc này chắp tay hành lễ về phía Bắc Hàn Bắc Kha nói
"Lúc đó đúng là đồ đệ rơi xuống nhưng kịp rút Âm Kiếm ra ghim vào vách vực, cố gắng nhích từng chút trong vòng ba tháng mới lên được tới đây. Đồ đệ mới lên tới đây được một ngày muốn tập luyện lại kiếm pháp đợi cấm chế mở rồi về, nhưng lại không nghĩ tới mọi người sẽ tới cứu. Đồ đệ xin chịu phạt với trưởng môn cùng sư phụ!" Cô quỳ một chân xuống, lời nói quá sức thuyết phục của cô làm Lộ Lộ cứng họng.
Với tu vi nguyên anh hậu kỳ cùng âm kiếm khắc ma trong vòng ba tháng trèo lên từ vách vực chứ không phải đáy vực là điều hoàn toàn có thể! Mọi người nhìn Lộ Lộ với ánh mắt trách cứ làm nàng ta lúng túng, Bắc Hàn mắt xoẹt qua tia sắc lạnh rồi hừ một tiếng đi ra mọi người mới thôi không nhìn nàng ta nữa, cô cũng theo đó mà đi ra
Ngữ Kỳ được đặc cách ngồi trong kiệu phủ màn che xuống, Bắc Kha Bắc Hàn cùng Lộ Lộ ngồi ở phía trên một chút. Còn Nguyệt Diệp đứng cạnh im lặng từ đầu không nói gì.
"Huynh còn giận ta?" Ngữ Kỳ không chịu nổi anh im lặng như này đành vén rèm cửa hỏi khẽ
Nguyệt Diệp liếc cô một cái rồi đánh mắt đi không thèm trả lời.
"Hự... Đau..." Tự dưng cô kêu đau đớn một tiếng làm anh vội vàng vén rèm che ra lo lắng nhìn cô hỏi
"Đau ở đâu? Muội làm sao?"
Ngữ Kỳ nhanh như chớp hôn lên môi anh đôi mắt cười tạo thành hình bán nguyệt tay chỉ chỉ vào vị trí trái tim
"Đau ở đây nè, huynh giận ta ta liền đau muốn nghẹt thở!"
Cô cứ nghĩ chiêu trò sẽ làm anh bớt giận nhưng ai ngờ Nguyệt Diệp càng xa xầm mặt mày trực tiếp đi lên trên ngồi, không thèm chú ý tới cô nữa.
... Đàn ông thật khó hiểu...! Đùa chút cũng dỗi sao?