Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện

Chương 55



Vu Giai cùng Lâm Côn Bạch rời khỏi quán nước, đến góc phố thì tách nhau ra.

Hai người họ đều là những kẻ không thích sự trì hoãn.

Vu Giai đứng ở góc phố, nhìn bóng lưng của Lâm Côn Bạch dần dần biến mất trong đám đông. Sự ưu tư cứ luôn quanh quẩn trong lòng, không thể phân biệt được đây là loại cảm giác gì. Cô đứng một lúc, rồi mỉm cười.

Bây giờ đã bước sang tháng 12, ngoài việc tham gia các hoạt động tuyên truyền giải cứu trong tháng này, Vu Giai vẫn khá là nhàn rỗi. Vì vậy cô đến làm việc tại công ty của nhà họ Vu, tiếp tục làm trợ lý của Vu Đoan. Đối với việc trợ lý thường xuyên không có mặt, thư ký bên cạnh Vu Đoan cũng biết rằng cô là đại tiểu thư của Vu Thị. Vu Giai cũng rất tinh mắt, không quấy rầy đến công việc của bọn họ, cũng không bày ra cái vẻ mặt của đại tiểu thư tự cao tự đại. Trong khi đó, công việc cần giải quyết rất nhiều, có thêm một người như Vu Giai giúp đỡ thật sự là quá tốt.

Mặc dù Diêm Tuấn Thanh đã trở thành Vu thiếu phu nhân, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục làm công việc thiết kế của mình. Tuy nhiên lúc nhàn rỗi thì tiệc cũng nhiều hơn, may mắn là có mẹ Vu giúp đỡ nên nhàn hạ rất nhiều. Không biết có nên ở đây dự tiệc mừng năm mới hay không, còn rất nhiều những bữa tiệc khác vào tháng 12, hầu như là 4 đến 5 lần một tuần, mẹ Vu lựa chọn trong các thiệp mời được gửi đến, mỗi tuần chỉ tham gia hai lần. Trong số các thiệp mời mà mẹ Vu đã lựa chọn, Vu Giai cũng được lựa ra mỗi tuần hai tấm, dù chỉ là đi xã giao một cách giả tạo, nhưng cũng là để duy trì sự ôn hoà ở bề ngoài.

Giữa buổi, Vu Giai đặc biệt đến An Thành gặp Châu Luy.

Tháng 12, sự nhàn nhã cùng bận rộn đều kết thúc, công ty Vu Thị đã cho nhân viên của mình nghỉ ngơi từ giữa tháng, còn thưởng cho rất nhiều tiền thưởng cuối năm, tất cả mọi người đều vui vẻ về quê ăn Tết.

Đồng thời chuyện vui của Vu Giai chính là thành tích phòng vé được cứu vãn. Thành tích phòng vé được giải cứu tốt, cô càng được thưởng nhiều tiền sau khi ký hợp đồng phân chia, mặc dù một ít tiền này đối với Vu Giai mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Nhà họ Vu lại có thêm một chuyện vui mừng khác, Diêm Tuấn Thanh mang thai.

Đây là sự kiện trọng đại của Vu gia, tất cả mọi người đều xoay quanh Diêm Tuấn Thanh mà làm việc. Khi tham gia tiệc hội, mẹ Vu cũng không đưa Diêm Tuấn Thanh đi chung nữa, bà nói rằng bữa tiệc có không khí ngột ngạt, công việc của Diêm Tuấn Thanh trên công ty cũng được Vu Đoan giảm bớt đi rất nhiều.

Kể từ lúc biết Diêm Tuấn Thanh mang thai, không khí vui mừng ở Vu gia vẫn chưa hề biến mất.

Kiếp trước, Vu Đoan không có con.

Đối với Vu Giai mà nói thì đây chính là một trải nghiệm mới lạ, nghĩ đến vài tháng sau có một đứa nhỏ gọi mình là cô, thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt. Bởi vì chuyện này, Tiểu Duy được hưởng lợi rất nhiều, tâm trạng của Vu Đoan và Vu Giai đều tốt, sảng khoái đáp ứng một vài yêu cầu của cô ấy, khiến Tiểu Duy cao hứng đến nỗi vây quanh Diêm Tuấn Thanh nói những lời tốt đẹp mà không hề lặp lại.

Năm mới đến trong bầu không khí vui mừng.

Vu Giai thức đón giao thừa, ngày đầu tiên của năm mới, Vu Giai phải dậy từ sớm nên vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng cô tỉnh dậy rất nhanh.



Cô nhìn già trẻ đều ngồi ở phòng khách, Châu Luy mặc một bộ váy mới, trẻ trung năng động, nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng ngây ngô,” Chị Tiểu Giai.”

“Chu lão gia, Luy Luy.” Không thể phủ nhận, Vu Giai đã rất sửng sốt khi thấy hai người họ, cô hơi cúi người, ôm lấy Châu Luy đang nhảy về phía mình, mỉm cười sờ đầu cô ấy, ” Chúc mừng Luy Luy lớn hơn một tuổi. Nhưng mà em đến nhanh quá, bao lì xì của chị tiểu Giai vẫn chưa kịp dán lại đâu.” Vừa mỉm cười vừa nắm lấy tay Châu Luy, bước đến chỗ Châu Bắc Hà, ” Lão gia tử ngài hôm nay sao lại đến đây , cũng chẳng thèm gọi báo trước.”

Châu Bắc Hà cười cười,” Không hoan nghênh hai ông cháu này à.”

“Làm sao có thể,” Vu Giai cười nói, kéo Châu Luy ngồi xuống ghế sô pha, “Lão gia tử người có thể đến, sao có thể không vui cho được. Chỉ là người đến gấp gáp quá, sau này không thể nói là tụi con tiếp đón không được chu đáo đâu đó.” Quay đầu nhìn Châu Luy, “Luy Luy muốn uống gì nào?” rồi rút ra một chiếc vòng đeo tay, đeo lên tay Châu Luy, điều chỉnh lại độ dài, “Chị Tiểu Giai không chuẩn bị sẵn bao lì xì, đây chính là lễ vật mừng năm mới.”

” Em rất thích.” Vu Giai cười cười rồi hôn lên má Châu Luy.

Ba người nói chuyện một lúc trong phòng khách, vợ chồng Vu Viễn sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra cùng vợ chồng Vu Đoan.

Để cha mẹ người lớn trong nhà tiếp đãi Châu Bắc Hà, Vu Giai kéo Châu Luy ra khỏi phòng khách. Đây là lần đầu tiên Châu Luy đến Nam thành, cũng là lần đầu đi xa đến như vậy, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Vu Giai cũng không đi đâu xa, bước đến vườn hoa nhà họ Vu. Mặc dù tâm trí Châu Luy không đủ lớn, nhưng cô ấy được giáo dục rất tốt, lễ phép, cũng không tỏ ra sợ sệt, khi quen thuộc với Vu Giai thì lại rất hoạt bát. Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa, Châu Luy không biết loại nào đều hỏi Vu Giai, may mà mỗi loại đều có bảng tên cắm phía dưới kèm theo lời giới thiệu về loài hoa đó. Vu Giai cũng không đến nỗi một hỏi ba không biết trả lời.

Hai người họ ngồi xổm trước một cây phong lan, Vu Giai nhìn dòng chữ trên bảng rồi giới thiệu cho Châu Luy. Đây là loại lan mới vừa được trồng, tên là Tố Mỹ Nhân Diện, những cánh hoa màu đỏ nhạt xen lẫn màu trắng thỉnh thoảng loé lên một đường màu đỏ mỏng manh.

Châu Luy cẩn thận vuốt ve cánh hoa, mắt phát sáng lấp lánh, ” Thật là đẹp quá.”

Trong vườn hoa có những loài hoa nổi tiếng, cũng có vài loại hoa dại mà bình thường có thể thấy. Vườn hoa này của Vu gia chiếm một diện tích rất lớn, khó có ai ở hồ Cảnh Nguyệt có thể sánh kịp.

Tán hoa rất lớn, hai người Vu Giai và Châu Luy đều không nhận ra những người khác bước đến khi nào, cho tới lúc tiếng xào xạc rất nhỏ và giọng nói đến gần. Vu Giai mới đứng lên từ bụi hoa, người đang đến kia không ngờ rằng đột nhiên có người chui ra từ bụi hoa, giật mình sợ hãi, nhưng nhận được sự giáo dục tốt nên không có hét toáng lên.

Cô gái trẻ trung ăn mặc xinh đẹp nhìn Vu Giai với vẻ không vui, cau mày nói, “Cô là ai mà trốn trong đám hoa này vậy, không biết rằng đột nhiên đứng lên sẽ khiến cho người khác sợ hãi sao?”

Vu Giai cảm thấy hơi buồn cười, đây là vườn hoa nhà cô, những vị khách không mời này lại đổ lỗi lên đầu chủ nhân là cô đây.

Nhóm người này khoảng năm sáu người, có những cô gái trẻ tuổi, cũng có những người phụ nữ trung niên, Vu Giai chỉ biết một người trong số họ, “Cô Triệu.”

Cô Triệu trong miệng cô không phải là mẹ của A Đức, mà là Hạ Thanh.



Hạ Thanh cũng không ngờ sẽ gặp được Vu Giai ở đây, cũng không biết vườn hoa này là của nhà họ Vu. Vườn hoa Vu gia gần như mở cửa cho toàn bộ cư dân ở hồ Cảnh Nguyệt, lúc mới kết hôn, A Đức đã mang cô đến đây, cô ấy còn nghĩ vườn hoa này là tài sản công cộng của hồ Cảnh Nguyệt.

“Chị Tiểu Giai.” Châu Luy nắm lấy bàn tay của Vu Giai để đứng lên, nếu chỉ nhìn bên ngoài, chắc chắn Châu Luy là một cô bé xinh xắn, với mái tóc đen nhánh, đôi mắt to, làn da trắng trẻo, quần áo hàng hiệu, từ trước đến nay Châu Bắc Hà chưa từng keo kiệt với cháu gái của mình.

Cô bé nhìn nhóm người đối diện, đôi mắt to tròn lóe lên, “Chị Tiểu Giai, bọn họ là ai vậy?”

“Chị không biết.” Vu Giai mỉm cười, nhìn Hạ Thanh, “Có lẽ cô Hạ có thể giới thiệu cho chúng ta.”

Hạ Thanh không thích Vu Giai, thời điểm này còn chưa phải lúc cô cùng Vu Giai xé rách mặt nạ, nhưng hiển nhiên cô ta không có kiên nhẫn với Vu Giai, sắc mặt lạnh lùng cứng ngắc, “Vu tiểu thư.”

Những người này đều là họ hàng của Hạ Thanh, mặc dù chú của Hạ Thanh là một quan chức cấp tỉnh, nhưng gia đình Hạ Thanh không phải là nhà vừa có quyền vừa có tiền. Không thể phủ nhận rằng, cuộc hôn nhân của A Đức và Hạ Thanh, là người nhà họ Triệu muốn dựa vào quan hệ của chú Hạ Thanh, nhưng đối với gia cảnh của Hạ Thanh lại có thể kết gả cho Triệu gia, là đứa con gái nhà họ Hạ lấy được chồng tốt nhất. Nên cô ta muốn khoe khoang với mấy người họ hàng.

Những người họ hàng này đã đến một năm trước, sự giàu có tinh xảo của Triệu gia thực sự khiến họ kinh ngạc. Hôm nay Hạ Thanh bỗng dưng nhớ đến vườn hoa mà A Đức đã mang cô đến, có những loài hoa nổi tiếng mà cô ta chưa từng nghe bao giờ. Vừa ăn sáng xong là cô ta liền dẫn người thân đến.

Lối đi của vườn hoa được lát bằng phiến đá xanh để du khách có thể ngắm cảnh và tản bộ. Những người này đang giữ thân phận của mình, cũng chẳng muốn bước vào những thảm hoa chứa đầy hơi ẩm bùn đất, dọc theo đường đi, những loài hoa kì lạ khiến họ thốt lên tấm tắc.

Sau khi chui vào khóm hoa một lúc, quần áo của Vu Giai và Châu Luy đều lấm lem bùn đất, đầu tóc cũng rối bời, vài người cho rằng họ là nhân viên chăm sóc hoa. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, vì vậy chẳng ai chú ý đến bộ đồ Vu Giai và Châu Luy đang mặc trên người.

Trong số mấy người này có kẻ đến từ phía Nam, vừa mở miệng là một tràng từ ngữ địa phương, mặc dù Vu Giai không hiểu hết, nhưng nhìn vẻ mặt khinh thường của người phụ nữ đưa tay che cả miệng và mũi, cũng biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, chẳng cần bận tâm đến mấy người này, hiện tại Châu Luy vẫn đang bên cạnh cô, cô không chắc mấy kẻ đến là người tốt. Sau khi nói với Hạ Thanh, Vu Giai nắm tay Châu Luy, chuẩn bị trở về, bọn họ cũng ra ngoài một lúc.

Mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Đó là giọng địa phương, Vu Giai nghe hiểu.

“Tiện nhân, đồ ranh con.”

Vu Giai dừng bước, quay người lại mỉm cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv