Mỗi lần Giang Yến Linh gặp Vu Giai, kỹ năng diễn xuất của cô ta sẽ tự động giảm một bậc. Vu Giai không thừa nhận, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng lắm đến việc cô thích xuất hiện mỗi khi Giang Yến Linh quay phim.Những biến hóa rõ ràng trên mặt cô ta đủ để đóng bất cứ vở kịch nào.
Bộ phim do Lý Tu đầu tư đã công chiếu trước lễ trao giải Hoa Mai Vàng, tuy rằng doanh thu phòng vé ngày đầu tiên không bằng bộ <>, nhưng đối với một bộ phim được đầu tư kinh phí thấp mà nói thì cũng rất ổn.
Tại lễ trao giải Hoa Mai Vàng, Cốc Trình Hàm đã giành được một giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc. Cốc Trình hàm không hề xúc động, giải thưởng như vậy thì hắn đã có rồi, điều hắn mong muốn nhất bây giờ là được đứng trên sân khấu trao giải Ngô Đồng Vàng hai tháng sau để nhận giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Hiện tại hắn vẫn không đủ để tham vọng đến giải Oscar.
Vu Giai không biết chuyện gì đã xảy ra với Mục Tú Lan sau đêm hôm đó, cô cho rằng mình chỉ làm những việc nên làm, không thẹn với lòng.
Quá trình quay <
> đã kết thúc, quá trình quay <> cũng được bịt kín. Sau khi Cốc Trình Hàm vào đoàn phim hai ngày cũng không rời khỏi lần nào nữa, chỉ liên lạc với Vu Giai bằng điện thoại, giao Cốc Tú nhờ cô chăm sóc.
Vu giai đã gặp phải sự cố ở đoàn làm phim, quay phim xong, lúc cô tháo trang sức thì phát hiện quần áo của mình đã bị người khác cắt sạch, cô cũng không mang theo nhiều quần áo lúc ra ngoài, ngồi trong phòng khách ở đoàn phim với bộ hí kịch trên người.
Loại chuyện này cũng thường xảy ra lúc quay phim, sắc mặt Du Tranh rất khó coi, mặc dù ngày thường hắn có chút đờ đẫn, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.
Thủ phạm vẫn chưa phát hiện, trên tay Vu Giai là chiếc bông tai vừa tìm ra vừa nãy, tức giận nói với Du Tranh,” Đạo diễn Du, để mọi người trở về nghỉ ngơi đi, đã quay phim cả một ngày, hẳn là mọi người đều mệt lắm rồi.”
Cô lờ mờ đoán được thủ phạm là ai, nhưng cũng không dám khẳng định, bởi vì cô không biết mục đích của kẻ kia là gì. Mặc dù đã đoán được là ai, nhưng cũng không cần phải nói ra ở nơi này, cho người ở đoàn phim một chút chiếu cố, cũng đạt được kết quả không tồi.
“ Tiểu Giai.”
Dưới sự kiên quyết của Vu Giai, Du Tranh đành phải để mọi người rời đi, cũng không nói gì về việc truy cứu trách nhiệm.
Tiểu Khang đi mua quần áo đã trở lại, Vu Giai đã thay đồ xong liền hỏi cô ấy: “Gần đây có phát hiện quen biết với người nào, hoặc nói là có người nào cực kì quen thuộc với tôi không?” Hỏi câu hỏi này cũng không đúng cho lắm, bởi cô cho rằng cô và người đó không hề thân thuộc như vậy.
Tiểu Khang suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, cũng không hiểu lý do vì sao cô hỏi câu này.
Trên đường từ thành phố điện ảnh và truyền hình trở về khách sạn đã xảy ra một chuyện, giống như Nam thành, thành phố điện ảnh và truyền hình của An thành cũng được xây dựng ở ngoại ô thành phố, nhưng đường đi lại xa hơn Nam thành, còn đi qua một đoạn đường núi. Chình là trên đoạn đường núi này, tiểu Khang phát hiện phanh xe có vấn đề.
“Chị Tiểu Giai.” dù sao tiểu Khang vẫn còn nhỏ, nói với giọng run run đầy hoảng hốt.
“Đừng lo lắng.” Vu Giai an ủi, đại não mau chóng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, nếu không thì một chiếc xe sẽ hai mạng.
“Em không thể cho nó chậm lại được, chị tiểu Giai.” Tiểu Khang cố gắng khắc phục, nhưng không có hiệu quả. Quỹ đạo của chiếc xe trở nên không ổn định, bắt đầu đi theo một con đường ngoằn ngoèo, may mắn con đường núi này khá rộng, và tốc độ của xe cũng không quá nhanh.
Vu Giai đưa tay ra giữ lấy vô lăng, vừa an ủi tiểu Khang, “Đừng lo lắng, để tôi lái cho.”
Tiểu Khang quay đầu nhìn cô rồi chậm chậm buông tay lái ra, Vu Giai cũng từ từ di chuyển từ ghế phụ lái qua để đổi vị trí với tiểu Khang. Với tốc độ hiện tại của họ, cỡ 10 phút nữa sẽ đi qua một con đường tương đối chật hẹp, ở đó sẽ có một ngã rẽ khá lớn.
Tiểu Khang ngồi ở ghế phụ, ngón tay run lên, rốt cuộc bọn họ đã trêu chọc đến kẻ nào, mà đối phương lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trước tiên là tìm cách làm hỏng quần áo của Vu Giai, sau lại làm hỏng thắng xe. Tiểu Khương không nghĩ rằng phanh xe bị hỏng chỉ là sự cố, hôm qua cô ấy vừa đi đổi xe từ cửa hàng thuê xe, nghe người trong cửa hàng nói, chiếc xe này là hàng mới 90%, vừa mua về chưa tới hai tháng, khi cô ấy lái xe giúp Vu Giai mua quần áo, phanh xe vẫn còn rất ổn.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, là ai có bản lĩnh làm hư phanh xe.
Tiểu Khang nhận ra sắc mặt của Vu Giai có chút kì quái, “Chị Tiểu Giai”.
“Xe chúng ta bị chảy dầu rồi.” Giọng Vu Giai có chút vui mừng.
“Hả?” Tiểu Khang sững sờ, một chút phản ứng cũng không có.
“Xe sẽ không tự chạy được nữa. Vô cùng vui vẻ nhìn vào bình dầu, dầu chảy xuống rất nhanh. Vừa làm hỏng phanh xe vừa làm rò rỉ bình xăng, có lẽ đối phương là lính mới, đữa vào tốc độ rò rỉ dầu, chiếc xe dừng lại sau khi vừa vào đoạn đường hẹp.
Tiểu Khương hoàn hồn, vui quá nên khóc, cô ấy không thể nói gì khác ngoài việc chỉ biết hét lên: “Chị Tiểu Giai.”
Chỉ là, dường như bọn họ vui mừng hơi sớm.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại bên đường, Vu Giai cũng từ từ buông tay lái ra. Từ kính chiếu hậu thấy một chiếc xe khác đang đi tới, tiểu Khang vui vẻ vẫy tay ngỏ ý muốn đi nhờ. Đối phương vừa xuống xe, Vu Giai đã biết có gì đó không ổn.
Ngoại trừ chiếc xe của đối phương và chiếc của bản thân, cả đoạn đường này cực kì yên tĩnh, cũng chẳng có chiếc xe nào qua lại. Đây là loại đường đi mà dù cho kêu trời kêu đất cũng không ai trả lời.
Tiểu Khang cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, bọn họ chỉ muốn đi nhờ một chuyến, cho dù có bằng lòng hay không thì đối phương cũng không cần phải xuống xe. Nhìn vẻ mặt đối phương cũng không nhiệt tình đến mức xuống để giúp họ sửa xe.
Ở một nơi như thế này, tiểu Khang dù muốn chạy cũng chạy không nổi.
Vu Giai thở dài, mở cửa xe nhìn ba người đàn ông đang bước đến, “Nói đi, muốn chúng tôi phối hợp với mấy người như thế nào?”
Sự bình tình của Vu Giai hiển nhiên khiến mấy người đối diện kinh ngạc, sửng sốt một chút, một người trong số đó nói, “Không hổ là người nhà Vu gia ở Nam thành, thật là gan dạ sáng suốt. Lấy tiền người khác nên phải làm cho xong chuyện. Vu tiểu thư không cần phải bận tâm.”