Bởi vì kinh phí quay phim không cao, địa điểm quay phim của <> kém xa so với <>, lại càng không thể so với <>. Vì có Cốc Trình Hàm và Vu Giai gia nhập nên cũng tiết kiệm được không ít phí quảng cáo.
Địa điểm quay của <> cũng không nhiều, nữa đầu là quay trong thành phố, nữa sau thì hầu như tất cả cảnh quay đều ở trên một con thuyền. Vì không đủ khả năng thuê thành phố điện ảnh để quay nên bộ phim này sử dụng rất nhiều phông nền, địa điểm quay cũng trực tiếp chuyển đến một cái trấn nhỏ, phần biển của nữa sau sẽ được dựng lên.
Sự tiết kiệm của đạo diễn khiến Vu Giai bất lực mỉm cười, nhưng bất quá cô cũng có thể hiểu được tại sao đạo diễn lại kiểm soát chi phí như vậy, đối với chỗ ở đoàn phim cũng cấp cho cũng chưa từng nói cái gì, nhưng Giang Kiêm cũng nói vài câu với Vu Giai: “Vị Tề đạo này không khỏi có chút không phóng khoáng, tuy rằng kịch bản không tồi, nhưng muốn thành tích tối đại khái là rất khó.” Tuy rằng Giang Kiêm phàn nàn với Vu Giai, nhưng ở trước mặt mọi người trong đoàn phim cũng không hề tỏ ra bất cứ thái độ nào, Giang Kiêm ở trong giới cũng đã lâu, không cần Vu Giai phải nhắc nhở.
Hà Uyển Doanh cũng theo tới, dùng thân phận là chuyên viên trang điểm riêng của Vu Giai.
Ba người Vu Giai, Cốc Trình Hàm và Phùng Hạo đều được sắp xếp một phòng riêng cùng với người đại diện hay trợ lí, những nghệ sĩ khác thì không có được đãi ngộ tốt như vậy, đều là vài người ở chung một phòng.
Ba người là cùng nhau rời khỏi Nam Thành, xuống máy bay, ngồi xe ba bốn giờ mới đến trấn nhỏ. Khi ba người xuống xe, tự nhiên trợ lý sẽ mang theo hành lý của ba người xuống, Hàn Tín và Nhạn tỷ đều làm đúng chức trách của một trợ lí, còn Giang Kiêm thì trực tiếp ném hành lí cho Hà Uyển Doanh, cô gái nhỏ cũng không phàn nàn, kéo hành lí của ba người, tò mò đánh giá phong cảnh của trấn nhỏ.
Nhân viên công tác của đoàn phim đến dẫn mấy người Vu Giai tới chỗ ở, tuy rằng không gian có chút chật chột, nhưng lại rất sạch sẽ.
Nhân viên công tác ở lại trong chốc lát, thấy không còn việc gì cũng liền rời đi.
Vu Giai sắp xếp tốt hành lí của mình, quay đầu liền thấy Hà Uyển Doanh đang ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh, Vu Giai đi qua, hỏi: “Ở đây có gì đẹp à?”
Hà Uyển Doanh quay đầu nhìn cô cười, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn đang cười rạng rỡ của cô gái thật tươi đẹp: “Tiểu Giai tỷ, đây là lần đầu tiên em đến nơi như thế này. Lúc chị không đóng phim, chúng ta vào thị trấn đi dạo, được không?” Nụ cười của Hà Uyển Doanh mang theo ý tứ lấy lòng rõ ràng, Vu Giai còn phảng phất nhìn thấy một cái đuôi lắc lắc ở phía sau Hà Uyển Doanh.
“Được.” Vu Giai cười, hai tay ôm lấy vai Hà Uyển Doanh, sờ sờ đầu cô, cùng nhau ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Cốc Trình Hàm từ trong phòng đi ra, vừa quay đầu nhìn vào sân liền thấy hai cái đầu đang ló ra khỏi cửa sổ.
“Thiếu gia.”Vu Giai cười, giơ tay lên chào hỏi.
Cốc Trình Hàm bước tới: “Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
“Được a.”Hà Uyển Doanh nhỏ giọng hoan hô, lập tức thẳng người dậy đi ra khỏi phòng: “Tiểu Giai tỷ, chúng ta đi thôi.”
Từ nơi ở đi ra, Hà Uyển Doanh rất phấn khích, đi ở phái trước, đối với mọi thứ trong trấn nhỏ đều cảm thấy mới lạ.
Cái thị trấn này cũng không phải là cổ trấn, cũng không có di tích văn hóa nào, nhưng thật ra nó cũng khá là sôi động, hôm nay có một phiên chợ, có ba con phố đầy những gian hàng nhỏ, rực rỡ muôn màu, đều là đồ dùng hằng ngày và các loại đồ ăn.
Người ở trấn nhỏ cũng không giống như người ở thành phố lớn, tích cực với việc gặp ngôi sao, hay diễn viên nổi tiếng, dù biết có một đoàn làm phim đến quay nhưng cũng không ai xúm lại xem, chỉ có một vài thanh niên nộp đơn xin việc vào đoàn phim xin làm nhân viên tạm thời.
Vu Giai rất thích bầu không khí này.
Vì là một bộ phim truyền hình hiện đại nên yêu cầu về trang phục cũng không khắt khe như những bộ phim cổ trang trước của Vu Giai, tùy ý hơn rất nhiều. Nhân vật nữ chính của <> là một cô gái trung tính có tính cách rộng rãi, mái tóc quăn của Vu Giai bị kéo thẳng, cắt ngắn, chỉ cột một cái đuôi ngựa đơn giản ở sau đầu. Nhân vật nữ chính là một cảnh sát hình sự, cảnh đánh nhau trong phim cũng không ít nên Vu Giai có một chuyên viên võ thuật chuyên nghiệp đóng thế.
Ngày hôm sau tới phim trường, Tề đạo đặc biệt giới thiệu cho Vu Giai một cô gái dũng cảm và có năng lực, khuôn mặt cũng hơi giống Vu Giai. Nghe mọi người trong đoàn phim nói là do đạo diễn đặc biệt mời từ một học viên võ thuật tới.
Mở đầu của <> là phân cảnh cảnh sát đang truy đuổi tội phạm, nữ chính đuổi theo một tên trộm nhảy xuống từ xe buýt, có một màn đánh nhau đơn giản nhưng lại thể hiện được sức mạng bùng nổ của nữ chính. Vốn dĩ Tề đạo muốn cô gái kia lên đóng thể, tới lúc cần đặc tả gương mặt thì Vu Giai mới lộ mặt, nhưng lại không nghĩ tới biểu hiện của Vu Giai lại rất tốt, thời điểm truy đuổi cũng không bị hụt hơi, sạch sẽ lưu loát giữ tên trộm lại, cuối cùng nhìn về phía máy quay nở nụ cười xán lạn, thiếu chút nữa dọa mù mắt những người biết cô.
Trong giới nghệ sĩ, từ trước đến nay Vu Giai nổi danh là tính tình ôn hào hào sảng, nụ cười mạnh mẽ như vậy đơn giản là một điều khó thấy.
Một lần liền qua!
Có lẽ là do kĩ năng của Vu Giai quá tốt, việc quay chụp thuận lợi khiến mọi người trong đoàn làm phim đều hoài nghi bọn họ có phải đang trải qua một giấc mộng.
Giang Kiêm ngồi trên ghế nghỉ ngơi bên cạnh phim trường, nhếch khóe môi lộ rõ vẻ giễu cợt, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ đôi với những lời kinh ngạc về kĩ năng diễn xuất của Vu Giai từ xung quanh truyền đến. Những người kia chỉ nhìn thấy biểu hiện bây giờ của Vu Giai, đều không nghĩ tới vì sao Vu Giai có thể làm được đến như vậy. Chỉ có hắn biết, vì nụ cười kia, Vu Giai đã luyện tập trước gương không dưới một trăm lần.
Người, đại khái đều có một thói hư tật xấu, hâm mộ ghen ghét sự thành công của người khác, nhưng lại không nghĩ tới dưới sự thành công đó là bao nhiêu nỗ lực.
Giang Kiêm không nghĩ rằng chuyện “Diễm chiếu môn” (chỗ này mình không biết là có nên để chữ khiêu dâm ra luôn không, nên để y như bản cv, bạn beta xem lại rồi có gì chỉnh lại dùm mình nha. Thanks bạn nhiều nha.) kia đã kết thúc, mặc dù Vu Giai đã phản kích mạnh mẽ, Giang Yến Linh bị kéo xuống nước, từ tin tức đến từ Vu Đông, sau khi Giang Yến Linh quay xong bộ phim kia, Cửu ca liền chuẩn bị chấm dứt hợp đồng với Giang Yến Linh, buộc cô ta đến mức không thể nào phản kích lại. Nhưng loại chuyện này, cũng khó mà nói trước, từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Yến Linh, hắn đã thấy được dã tâm và dục vọng của cô ta, chỉ cần có cơ hội, sẽ không từ thủ đoạn mà không ngừng leo lên, Giang Yến Linh là người chú trọng lợi ích hơn cả danh dự của mình. Thắng làm vua, thua làm giặc, từ trước đến nay, sử sách luôn được viết bởi người chiến thắng không phải sao?
Tính đến thời điểm hiện tại, bộ phim đó chắc cũng đã quay xong, Cửu ca cũng nên chấm dứt hợp đồng với Giang Yến Linh. Trong khoảng thời gian này, Vu Giai vẫn nên tăng cường cảnh giác, tốt hơn hết là giải quyết hết mọi chuyện để phòng ngừa.
Suy đoán của Giang Kiêm là hoàn toàn chính xác, lúc hắn nghĩ như vậy, Giang Yến Linh cũng đã phải không cam tâm tình nguyện mà đặt bút kí tên mình lên bản chấm dứt hợp đồng.
Từ phòng làm việc đi ra, Giang Yến Linh vẫn là vẻ tươi cười nhẹ nhàng tao nhã kia, dù trong lòng đã oán giận, hận tất cả mọi người. Vì sao tất cả mọi thứ lại như vậy? Cô hao tổn tâm cơ, bán đứng thân thể của mình để đổi lại kết quả như vậy?
Nhân duyên của Giang Yến Linh ở Cửu ca cũng không tồi, tuy rằng lúc trước cô cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhưng cô vẫn là một con người, mặc dù sau chuyện kia bị Vu Giai phản kích lại, nhưng là vẫn còn có người chào hỏi với cô, vào mắt của Giang Yến Linh lại hoàn toàn thay đổi. Trong lòng của Giang Yến Linh, tất cả mọi người đều cười nhạo cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nên chỉ trả lời cho có lệ rồi nhanh chóng dọn đồ ra khỏi Cửu ca.
Ôm cái hộp đứng dưới tòa nhà của Cửu ca, Giang Yến Linh bỗng nhiên có một loại hoảng sợ, trời đất tuy lớn nhưng không có chỗ cho cô dung thân.
Đàn ông đều không đáng tin, những việc đã trải từ nhỏ đã cho cô biết điều này. Cha cô bỏ rơi cô và mẹ, sau đó mẹ cô lại đi với người đàn ông khác mà bỏ lại một mình cô. Mỗi người đều có một gia đình hạnh phúc, trừ cô.
Như vậy, vì sao cô phải tin tưởng Khương Duy? Rõ ràng tự biết, bản thân chỉ là một món đồ chơi của hắn, vì sao lại cho rằng có thể dựa vào hắn mà ra tay với Vu Giai? Phía sau Vu Giai có gia thể hùng hậu, còn cô thì có cái gì?
“Ha hả…….” Giang Yến Linh cười, một nụ cười thê lương.
Màn đêm từng chút chiếm trọn không gian, Giang Yến Linh ngồi xuống bậc thang trên quảng trường, một ngày chưa ăn gì khiến bụng trống rỗng, dù rất đói bụng nhưng Giang Yến Linh cũng không muốn động. Nghĩ về tương lai của chính mình, từ nhỏ cô đã thích diễn xuất, thích xinh đẹp tỏa sáng trên sân khấu, thích hoa tươi, thích tiếng vỗ tay, nhưng hiện tại cô cái gì cũng không có, một cô gái nhỏ bé có thể làm được cái gì? Tuy rằng ỷ vào khuôn mặt của mình mà lăn lộn trong giới mấy năm, nhưng cũng chỉ là những vai diễn linh tinh, không đáng nhắc tới, dù lấy thân xác ra đổi cũng chỉ đổi được một vai trong một bộ phim hạng ba.
Sức ảnh hưởng của Vu Giai trong giới đã vượt xa sự suy đoán của cô, theo lý thuyết một nghệ sĩ ra khỏi một công ty lớn như Cửu ca chắc chắn sẽ có rất nhiều các công ty nhỏ đồng ý kí với họ, nhưng cho tới bây giờ, một cuộc điện thoại cô cũng không nhận được.
Khi Lý Tu nhìn thấy Giang Yến Linh, Giang Yến Linh ngồi trên bậc thang trống trãi ở quảng trường, hai tay ôm đầu gối, nhìn lên bầu trời đầy sao, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa bất lực, lập tức liền khiến tâm của hắn rung động.
Lại nói, Giang Yến Linh cũng có vốn liếng của riêng mình, tuy rằng ngoại hình của cô không phải sáng sủa xinh đẹp như Vu Giai, nhưng cũng là loại tươi tắn dễn nhìn.
Lý Tu không nhịn được mà đi tới.
Đương nhiên, Vu Giai không biết chuyện Lý Tu và Giang Yến Linh “thông đồng” ở bên nhau, cuộc sống của cô quá thoải mái dễ chịu, căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những như vậy, chỉ là Khang Dĩnh Phong gọi điện thoại tới, nói rằng bộ phim đầu tiên của phòng làm việc đã chuẩn bị khởi quay, kêu cô ở trên Weibo tuyên truyền một chút, dù sao cô cũng là người đầu tư. Vu Giai đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Giai trở về phòng, nhìn thấy phòng bên cạnh sáng đèn, bóng dáng của Cốc Trình Hàm in trên cửa sổ, cửa phòng mở toang. Vu Giai đứng ở cửa, nhìn Cốc Trình Hàm ngồi trên một cái ghế mây, trên đùi đặt notebook, mang tai nghe, đang nói gì đó.
Cốc Trình Hàm ngẩng đầu nhìn thấy cô, trong ánh mắt chứa một chút ý cười, ý bảo Vu Giai tùy tiện tìm chỗ ngồi, rồi nhanh chóng giải quyết cuộc điện thoại của mình.
Vu Giai nghe hẳn là chuyện ở phòng làm việc của hắn: “Bộ phim anh đầu tư chuẩn bị khởi động máy?”
Cốc Trình Hàm cầm một lon đồ uống ướp lạnh ném cho cô, chính mình cũng mở một lọ: “Còn có chuyện cần xử lí, bất quá cũng chỉ khoảng một hai tháng. Lúc trước em đã đồng ý sẽ đóng vai khách mời trong bộ phim.”
“Em nhớ rồi.” Vu Giai cao hứng cười: “Chỉ cần anh đừng quên thù lao của em là được, hiện tại giá trị con người của em cũng rất cao nha.”
Bởi vì quay chung một bộ phim, ăn ở đều ở trong khách sạn nhỏ này, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết hơn không ít, không giấu nhau điều gì.
Trong lúc quay <>, Vu Giai không thích rời khỏi đoàn phim cho lắm, cô thích không khí thanh bình ở trấn nhỏ này, khi cô khoog có suất diễn liền cùng Hà Uyển Doanh đi vào thị trấn khám phá, nghe mấy cụ già kể chuyện xưa, cô lớn lên xinh đẹp, nói chuyện cũng ngọt, còn luôn mang theo một vài lễ vật nhỏ, những người già trong trấn đều thích cô, đám người Cốc Trình Hàm cũng vì yêu ai yêu cả đường đi lối về mà được hưởng lây.
Quá trình quay <> hoàn thành sớm hơn dự tính đến 20 ngày, cảnh cuối cùng được quay xong, mọi người trong đoàn phim đều có chút ngơ ngẩn, loại tiến độ này, cũng là quá thuận lợi. Bất quá dư ra hai mươi ngày, vừa đủ đề dùng biên tập, chỉnh sửa cảnh quay, tuyên truyền và các công việc khác.
Đoàn phim nghỉ, Vu Giai quay lại Nam Thành, Vu Đoan và Diêm Tuấn Thanh cũng trở về khi hoàn thành xong tuần trăng mật, nhân lúc trở lại gia đình của mình, Tiểu Duy và các học sinh của trường nghệ thuật đã thành lập một dàn nhạc, mỗi tuần đều phải đến một quá bar biểu diễn.
Hôn lễ của Hạ Gia Du và Lý Ngải cuối cùng cũng được ấn định, không có Vu Giai ở giữa, so với kiếp trước sớm hơn một năm. Giang Yến Linh đổi nghề làm ca sĩ, phát hành mấy bài hát, cũng không nổi lắm. Lúc Vu Giai nhìn thấy album của Giang Yến Linh, cười đầy châm chọc. Những ca khúc này đều là do Lý Tu đạo lại những bài hát phổ biến của tương lai, có lẻ Lý Tu muốn dùng những bài này khiến cho Giang Yến Linh nổi tiếng, nhưng có thể hắn cũng đã quên, người khác có thể nổi nhưng chưa chắc Giang Yến Linh sẽ nổi.
Dù sao Giang Yến Linh cũng có “tiền án”.
Hôm nay, Vu Giai lại đột nhiên hứng thú mà đi tới phòng làm việc, không nghĩ tới Giang Yến Linh cũng ở đây, còn làm bộ dáng như là ông chủ.