Vu Giai không bắt bẻ nữa, Vương Tiểu Cường cũng có chút khó chịu, Vu Giai lảo đảo bị anh ta lôi đi.
Từ đèn pha trong xe, người đàn ông hiện ra làm Vương Tiểu Cường gắt gao nhìn chằm chằm, xem ra đối phương rất khả nghi.
Vu Giai nghĩ tới những việc nguy hiểm có thể xảy ra, tim không ngừng đập, từ sau lưng Vương Tiểu Cường nhìn kẻ khả nghi, sững người một lát mới biết người này là ai, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt và trong mắt: “Anh Côn?” Nghiêng đầu nhìn xung quanh, không hiểu được mục đích xuất hiện ở nơi này của Lâm Côn Bạch.
“Em gái Tiểu Giai.” Giọng điệu quen thuộc của Lâm Côn Bạch khiến ánh mắt ở trên người Vương Tiểu Cường thả lỏng ra.
Vu Giai đứng phía sau Vương Tiểu Cường đi ra.
Vương Tiểu Cường xoa đầu: “Bạn của Vu tiểu thư à?”
Cũng không thể trách Vương Tiểu Cường hiểu lầm, Lâm Côn Bạch nhìn không phải giống người tốt. Không phải về cách ăn mặc của hắn, mà là trên người hắn tỏa ra một luồng khí, cùng với điệu bộ kẹp điếu xì gà nhìn như thế nào cũng giống nhân vật boss phản diện.
Nụ cười trên mặt Vu Giai không có chút hoảng sợ nào. Mặc dù bình thường tinh thần của cô cũng coi là có chút vững, lá gan cũng lớn, nhưng ở trước mặt Lâm Côn Bạch cũng không dám làm càn: “Chào anh Côn, sao anh lại rảnh rỗi tới tận nơi này? Anh Côn là muốn đầu tư phim điện ảnh?”
Lâm Côn Bạch dập đầu điếu xì gà trong tay, không trả lời câu hỏi của Vu Giai, “Anh nói này, phim điện ảnh hay truyền hình anh đều có cổ phần, em gái Tiểu Giai có tin hay không?”
Tin!
“Đùa thôi.” Trên mặt Lâm Côn Bạch lộ ra một nụ cười, lịch thiệp đưa ra một lời mời với Vu Giai: “Muốn mời em gái Tiểu Giai đi ăn, không biết em có vui lòng chấp nhận không?”
Trái tim cô đập trật nhịp, nghe Lâm Côn Bạch nói cô liền nhớ tới lời A Đức buổi trưa nói với cô, biết Lâm Côn Bạch xuất hiện ở đây nhất định sẽ có liên quan đến cô. Từ trong lời nói của A Đức và đại ca, Vu Giai dễ dàng suy đoán được Lâm Côn Bạch ở thành phố Nam không tính là một tay che trời, nhưng là nhân vật không thể đắc tội được. Cô quay đầu nhìn Vương Tiểu Cường, rồi nhìn đoàn phim truyền hình phía sau, người trong đoàn đã đi hết. Phía xa xa ngược lại có một đoàn kịch đang chụp ảnh, âm thanh rất náo nhiệt.
“Anh Côn đã có lời, cung kính không bằng tuân mệnh. Không biết anh Côn muốn đi đâu ăn?”
Ánh mắt của Lâm Côn Bạch dán trên người Vương Tiểu Cường: “Triệu Đức Khải mời vệ sĩ cho cô?” Triệu Đức Khải là tên của A Đức.
Ánh mắt cùng giọng điệu của hắn không nhìn ra được sự biến hóa, nhưng Vu Giai cảm thấy Vương Tiểu Cường làm hắn chướng mắt.
“Lên xe, tôi đưa cô đi.” Lâm Côn Bạch nói, không nhắc tới Vương Tiểu Cường.
Vu Giai suy nghĩ một chút, không định tranh cãi với hắn vào lúc này, cô vẫn cảm thấy trên người Lâm Côn Bạch có luồng khí nguy hiểm, không xác định được loại cảm giác này đến từ đại ca và A Đức đối với hắn nhưng vẫn là từ trực giác của cô. Cô biết con người Lâm Côn Bạch như vậy tốt nhất không nên chọc giận anh ta.
Cô lấy hai tờ tiền cho vào tay Vương Tiểu Cường: “Anh không cần đi theo.”
“Vu tiểu thư...” Vương Tiểu Cường hết lòng với công việc, mở miệng muốn nhấn mạnh gì đó liền bị Vu Giai cười chắn lại: “Không có sao, tôi sẽ nói với A Đức. Anh cầm tiền, bắt xe taxi trở về thành phố hoặc đến nơi bắt xe buýt, tìm một chỗ qua đêm ở cũng được.” Cô cười vén tóc qua mang tai, phong thái đẹp động lòng người: “Có anh Côn ở đây, tôi còn có thể gặp nguy hiểm sao.”
Trên mặt Lâm Côn Bạch lộ ra nụ cười, cảm thấy rất hài lòng đối với lời nói của cô.
Vương Tiểu Cường cố ý không lấy tiền của cô: ” Ban đầu Triệu tiên sinh không tìm được người phù hợp, tôi mới đến. Cũng chưa giúp được gì...”
“Đây không phải là tiền công của anh, đây là lộ phí trở về thành phố. Anh chạy một chút, đợi tôi bốn năm tiếng.”
“Vậy cũng không cần nhiều như vậy.” Vương Tiểu Cường thật thà, muốn đem số tiền thừa trả lại cho Vu Giai, nhưng hai tờ tiền đều là tiền chẵn.
“Số còn lại, tôi mời anh uống trà. Nếu anh từ chối thì là ngại tôi đưa ít quá, hay anh cảm thấy tiền tôi đưa không trong sạch?”
Vương Tiểu Cường lắc đầu.
“Vậy thì cầm lấy đi.” Vu Giai nói, xoay người đi về phía xe của Lâm Côn Bạch.
Vương Tiểu Cường đứng bất an nhìn Vu Giai rồi đi, rồi cất tiền vào.
Lâm Côn Bạch đi về phía xe, mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, khom người từ bên trong lấy ra một bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, đưa tới trước mặt Vu Giai: “Tặng em gái Tiểu Giai.”
Vu Giai ngây người trong chốc lát, nhìn bó hoa hồng trong ngực, không nhịn được mà nghĩ tới việc người lạ nào đó ngày nào cũng mang hoa đến tặng cô. Huống hồ, ý nghĩa của hoa hồng khiến mặt cô đỏ lên, giả vờ như không hiểu, cười nói cám ơn: “Cám ơn anh Côn.”
Lâm Côn Bạch liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Lên xe đi.”
Vu Giai ôm bó hoa hồng ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, bó hoa hồng thực sự quá lớn dường như lấp cả người cô: “Anh Côn, tôi có thể để nó ở phía sau không?”
“Tùy ý cô.” Lâm Côn Bạch đưa điếu xì gà đưa lên miệng, hai tay nắm lấy vô lăng, âm thanh nổ máy có lực trầm thấp, tăng ga cũng ổn định, Vu Giai dường như không cảm thấy bị nghiêng ngả gì, chiếc xe liền lao đi. Kỹ thuật lái xe Lâm Côn Bạch rất thành thục, cũng không giống như một số người tuổi trẻ theo đuổi tốc độ, anh lái hết sức ổn định.
Mặc dù Vu Giai cố gắng tự nhủ trong lòng mình tỏ ra bình thường, nhưng ngồi cùng với Lâm Côn Bạch trong không gian chật hẹp như vậy vẫn có chút mất tự nhiên. Lâm Côn Bạch và cô hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, cô cũng không hề quen thuộc thế giới kia, cho tới bây giờ không nghĩ muốn đi làm quen.
“Cô không thích hoa hồng sao?” Lâm Côn Bạch đột nhiên mở miệng.
“Tôi thích mẫu đơn hơn.” Vu Giai cười nói.
” Ừ, mẫu đơn là quốc hoa nguy nga lộng lẫy, bây giờ một số cô gái đều không thích loại hoa mẫu đơn cao quý này.”
“Giàu không phải không tốt, quốc sắc thiên hương, trong hoa hướng về vua. Lưu ly nở hồng diễm, bích lạc thiên quan tán hiểu hà. Trước đình thược dược yêu vô cách, trì thượng phù dung tịnh thiểu tình. Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành.” Cao quý nhưng cũng ung dung, tràn đầy khí chất, đẹp hơn những loại hoa thơm cỏ lạ khác.
“Cách nhìn của cô và các cô gái khác không giống nhau. Tôi nhớ rồi, ngày mai sẽ đổi tặng hoa mẫu đơn, không biết tiệm bán hoa có bán loại hoa này không, nhưng ngược lại trong tiệm, hoa hồng ắt không thể thiếu.”
Lời này là có ý gì?
“Hoa mấy ngày này là anh Côn tặng sao?” Vu Giai suy nghĩ một lúc, dường như điều này có thể xảy ra. Cô được tặng hoa sau ngày cô bắt gặp Lâm Côn Bạch khi đang say.
Lâm Côn Bạch ngược lại không che giấu chút nào, thoải mái thừa nhận: “Sớm biết cô không thích hoa hồng, liền bảo bọn họ tặng hoa mẫu đơn. Mấy ngày nay tôi không ở thành phố Nam, nếu như ở đây cũng sớm hỏi thăm cô rồi.”
Vu Giai ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào, cũng may đèn đường hắt xuống, ánh sáng bên trong xe mịt mờ: “Anh Côn tốn kém, tặng hoa thế này ngày nào cũng chỉ có thể ngắm được, ngược lại không cần làm như vậy.” Nói xong, cô phỉ báng bản thân, cô đang nói cái gì vậy, là mình cho phép Lâm Côn Bạch tặng hoa mỗi ngày, ẩn ý là cô đồng ý với Lâm Côn Bạch rồi sao?
Ánh mắt sáng ngời của Lâm Côn Bạch nhìn thấy sự phiền muội trên mặt cô, trong lòng cảm thấy thú vị. Hắn gạt tàn điếu xì gà ra phía cửa số xe. Lần đầu tiên gặp Vu Giai khi đang say, vẻ xinh đẹp của Vu Giai khiến mắt anh sáng lên, nhưng anh ta cũng chưa phải là không thấy qua được mỹ nhân, nhưng thứ khiến hắn chú ý là sự can đảm của Vu Giai, cùng với dáng vẻ được giáo dục tốt của cô tạo ra sự trang nhã, và luôn duy trì cảnh giác hắn cùng với những thứ xung quanh. Nét ảo não trên mặt cô lúc này, vẫn là dáng vẻ phòng bị đối với hắn, đại khái là từ lời miêu tả về hắn của Vu Đoan và Triệu Đức Khải. Hắn biết trong mắt người ngoài hắn là kiểu người gì, rất có thể hiểu được Vu Giai vẫn đang phòng bị hắn. Khiến cho hắn tán dương cách nhận định thời cơ của Vu Giai, mặc dù phòng bị nhưng cô vẫn lên xe của hắn.
“Cám ơn anh Côn, A Đức đã nói với tôi chuyện của Lưu gia.” Vu Giai đổi chủ đề, chân thành nói. Lâm Côn Bạch nếu biết Vương Tiểu Cường là vệ sĩ A Đức tìm cho cô, chắc hẳn cũng biết chuyện A Đức buổi trưa đến tìm cô, giấu giếm chi bằng nói ra sự thật, có lẽ sẽ có được thu hoạch không tưởng, cô thấy Lâm Côn Bạch cũng không giống như người hẹp hòi.
“Ồ, chuyện kia chỉ có một câu nói vậy thôi sao?”
Đây không phải là Lâm Côn Bạch kiêu ngạo, hắn thật lòng coi chuyện sống chết của Lưu Văn Sơn chẳng ra gì, càng không phải họ hàng thân thích gì với Vu Giai, một chiếc xe vốn không thể làm bằng chứng được. Hắn vừa hay đuổi kịp.
“Chuyện này đối với anh Côn chỉ cần một câu, đối với tôi lại chính là chuyện lớn.” Vu Giai cười nói: “Lúc khác tôi sẽ mời anh Côn ăn một bữa lớn.”
“Tiêu chuẩn của một bữa lớn là gì?”
“Chỉ cần không phải là món quá quý hiếm, còn lại đại khái tôi có thể mời được.”
...
Dọc đường đi, Vu Giai luôn là hỏi gì nói nấy, dùng lời nói có chút câu nệ, hiệu quả cũng không tệ, ít nhất đến lúc xuống xe, tất cả sự cẩn thận và phòng bị của cô được giấu kín, ở bên ngoài không nhìn ra.
Quán Nhất Phẩm.
Vu Giai cùng Lâm Côn Bạch đứng ở dưới đại sảnh, cô ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu, quán rượu kiểu Trung Hoa truyền thống được coi là số một số hai ở thành phố Nam này, cách bài trí sang trọng nhưng cũng không kém phần nhã nhặn, tất cả đều là phong cách Trung Hoa.
Hai người đứng ở cửa, đích thân quản ý đến tiếp đón: “Anh Côn, giống như trước kia, phòng ở giữa đại sảnh đúng không?” Nhìn thoáng qua Vu Giai ở bên cạnh anh ta một chút, cũng không dám nói nhiều.
“Đại sảnh.” Lâm Côn Bạch nói: “Còn nữa, bảo phục vụ đến là được, còn có, đem xưng hô sửa lại.”
“Dạ vâng, tôi lại quên mất. Lâm tiên sinh, xin mời.” Quản lý cúi người gật đầu.
Ba người đi vào, hai cô tiếp viên đứng ở cửa cúi người chào với quản lý
“Mỗi lần có ‘nhân vật lớn’ tới, quản lý hận không thể dính lấy người ta nịnh hót. Mỗi lần anh Côn đến đều lại nhắc, lại đụng độ với quản lý, bộ dáng kia thật khó coi.”
Một người khác nói: “Nhỏ tiếng một chút, để cho người ta nghe thấy, lại giảm tiền lương của cô đấy.”
Nhẹ hạ giọng: “Ông ta làm còn không để cho người khác nói.” Mặc dù nói như vậy, mấy cô cuối cùng cũng kiêng dè không dám dị nghị nữa.
Phòng khách của quán Nhất Phẩm được phân ra thành hai phòng, phòng phía đông và phòng phía tây. Hôm nay có người kết hôn ở đây, bao toàn bộ phòng khách phía đông, lối vào dán một chữ đỏ rất to, tiếng huyên náo liên tục truyền đến. Phòng phía tây yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ rải rác mấy bàn có khách ăn cơm, dẫu sao cũng muộn rồi. Ngược lại phòng giữa đều đầy bàn, phục vụ đi tới đi lui mang thức ăn rót trà.
Quán Nhất Phẩm làm ăn rất phát đạt.
Quản lý rời đi, đổi lại một người phục vụ đi tới.
Lâm Côn Bạch ngồi xuống bàn dành cho bốn người, người phục vụ liền đưa thực đơn tới. Hắn chuyển cho Vu Giai, để cho cô gọi món: “Món ăn ở đây không tệ.” Quay đầu hỏi người phục vụ: “Đầu bếp Lý còn chưa tan làm sao?”
“Không ạ. Thầy Lý mười một giờ mới có thể tan làm.”
“Vậy bảo đầu bếp Lý làm một đĩa giá đỗ xào.”
Người phục vụ cung kính ghi lại món ăn.
Vu Giai gọi một đĩa thức ăn chay, Lâm Côn Bạch nhìn, cũng muốn chay mặn phối hợp, gọi một bát canh, không gọi những thứ khác. Người phục vụ dường như quen thuộc với thói quen của anh, không có nói nhiều liền đi xuống, rất nhanh mang nước trà lên.
Hoàn toàn là phong cách của một bữa cơm gia đình bình thường.
Lâm Côn Bạch cũng không cảm thấy mời khách như vậy là thất lễ, ngược lại là rất có hăng hái giới thiệu cho Vu Giai món ăn ở quán Nhất Phẩm, mỗi món ăn đều có nguồn gốc và sự tỉ mỉ, lời nói của hắn hài hước, không phải loại cố tỏ ra thanh nhã, ngược lại mang phong tục bình dị của người dân.
Tâm trạng của Vu Giai bất giác cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cùng hắn chuyện trò, cô kinh ngạc phát hiện ra sự hiểu biết sâu rộng của hắn, đặc biệt là đối với phong tục và cảnh đẹp.
“Anh Côn đi qua rất nhiều nơi?”
“Tôi mười lăm tuổi đã lăn lộn bên ngoài, ở thành phố Nam cũng hai năm rồi.”
Món ăn được mang lên, mỗi món ăn đều được kết hợp rất tinh xảo, phân lượng cũng đầy đủ, đặt biệt món ăn của Lâm Côn Bạch giới thiệu là bình thường nhất đó là giá đỗ xào.
Vu Giai nếm thử một miếng, ăn thật sự rất ngon nhưng lại không khác món tự nhà làm là bao.
” Món ăn là do đầu bếp Lý tự tay nấu đấy.” Lâm Côn Bạch nói: “Cảnh giới cao nhất của đầu bếp là dùng nguyên liệu nấu ăn thông thường làm ra hương vị tốt nhất, đây là lời anh ta nói.”
“Hoàn toàn đồng ý với anh.” Vu Giai đáp: “Giống như chúng tôi, diễn viên giỏi nhất chính là dùng gương mặt để biểu lộ, không cần trang điểm, không cần khuôn mẫu, một cái ánh mắt, một cái biểu cảm, chính là một vai diễn.” Cô cười: “Đáng tiếc, đây là một tiêu chuẩn quá cao.” Từ xưa đến nay, đây là cảnh giới hiếm có người đạt được.
“Cô rất thích làm diễn viên?”