*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc thang máy ngừng lại ở tầng hầm, câu nói của Viên Tinh Châu vừa vặn dứt tiếng.
Cửa thang máy mở ra, một người từ bên ngoài tiến vào, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, cõng bao đựng đàn, có vẻ như là nghệ sĩ của Bối Tư Records. Viên Tinh Châu vừa lúc cùng Diệp Hoài đi ra ngoài, lúc đối phương nghiêng người nhường đường cho bọn họ đi qua, ánh mắt rõ ràng mang theo nỗi chấn kinh.
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu cứ cảm giác người nọ có chút quen mắt, rồi lại nhớ không nổi đã từng gặp lúc nào, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Diệp Hoài vẫn luôn ngậm miệng không nói một lời mà đi về phía trước, mãi cho đến trước xe, mới xụ mặt dừng lại chờ cậu.
"Đẹp trai à?" Diệp Hoài mở cửa xe, mặt không cảm xúc hỏi.
Viên Tinh Châu tự dưng có chút muốn cười, cố ý nói: "Đẹp trai!"
"Lại đứng núi này trông núi nọ thế đấy?" Diệp Hoài nói, "Hồi trước sao mà không phát hiện em như vậy nhỉ?"
"Chắc là vì em che giấu kỹ." Viên Tinh Châu dựa vào một sườn khác của xe, nói chêm chọc cười xong, lại có chút tò mò, "Hoài ca, trước kia anh cho rằng em như thế nào?"
Diệp Hoài: "......"
Hai người từ lúc quen biết đến cuối cùng tách ra, tính toán đâu ra đấy cộng sự hai năm. Nhưng mà trong ấn tượng của Viên Tinh Châu, ngoài một số rất ít vài lần tương tác và tiếp xúc gần gũi trên sân khấu ra, Diệp Hoài đại đa số thời điểm đều là đứng ở trung tâm sân khấu, dưới ánh đèn tụ quang, trong ánh nhìn chăm chú của vạn người.
Mà chính cậu chẳng qua chỉ là một thành viên kém quan trọng nhất trong số đông đảo các nhân vật làm nền, nếu không phải hai người có quan hệ buộc chặt, cậu thậm chí hoài nghi Diệp Hoài biết đến sự tồn tại của mình.
Viên Tinh Châu trước đây ngượng ngùng hỏi, hôm nay thật sự nhịn không được, rốt cuộc hỏi ra miệng, ai ngờ Diệp Hoài lại ngậm miệng, từ chối trả lời.
Viên Tinh Châu: "......" Tuy rằng đã từng suy đoán Diệp Hoài đại khái có ấn tượng không sâu hoặc là không tốt về mình, nhưng giờ này khắc này, Viên Tinh Châu vẫn chịu một đòn bạo kích.
"Vậy năm đó tin tức nóng mà paparazzi muốn tung ra là gì, em chỉ nhớ được người ta nói là thành viên nhóm nhạc nam......" Viên Tinh Châu lại nhịn không được hỏi, "Mấy năm nay thực ra em cũng tò mò, chẳng biết năm đó mình đội nồi thay cho ai."
"Không biết là tốt." Diệp Hoài lần này chịu mở miệng, lại hơi có vẻ nghiêm túc nói, "Em quản cho tốt việc của em là được."
Viên Tinh Châu có chút bất ngờ, nghiêng mặt qua nghiêm túc mà nhìn hắn.
Hai người từ sau khi rời khỏi Bối Tư Records, liền tìm một quán trà chiều uống cà phê, địa điểm là Diệp Hoài chọn, một hoa viên ngoài trời ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, không gian xinh đẹp và tĩnh mịch, Diệp Hoài bao cả quán, tương đương chung quanh không có ai. Nơi này cách nơi Đàm Ngôn Kha hẹn gặp cũng gần.
"Hợp đồng của em còn có mấy năm?" Diệp Hoài nhìn thời gian, thêm hai khối đường vào tách cà phê, như suy tư gì mà nhìn cậu.
Viên Tinh Châu đúng sự thật nói: "Sang năm là hết hạn."
Diệp Hoài có chút ngạc nhiên.
"Em ký hợp đồng sớm hơn các anh hai năm." Viên Tinh Châu nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, cười cười giải thích, "Hai mươi tuổi ký hợp đồng, năm nay đã là năm thứ bảy rồi mà, sang năm là hợp đồng hết hạn."
Lần trước cậu chủ động hỏi chuyện gia hạn hợp đồng, Lý Ngộ lại nói không nóng vội, chờ ngày nào đó sẽ dành thời gian cùng cậu thảo luận nghiêm túc về kế hoạch tương lai. Nhưng mà sau đấy Diệp Hoài đột nhiên về nước, hai người bị chuyện CP ràng buộc quấn chặt lấy nhau, Lý Ngộ đại khái có chút phiền lòng, bèn không nhắc gì đến chuyện kế hoạch nữa.
"Em cảm thấy hắn sẽ gia hạn hợp đồng với em sao?" Diệp Hoài hỏi.
"Không biết." Viên Tinh Châu thật thà nói, "Anh ta không quá thích em. Người mới mà công ty muốn ký cho anh ta cũng rất nhiều, rất nhiều người có quan hệ bạn bè thân thích, cô dì chú bác chị em họ gì đó, em mà so với bọn họ, ngoại trừ tích lũy được một chút nhân khí cũng không có ưu thế gì."
"Nhân khí chính là ưu thế lớn nhất, em tự ti như vậy làm gì?" Diệp Hoài lại nói, "Có điều đúng thật là chưa chắc, tôi nghe Ôn Đình nói...... Chỉ là nghe nói, đừng đi hỏi Lý Ngộ, hiểu không......"
Viên Tinh Châu vội vàng gật đầu: "Em hiểu!"
"Lý Ngộ muốn đẩy em cho Cao Mai. Sau đó hắn dẫn dắt một người mới dưới tay Cao Mai." Diệp Hoài nhíu mày nói, "Cao Mai có phải là có xích mích với em không?"
Sắc mặt của Viên Tinh Châu khẽ thay đổi, lắc đầu, lại gật đầu.
Diệp Hoài: "?"
"Em sẽ không đồng ý. Cùng lắm thì tìm một công ty quản lý mới, hoặc là tự mình tìm một người đại diện." Viên Tinh Châu nói xong ngừng lại, thấy thần sắc của Diệp Hoài có vẻ đào sâu nghiên cứu, thoáng lưỡng lự rồi giải thích, "Cao Mai trước kia cứ luôn muốn giới thiệu cho em đi theo Tằng tổng...... Em từ chối vài lần, chọc giận chị ấy."
Diệp Hoài thoáng sửng sốt, "Trước đây chị ta từng giới thiệu rồi?"
"Vâng." Viên Tinh Châu gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy lời nói của Diệp Hoài có điểm kỳ quái, sao mà cứ như thể Diệp Hoài đã biết đến chuyện này?
Nhưng mà không đợi Viên Tinh Châu suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt Diệp Hoài tối sầm xuống, nói giọng nhắc nhở: "Tránh xa chị ta một chút."
"Hiện giờ độ hot của em cao như vậy, công ty chắc chắn sẽ không dễ gì nhả em ra, bây giờ còn chưa bàn chuyện gia hạn hợp đồng với em, hoặc là đoan chắc em sẽ tiếp tục ký, hoặc chính là muốn bàn điều kiện." Diệp Hoài nói, "Hiện tại Bối Tư gia nhập cũng là chuyện tốt, em không cần gấp, để cho hai bên bọn họ tranh cướp người đi."
Viên Tinh Châu có chút lo lắng: "Bối Tư thật sự sẽ nguyện ý ký với em sao?"
Diệp Hoài nhìn cậu đầy khó hiểu: "Em biết công ty phát hành đĩa lăng xê một người mới phải tốn bao nhiêu tiền sao? Từng đợt từng đợt nguyên vật liệu đập vào cũng không có mấy người được công chúng biết đến, phát một bài nhạc số cũng không có tư cách bàn điều kiện với nền tảng*, bao nhiêu người vì nhiệt độ mà mở các buổi phát sóng trực tiếp trên Douyin, còn có người nhờ vả các ngôi sao nổi tiếng quay video đề cử...... Kiểu nghệ sĩ tự mang nhiệt độ và lưu lượng như em, bây giờ đi qua chỗ bọn họ tương đương chẳng cần làm gì fan cũng tự chạy tới*, bọn họ ước còn chẳng được nữa kìa ok?"
*nền tảng phát trực tuyến, ví dụ như bilibili, Douyu, Huya, NetEase,.. Còn nhạc số là dạng digital single, không ra đĩa, chỉ đăng nhạc online.
**nguyên văn: 引流 (dẫn lưu), cái cụm này theo mình đọc hiểu, nghĩa đen là kiểu khơi dòng cho một dòng nước đã có sẵn chảy sang chỗ khác, đại khái là kiểu ngôi sao đã có sẵn lưu lượng và độ nổi tiếng thì không cần lo không có fan, tự fan sẽ tìm đến. Một ví dụ khác là thay vì chủ động đi kết bạn với khách hàng thì đăng tải các nội dung có khả năng thu hút sự chú ý của khách hàng, để khách hàng tự tìm đến mình, kết bạn với mình.
"Cơ mà phong cách của em có chút lỗi thời," Viên Tinh Châu nói, "Ngộ nhỡ không ai......"
"Em đừng có động một tí là ngộ nhỡ, phong cách nào cũng đều có người thích, cũng có người không thích." Diệp Hoài ngắt lời cậu, chán chả buồn nói, "Em từ nhỏ chịu giáo dục đả kích mà lớn lên sao? Hay là từng bị ngược đãi bằng ngôn ngữ?"
Viên Tinh Châu ý thức được bệnh cũ của mình lại tái phát, theo thói quen mà tự ti không dám thể hiện năng lực, lúc nào cũng muốn lấy lòng người khác, trước hết làm cho người ta hài lòng.
Lúc trước các thành viên chung nhóm phàn nàn về kiểu tính cách xu nịnh của cậu, kỳ thực cũng không tính là hoàn toàn oan uổng cho cậu, chẳng qua khi đó "bệnh trạng" của cậu còn vô cùng nhẹ, sau đó mấy năm nay mới bất tri bất giác mà càng ngày càng nghiêm trọng.
"Có phải là em thoạt nhìn rất giả dối không anh?" Viên Tinh Châu rầu rĩ nói, "Em cũng biết, nhưng lại...... không biết sửa như thế nào."
"Việc này có gì mà khó?" Diệp Hoài há miệng, như thể sắp tiến hành khuyên bảo cậu.
Viên Tinh Châu vội vàng xốc lại tinh thần, bày ra tư thế rửa tai kính cẩn lắng nghe.
"Cuộc sống của em yêu cầu vài điểm kích thích." Diệp Hoài cuối cùng lại cười rộ lên, nói, "Em phải dũng cảm mà theo đuổi tình yêu của em, chờ đến lúc em theo đuổi được thành công người mình thích, em sẽ có tự tin. Em tự tin rồi thì sẽ không nghĩ ngược nghĩ xuôi như này như nọ."
Viên Tinh Châu: "......"
"Thế nào?" Diệp Hoài cợt nhả mà hất cằm một cái về phía cậu.
Người này chỉ thiếu điều ném lên mặt Viên Tinh Châu năm chữ cái to "mau thổ lộ với tôi".
Viên Tinh Châu quả thật buồn bực không thôi, những lời trêu chọc Diệp Hoài đã nâng tầm lên thành quấy rối, cậu lại cơ bản là phân biệt không ra đối phương có bao nhiêu phần trăm là vui đùa.
—— Thực ra từ góc nhìn của cậu, khả năng Diệp Hoài sẽ nghiêm túc thậm chí một phần mười cũng không đến. Cậu và Diệp Hoài chưa từng phát sinh bất cứ điều gì, hai người chẳng qua là ở cùng nhau một đoạn thời gian ngắn ngủi, Diệp Hoài lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú với cậu?
Nghĩ thế nào cũng không có khả năng mà!
"A ——" Viên Tinh Châu kêu rên một tiếng, ôm đầu gục lên bàn cà phê, "Anh nghiêm túc một chút được không, đừng trêu em......"
Tiếng nói chuyện của người xa lạ truyền đến từ lối vào của hoa viên, tuy rằng cách rất xa, nhưng hai người vẫn tức khắc đề cao cảnh giác.
Viên Tinh Châu quay người ra đằng sau xem, thấy là nhân viên cửa hàng giải thích với người ta rằng hoa viên không thể tiến vào, lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục buồn bực mà gặm bánh quy.
May thay Diệp Hoài cũng buông tha cậu, lẩm bẩm một câu rồi lại không nói nữa.
Nắng chiều ấm áp chiếu vào, làm người chỉ muốn híp mắt thư giãn. Khu vườn được bài trí những mảng hoa hồng "hôn lễ chi lộ" và cẩm tú cầu màu xanh, ngẫu nhiên điểm xuyết mấy bồn hoa cảnh, sắc màu thanh tân lại lãng mạn.
Viên Tinh Châu nghỉ ngơi một lát, nghía qua hợp đồng một tẹo, lại nổi hứng đùa nghịch, ngồi ở xích đu một chốc, ngắm dòng xe cộ tấp nập ở nơi xa, lại nhìn trăm hoa khoe sắc ở quanh người.
Cậu nhớ rõ lúc mình tham gia phỏng vấn, từng bịa đặt với truyền thông về cảnh tượng Diệp Hoài cầu hôn—— ở một nhà hoa viên Anh Quốc, xung quanh hoa hồng hôn lễ chi lộ màu trắng nở ngập tràn.
Đại khái trong tiềm thức của cậu, cho rằng hành động của mình đối với vị nam thần này là một loại báng bổ, cho nên cảm thấy màu trắng mới có thể xứng với đối phương.
Thế nhưng cậu trái lại không dự đoán được, hai người thật sự sẽ trong khung cảnh như vậy, cùng nhau uống cà phê ăn điểm tâm ngọt, câu được câu không mà tâm sự hàn huyên.
Chạng vạng 6 giờ, Đàm Ngôn Kha đúng hẹn tới nhà ăn, Viên Tinh Châu và Diệp Hoài cũng ngắm hoàng hôn xong rồi, xuống lầu đi thẳng đến địa điểm ước định. Ba người vào phòng ăn riêng, sau khi gọi món, Đàm Ngôn Kha vừa mở màn liền ném xuống một quả bom.
"Tôi biết tình huống của hai anh là như thế nào." Đàm Ngôn Kha tỉa tóc ngắn, trông càng có vẻ mày rậm mắt to, trong vẻ đẹp trai mang theo một điểm ngờ nghệch.
Gã nở nụ cười thân thiện với Diệp Hoài, lại mười phần ôn nhu mà nhìn về phía Viên Tinh Châu: "Hôm nay hẹn Hoài ca tới đây, chủ yếu là sợ anh ở giữa bị khó xử. Lời này từ tôi nói là tốt hơn cả."
Viên Tinh Châu nghe mà chẳng hiểu ra sao, không thể không hỏi: "Nói gì cơ?"
"Nói một cách ngắn gọn, tôi muốn theo đuổi anh." Đàm Ngôn Kha dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn cậu, duỗi tay đập cái bộp lên bàn, "Ngày đó lần đầu tiên trông thấy mặt anh, tôi đã biết, xong rồi! Tôi bị tiếng sét ái tình đánh trúng!"
Viên Tinh Châu: "?"
"...... Tôi biết hai anh là hôn nhân theo thỏa thuận, Nguyên Trừng đã nói với tôi rồi, sau đó tôi lại nhờ bố tôi hỏi thăm giúp tôi một chút." Đàm Ngôn Kha cười hề hề, lộ ra một hàm răng trắng lóa, "Cho nên Tinh Châu, tôi muốn chính thức theo đuổi anh! Đương nhiên tôi biết đến hợp đồng của anh, trong khoảng thời gian này chúng ta có thể trước tiên lấy tư cách bằng hữu giao lưu, nếu anh tìm hiểu cảm thấy tôi thích hợp, chờ đến khi hợp đồng của anh kết thúc, chúng ta lại tiến hành bước tiếp theo."
Viên Tinh Châu: "??"
"Khoan khoan...... Chờ một chút," Viên Tinh Châu quả thật bối rối, dở khóc dở cười nói, "Cái gì tiến hành bước tiếp theo, cậu nói sao mà tôi chẳng hiểu gì hết..... Tôi không có ý định tìm hiểu cậu, tôi......"
Cậu nói đến đây tạm ngừng, nhịn không được quay đầu, trợn mắt liếc Diệp Hoài một cái.
Diệp Hoài lại dường như đã sớm đoán trước được loại tình huống này, bấy giờ lười biếng mà ngồi ở bên cạnh, lấy tay đỡ đầu, nghiêng mặt sang nhìn cậu, đồng thời tay phải bao bọc sau gáy cậu, ngón cái không ngừng vuốt ve, sờ tới sờ lui.
Viên Tinh Châu bị hắn xoa nắn đến khó chịu, không thể không trước tiên bỏ dở lời nói.
"Anh mò kho báu đấy à?" Viên Tinh Châu buồn bực mà nghiêng người tránh sang bên cạnh.
"Đầu của em thật là nhỏ." Diệp Hoài lại làm như chỉ có hai người bọn họ, khóe miệng nhếch lên, "Khi nào đi cắt tóc?"
Tóc của Viên Tinh Châu dài nhanh, hiện tại mỗi khi rẽ ngôi xéo tóc mái thường xuyên chọc vào mắt. Nhưng cậu còn chưa biết tạo hình của bộ phim mới, cho nên không dám tự tiện cắt.
Đàm Ngôn Kha nghiêm túc mà ngồi ngay ngắn, chờ Viên Tinh Châu nói nửa câu còn lại.
Viên Tinh Châu đành phải nhoẻn cười đầy áy náy với gã, trước tiên hỏi Diệp Hoài, "Cắt tóc làm gì?"
"Xúc cảm tốt." Diệp Hoài nói.
Đàm Ngôn Kha biết hai người này chỉ có quan hệ bình thường, đang muốn chen vào một câu gã cũng cảm thấy tóc ngắn đẹp, liền nghe người đối diện cực kỳ ôn nhu mà nói bổ sung, "Lúc làm cái kia, đặc biệt có cảm giác."