Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 27: Em là Hermaphroditus



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hoài chẳng biết là cái mạch não gì, lại đi làm vòng đeo chân. Viên Tinh Châu ngắm một hồi lâu, muốn tìm một chiếc quần ngủ che khuất rồi mới đi ngủ, lại bị ngăn cản.

"Không phải thích sao, thích thì ngắm cho nhiều vào." Diệp Hoài vô cùng bá đạo, dứt khoát tắt đèn đi ngủ, theo sau lại hung tợn mà nói ngủ ngon.

Hàm ý uy hiếp trong giọng nói kia quá nặng, Viên Tinh Châu một mực không dám đi thay quần dài, đành mặc áo thun dài ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hoài hiếm thấy không ra cửa.

"Dậy đi thôi, ra ngoài chạy bộ." Diệp Hoài đánh thức Viên Tinh Châu, trên người đã thay xong một bộ đồ thể thao, lại thúc giục Viên Tinh Châu rời giường, "Buổi tối 10 giờ đã ngủ, sáng ra còn không dậy nổi, em là lợn sao?"

Viên Tinh Châu ngủ say sưa cả một đêm, tâm tình rất tốt, vươn vai phản bác: "Anh mới là lợn."

Chăn bị đá đi rồi, áo thun không biết từ lúc nào cuốn tới trên eo, lộ ra cái bụng trắng nõn cùng một đôi chân thon dài. Viên Tinh Châu mơ mơ màng màng mà duỗi tay kéo áo xuống, dư quang lại thoáng nhìn qua bụng của chính mình.

"Ấy, cơ bụng của em!" Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, vén áo lên kinh hỉ nói, "Đã trở lại? Hai ngày trước rõ ràng sắp không còn...... Anh xem anh xem!"

"Thấy rồi." Diệp Hoài thúc giục nói, "Mau mặc quần áo ra cửa."

"Ra cửa dạy em luyện cánh tay sao?" Viên Tinh Châu cười he he nhảy xuống giường, chạy đi mặc quần áo, lại nghĩ tới mình vừa bị công kích cá nhân, ra vẻ nghiêm túc mà kháng nghị, "Em có cơ bụng, em mới không phải lợn."

"Tôi sai rồi." Diệp Hoài ấy vậy mà gật đầu, "Em không phải là lợn."

Viên Tinh Châu vẫn luôn cảm thấy hắn nói chưa hết lời, nhìn hắn đầy hoài nghi.

Quả nhiên, Diệp Hoài nói: "Em là Hermaphroditus."

Viên Tinh Châu sửng sốt: "Đó là ai?"

"Trong thần thoại Hy Lạp." Diệp Hoài thành thật nói, "Con của Hermes và Aphrodite, lần này thì hài lòng rồi chứ."

Viên Tinh Châu cái khác không hiểu, nhưng biết tên La Mã của Aphrodite chính là Venus, hiện thân của tình yêu và sắc đẹp, suy ra con của Venus hẳn là cũng rất tuấn tú.

"Coi như anh thức thời." Viên Tinh Châu hài lòng mà hừ một tiếng, lại đi thay giày. Vòng đeo chân tụt xuống một chút, kẹt lại trên xương mắt cá chân nhô ra.

Hai người chạy dọc theo đường núi một lúc, thời điểm ra khỏi cửa bên ngoài bị bao bọc bởi một tầng sương mù ẩm ướt, đến khi trở về mặt trời đã lên cao, sương mù tan sạch sẽ.

Mọi người lại quây quần ăn bữa sáng, một lần nữa rút thăm nhận nhiệm vụ.

Viên Tinh Châu rút kinh nghiệm từ bài học hôm qua, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngậm miệng.

Lần này các thành viên ra ngoài biến thành hai đội của Doãn Phi và Nguyên Trừng, nhiệm vụ ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đi ra hồ bắt cá.

"Em cũng muốn đi ầy." Viên Tinh Châu vừa nghe bắt cá liền ngo ngoe rục rịch. Từ thuở bé cậu đã thích nghịch nước, thế nhưng chẳng có được bao nhiêu cơ hội. Hiện tại tuy rằng có thể đi ra ngoài chơi, nhưng cậu lớn nhỏ gì cũng là ngôi sao, có thể tìm được một địa điểm tràn ngập thú vui hoang dã mà không cần lo nghĩ ngược xuôi, thì lại quá khó khăn.

Tổ sản xuất chương trình chuẩn bị cho những người đi bắt cá quần áo không thấm nước và túi lưới, Viên Tinh Châu nói một câu, thấy Diệp Hoài không thèm để ý, bèn nói lại một lần.

Diệp Hoài liếc cậu một cái: "Em muốn đi? Đi làm gì?"

Viên Tinh Châu: "Đi bắt cá chứ gì!"

Diệp Hoài: "Ờ, đi đưa quần áo chứ gì."

Viên Tinh Châu: "......"

Đàm Ngôn Kha đi ở cuối hàng ngũ nhìn thoáng qua bên này, vẫy tay về phía Viên Tinh Châu. Nguyên Trừng đi ở phía trước, liếc nhìn Đàm Ngôn Kha, lại liếc nhìn bên này.

"Không đi nữa." Viên Tinh Châu sửa lại ý định, "Em vẫn nên an phận ở nhà đợi thôi."

Ngày mai hai người sẽ đi về, Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được, mấy hôm nay Nguyên Trừng đều không tới làm cậu khó xử, hai người thậm chí còn chưa từng tiếp xúc chính diện.

Thế này cũng quá kỳ diệu rồi.

Viên Tinh Châu trước khi tới còn căng thẳng mà chuẩn bị qua, suy nghĩ nếu Nguyên Trừng kháy đểu mình, hoặc là giả mù sa mưa diễn trò tình huynh đệ lấy lòng khán giả thì mình nên làm sao bây giờ.

Hiện tại khó khăn lắm vị này không kiếm chuyện, Viên Tinh Châu bèn dự định thức thời một chút, ngàn vạn không cần chủ động trêu chọc, đỡ phải ăn mắng.

Cậu làm tổ ở trên sô pha, lại quay đầu nhìn Diệp Hoài: "Anh đang làm gì thế?"

"Nướng cá." Diệp Hoài nói, "Cho em chơi?"

Hắn nói xong đưa máy chơi game qua, Viên Tinh Châu nheo mắt nhìn, quả nhiên, người tí hon trên màn hình đang chuẩn bị ném bom vào hồ.

"Em phá đảo trò này luôn rồi ok?" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Anh dạo này vẫn luôn chơi cái này nha, là vừa bắt đầu sao?"

Diệp Hoài "ừm" một tiếng.

"Anh chơi đi, em xem thử." Viên Tinh Châu liền bò dậy, ngồi ở trên tay vịn sô pha, nhìn Diệp Hoài chơi game.

Diệp Hoài thật sự là tay mơ, trang bị không ổn, Viên Tinh Châu lúc trước chơi Zelda, tiến độ ở ngày đầu tiên đã nhanh hơn nhiều so với Diệp Hoài hiện tại.

Nhưng cậu có thể nhìn ra Diệp Hoài dường như không hề đi theo cốt truyện, thú vui yêu thích nhất chính là đi dạo, nhặt nấm, nướng cá, đào rương châu báu cùng với...... tự chụp.

Trong phút chốc Viên Tinh Châu nhìn, Diệp Hoài thế mà đã tự chụp bốn năm tấm, quả thật là hình thức chụp ảnh đi du lịch, đến mỗi một nơi có phong cảnh đẹp đều phải kỷ niệm một chút.

"Đẹp sao?" Diệp Hoài hỏi.

Viên Tinh Châu: "......" Không phải nhân vật trong trò chơi đều trông giống nhau sao?

"...... Đẹp." Viên Tinh Châu trợn mắt nói dối, khen ngợi, "Thật ngầu, đeo mặt nạ bảo hộ càng đẹp."

Diệp Hoài nhìn cậu đầy khó hiểu.

Viên Tinh Châu nhìn lại đầy mờ mịt.

"Tôi hỏi em, mấy cô nàng đẹp sao?" Diệp Hoài liếc cậu một cái, "Em nghĩ cái gì thế?"

Viên Tinh Châu: "?"

Viên Tinh Châu sửng sốt, lúc này mới phát hiện Doãn Phi và Ngải Trì thay quần áo mới, vừa cười vừa đi về phía bọn họ.

"Châu ca!" Doãn Phi đi giày cao su, lạch cạch lạch cạch chạy tới, cười nói, "Đêm qua tìm anh mất nửa ngày luôn đó, em nghe Ngải Trì nói rồi, công việc hôm qua đặc biệt mệt, may mà anh đi thay em!"

Hôm nay cô nàng mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bím tóc đuôi ngựa hai bên được xõa ra, phấn má màu hồng đào, thoa son bóng, thoạt trông rất đáng yêu.

Viên Tinh Châu cười cười: "Không có gì, các em bây giờ đi?"

"Vâng ạ, muốn đi cùng tụi em không?" Doãn Phi nói xong, lại nhìn Diệp Hoài, "Hoài ca cũng tới chơi đi!"

"Hoài ca đương nhiên không thể đi!" Ngải Trì vốn dĩ đang cười ngây ngô, vừa nghe thế liền sốt ruột ngăn cản, "Đại thần phải nấu cơm chứ. Đại thần, tụi em tranh thủ bắt nhiều một chút, bữa trưa tụi mình ăn kiểu gì đây?"

Diệp Hoài cả người tỏa ra khí lạnh: "Đương nhiên là ăn sống."

Viên Tinh Châu: "......"

"Sashimi sao?" Ngải Trì lại tin là thật, kinh ngạc nói, "Thế cũng được, sashimi cũng ngon, mới mẻ......"

Diệp Hoài: "......"

"Cậu mau im miệng đi." Doãn Phi dùng khuỷu tay huých Ngải Trì, thấy Diệp Hoài có chút mất kiên nhẫn, bèn chủ động phất tay, "Vậy Châu ca, Hoài ca, chốc nữa gặp lại...... Ấy?"

Cô nàng đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Viên Tinh Châu, "Đây là cái gì? Vòng đeo chân sao?"

Viên Tinh Châu ban nãy ngồi nghiêng người ở trên tay vịn sô pha, ống quần kéo lên một ít, lộ ra chiếc vòng da trên cổ chân. Làn da của cậu là màu trắng tông lạnh hiếm thấy, bởi vậy vòng đeo chân màu đen đặc biệt dễ nhìn.

Viên Tinh Châu đã quên mất vụ này, cúi đầu vừa thấy, tức khắc đỏ mặt, vội vàng rút chân về, vụng về cuống quýt mà lôi kéo ống quần che lại.

Vẻ mặt Doãn Phi lập tức thay đổi, tròng mắt xoay vòng mà nhìn cậu, lại chuyển sang nhìn Diệp Hoài, "Waooo......"

Viên Tinh Châu biết thuộc tính fan CP mà cô nàng che giấu, tức khắc mặt đỏ tai hồng, thúc giục, "Em mau đi!"

Doãn Phi cười hì hì nhìn cậu, biểu cảm trong nháy mắt trở nên đáng khinh: "Hé hé hé ——"

Viên Tinh Châu: "......"

"Em đoán đúng chứ?" Doãn Phi lại dùng khóe mắt ra sức liếc Diệp Hoài ở bên kia.

Viên Tinh Châu thường xuyên vào đề tài CP Hoài Châu dạo quanh, biết được các fan CP này sẽ chay mặn không kỵ mà phát tán những thứ gì, tức khắc có chút thẹn quá hóa giận.

"Ngải Trì!" Viên Tinh Châu cả giận nói, "Lại không kéo bạn em đi nữa thì cơm trưa của mấy người sẽ không có đâu!"

Ngải Trì như lọt vào trong sương mù, vừa nghe câu này lập tức kích động, thúc giục nói, "Đi đi! Đạo diễn giục rồi!"

"Ái chà chà, thỏa mãn rồi thỏa mãn rồi! Em đã có hình ảnh hahahaha!" Doãn Phi cười hì hì đi ra ngoài, ý tứ sâu xa mà nói với Viên Tinh Châu, "Viên ca, các anh cứ thong thả mà chơi nha. Không vội, cơm trưa không gấp."

Viên Tinh Châu: "......"

"Cô ta đang nói gì vậy?" Diệp Hoài hỏi.

"Không có gì." Viên Tinh Châu đỏ mặt lừa gạt nói, "...... Em ấy đang nói cái vòng da anh tặng rất đẹp."

"À cái này sao," Diệp Hoài lại nói, "Trong tay không có công cụ, chờ tôi trở về gia công cho em, sẽ dễ phối đồ hơn một chút."

Viên Tinh Châu: "Hở?"

Ý tứ này là sau khi trở về rồi vẫn luôn phải đeo?

"Yên tâm," Diệp Hoài tràn trề tự tin, nói, "Bảo đảm mọi lúc mọi nơi đều có thể lóe mù một đống mắt chó."

Viên Tinh Châu: "......"

Nhóm bốn người của Doãn Phi đi rồi, đội của Ma Âm cũng đến tòa A tiếp tục tập luyện, trong tòa nhà chỉ còn lại Lý Di và Tôn Giai đang dọn dẹp vệ sinh, xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Viên Tinh Châu kéo kéo ống quần, thấy Lý Di cùng Tôn Giai bận tới bận lui, lại do dự có nên đi hỗ trợ hay không.

Cậu rất không quen nhìn người khác bận rộn chính mình ngồi chơi, đại khái là sống cùng với bà nội từ nhỏ hình thành thói quen. Thậm chí đôi khi người khác đứng mà mình ngồi, cậu cũng sẽ cảm thấy bồn chồn.

"Không cần quá chủ động." Diệp Hoài lại phảng phất biết được ý tưởng của cậu, đôi mắt dán vào màn hình, trong miệng nói, "Em quá chủ động sẽ cướp vị trí nổi bật của người khác, biết không?"

Viên Tinh Châu ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn hắn, "Cái này cũng sẽ sao?"

Cậu biết chính mình trước kia lúc ở trong nhóm, thường xuyên bị những người khác nói thích tỏ ra nổi bật, đĩ tâm cơ các thứ linh tinh.

Viên Tinh Châu ban đầu rất oan ức, nhưng mọi người đều nói cậu như vậy, cậu bèn tự mình ngẫm lại một chút, sau đó liền ý thức được mình thật sự là có chút vấn đề —— ở rất nhiều trường hợp, cậu sợ người khác xấu hổ, cho nên luôn tích cực chủ động phản ứng trước.

Thói quen này cũng không biết hình thành từ bao giờ, trước đây thời còn đi học, thầy giáo ở lớp hỏi "Ai trả lời được cho thầy", lớp học chậm chạp không có người đáp lại, Viên Tinh Châu sẽ chủ động giơ tay, tránh cho thầy giáo xuống đài không được*.

*xuống đài không được: kiểu như "quê khó huề", bị sượng, trong tình thế khó xử.

Mà sau khi vào nhóm, tham dự chương trình, người chủ trì kêu gọi mọi người phối hợp, lại hoặc là fan hô to muốn tương tác, các thành viên trong nhóm chậm chạp không cho ra phản ứng, Viên Tinh Châu cũng sẽ trở thành nhân vật giải vây.

Thực ra cậu cũng không có ý muốn thể hiện bản thân, có đôi khi kiên trì đến cùng ra mặt, trong lòng cũng căng thẳng. Thế nhưng hầu hết các thành viên khác đều rất phản cảm đối với hành động này, Viên Tinh Châu sau vài lần ăn mắng bèn âm thầm từ bỏ, kể từ đó mỗi khi tham gia chương trình đều trở thành người trầm lặng nhất trong nhóm.

"Lao động cũng tính sao?" Viên Tinh Châu nhớ tới chuyện cũ, nhịn không được nói, "Nhưng em không có ý tỏ ra nổi bật, trước kia ở trong nhóm cũng thế, em chỉ là......"

"Sợ khoảng lặng trên sân khấu, tôi biết." Diệp Hoài quay mặt sang nhìn cậu, "Nhưng khoảng lặng thì sao? Nhiều người như vậy, xấu hổ lại không phải mình em, đẻ ra trưởng nhóm để làm gì?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Khoảng lặng cũng tốt, xảy ra sự cố cũng chẳng sao, mọi người cùng gánh vác trách nhiệm, đều không cảm thấy có gì. Thế nhưng nếu như em đi giải vây, vậy thì khác, ra mặt chính là em, ống kính đều ở trên người em, có thể nào không khiến cho người căm ghét sao? Gặp phải người lòng dạ hẹp hòi, em đoạt của hắn một lần nổi bật, hắn có thể sống thiếu đi 300 năm." Diệp Hoài nói xong, vắt chéo chân nói tiếp, "Lao động cũng vậy, nhỡ đâu có người chính là muốn thể hiện bản thân ăn mệt chịu khổ thì sao?"

Bên kia Tôn Giai vừa thu dọn bàn ghế, vừa nhìn vào camera nói: "A, nhiều bát quá đi...... Tôi sắp chết rồi......"

Viên Tinh Châu: "......"

"Ngoan ngoãn ngồi đó." Diệp Hoài nói, "Em mà dám đi qua tôi liền ly hôn với em."

Viên Tinh Châu: "......"

Có Diệp Hoài ở đằng sau chống lưng, Viên Tinh Châu bèn bất chấp vờ như không nghe thấy.

Đương nhiên trong lòng vẫn rối rắm, cậu rất sợ sau khi đoạn này được chiếu sẽ lại bị cư dân mạng mắng "quá lười", thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng làm phần việc của mình rồi, tổ sản xuất chương trình trổ tài cắt ghép, không cho người ta thể hiện một chút cũng uổng phí.

Huống hồ Diệp Hoài nói rất đúng, ngày hôm qua lúc cậu chủ động đi thay Doãn Phi, thần sắc của mọi người liền trở nên vô cùng vi diệu.

Doãn Phi nếu như thoải mái đồng ý, đoán chừng sẽ bị cư dân mạng mắng "không chịu được khổ". Mà những vị khách mời nam khác lại càng khó xử, dù sao trong nhóm còn có Lý Di, bọn họ không đi thay, đó chính là không thông cảm cho phụ nữ. Bọn họ nếu đi thay, đó chính là phải leo đỉnh núi chịu khổ.

Cho nên điểm xuất phát tốt chưa chắc sẽ đưa đến kết quả tốt, đổi góc độ khác mà nhìn, chính mình đích thực làm người nghi ngờ cố ý tỏ ra nổi bật.

Xem ra lười cũng có cái tốt của lười.

Mặt trời dần dịch chuyển lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây rót xuống, chiếu lên ghế sô pha nơi đây ấm áp dễ chịu.

Viên Tinh Châu từ từ thả lỏng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Hoài, nhớ đến hồi còn ở trong nhóm, người này trước giờ chưa từng nói mình không tốt. Thậm chí có mấy lần tham gia sự kiện, đều là Diệp Hoài và người chủ trì "cue" đến mình.

Viên Tinh Châu khi ấy đắm chìm ở trong nỗi niềm hối tiếc tự oán trách, chưa từng mảy may chú ý tới, những chi tiết này vẫn là xem video do các fan CP cắt nối biên tập mới phát hiện.

Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc rung động.

"Nhìn cái gì đó?" Diệp Hoài xoay đầu qua, ánh mặt trời nhảy nhót trên ngọn tóc của hắn thành từng vòng sáng nhỏ màu vàng kim.

Viên Tinh Châu chớp chớp mắt, nói: "Nhìn anh."

Diệp Hoài: "...... Đẹp sao?"

Viên Tinh Châu dùng sức gật đầu: "Đẹp!"

Diệp Hoài lộ ra vẻ mặt không còn gì để nói, lại quay đầu đi, Viên Tinh Châu nhịn không được nhoẻn miệng cười, phát hiện người này dường như đỏ mặt.

Đến giữa trưa, nhóm Ngải Trì bắt được hai thùng cá lớn trở về, Diệp Hoài lại làm cá nướng cho mọi người. Viên Tinh Châu giả vờ giả vịt xuống nhà bếp hỗ trợ, trên thực tế ngoài rửa rau ra chẳng làm được việc gì khác.

Diệp Hoài không cho cậu đi, nhưng lại vô cùng ghét bỏ mà đuổi cậu, trong nhà bếp từ bên trái đuổi đến bên phải, lại từ bên phải đuổi sang bên trái.

Viên Tinh Châu bị cằn nhằn thật mất mặt, giữa chừng nảy ra một kế, lúc xắn tay áo cho Diệp Hoài giả bộ quỳ xuống làm nghi thức hôn tay, quả nhiên dọa Diệp Hoài hoảng sợ.

"Mọc ra lá gan phải không......" Diệp Hoài đen mặt, nói, "Có phải là cho em ăn nhiều quá no căng rồi*?"

"Không có không có." Viên Tinh Châu cười xin khoan dung, "Em vẫn chưa ăn no."

*nguyên văn chữ 撑 có nghĩa là (no) căng, chật ních, nhưng cũng có nghĩa chống đỡ, che chở, cho nên ở đây ý Diệp Hoài là tui chiều em quá em hư rồi à=))

Có điều Diệp Hoài nói rất đúng, Viên Tinh Châu cũng ý thức được giữa hai người có một chút biến hóa nho nhỏ. Cậu không còn giống như trước thật cẩn thận mà đón ý nói hùa và lấy lòng Diệp Hoài, đối với Diệp Hoài không có cảm giác áy náy như lúc ban đầu, cũng không hề sợ hắn tức giận nữa.

Hiện tại hai người càng giống như bạn bè, tuy rằng hiểu biết lẫn nhau không nhiều lắm, thế nhưng quan hệ rất tốt.

Viên Tinh Châu âm thầm quy kết công lao cho cái ngày mà bọn họ cãi nhau. Buổi chiều cùng ngày tiếp tục quay phim, cậu cũng hết sức nỗ lực mà đóng lại cảnh cãi nhau một lần. Nam nữ chính sau khi khổ luyện, rốt cuộc cũng không lặp lại NG nữa.

Buổi tối 6 giờ, đoạn phim ngắn của《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》 mùa 1 rốt cuộc quay xong.

Nhóm khách quý xem như hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất, dưới sự kiến nghị của tổ sản xuất chương trình, mọi người tổ chức một bữa tiệc BBQ.

Ở đây có có sẵn lò nướng và than củi, mọi người cùng nhau bắt tay vào làm, phân công hợp tác, vừa nướng vừa ăn.

Lại có người đến căng-tin mua Coca và nước hoa quả, rượu Rum có sẵn trong tủ lạnh cũng được đem ra.

Ban đêm, mọi người đều đã ăn no bảy tám phần mười, ở giữa sân nhà nhóm lên lửa trại, phân đoạn tâm sự quanh lửa trại không thể thiếu trong các show truyền hình tạp kỹ bắt đầu.

Mỗi người đều phải miêu tả ấn tượng đối với CP của chính mình, khéo léo tiến hành lăng xê lẫn nhau, cũng cân nhắc xem lần sau ghép CP có muốnđổi người hay không.

Viên Tinh Châu và Diệp Hoài hoàn toàn là người ngoài cuộc, vừa ăn vừa nghe mọi người nói trên trời dưới bể, mãi cho tới lượt Nguyên Trừng, trở thành người kết thúc đề tài chung.

"Tôi không biết tiếp theo ai sẽ cùng đội với mình. Nhưng tôi biết một nửa kia của tôi, nó vẫn luôn hiện hữu." Nguyên Trừng nói rồi xoay người lại, từ nhân viên công tác lấy tới một chiếc đàn guitar, "Đó chính là âm nhạc."

Mọi người: "......"

Mọi người đều vô cùng gượng gạo, tuy vậy không thể không phối hợp gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, lại có người đưa ra đề nghị y đàn một bài.

Viên Tinh Châu đột nhiên nhớ tới Hoắc Dương Thanh từng nói, Nguyên Trừng sắp ra đĩa nhạc đơn.

"Tôi đây sẽ hát thử một ca khúc tôi tự soạn đi." Quả nhiên, Nguyên Trừng nói, "Đây vẫn là một đoạn giai điệu lúc tôi mới debut đã nghĩ ra đến, hồi đó ở trong nhóm từng ngâm nga trong miệng, nhưng mãi mà vẫn chưa sáng tác thành bài."

Viên Tinh Châu có chút kinh ngạc, chờ Nguyên Trừng gẩy xuống dây đàn vài tiếng, mở miệng xướng lên, cậu liền ý thức được vấn đề.

Đoạn mở đầu này...... là Viên Tinh Châu sáng tác.

Trước kia trong một buổi biểu diễn của bọn họ, Viên Tinh Châu trong lúc mọi người đang trò chuyện với khán giả, đột nhiên linh cảm bộc phát, từng đàn qua một đoạn ngắn.

Đó chẳng qua là một đoạn ngắn trong số các ca khúc cậu tự sáng tác mà thôi, Viên Tinh Châu vốn dĩ cũng không nhớ kỹ cho lắm, nhưng trong video do fan CP cắt nối biên tập từng có mấy khung cảnh, là trong lúc cậu chơi đàn guitar, Diệp Hoài ở một sườn khác của sân khấu, xoay người nhìn về hướng có cậu.

Tương tác của cậu và Diệp Hoài không nhiều, cho nên gần như trong mỗi một đoạn video, đều có mấy khoảnh khắc yên lặng quay đầu lại ngóng nhìn kia.

Viên Tinh Châu cảm thấy Diệp Hoài hẳn là nhìn chỗ khác, thế nhưng xem mấy phân đoạn ngắn này nhiều lần, ấn tượng của cậu đối với âm nhạc trong đó liền đặc biệt khắc sâu.

Viên Tinh Châu: "......"

Khúc nhạc này không quá nửa phút, sau nửa phút, toàn bộ ca khúc liền thay đổi âm điệu.

Nguyên Trừng đàn hát bất kể là ca từ hay ý cảnh, cùng với động cơ và linh cảm của Viên Tinh Châu lúc trước không hề có liên quan, hai người biểu đạt hoàn toàn không phải cùng một câu chuyện, cho nên nếu như đặt lên bàn cân so sánh, chỗ này có cảm giác tách biệt rất rõ ràng.

Nguyên Trừng vừa bắt đầu đã nói đây là linh cảm của y trước khi ra mắt, đoán chừng chính là để đề phòng sau này fan của Viên Tinh Châu cấu xé y, dù sao ai trước ai sau đều dựa cả vào một cái miệng.

Mà fan Châu từ trước đến nay cãi không lại fan Trừng, đến lúc đó chưa biết chừng Viên Tinh Châu còn sẽ bị mắng "đổi trắng thay đen".

Viên Tinh Châu quả thật cạn lời, Nguyên Trừng tìm tới một tay sáng tác và soạn nhạc trình độ không thấp, đoạn nhạc sau bố cục rõ ràng, kết cấu chặt chẽ cẩn thận. Thế nhưng người nọ và cậu biểu đạt hoàn toàn không phải cùng một ý tứ. Động cơ và chủ đề của một ca khúc hẳn là phải xuyên suốt toàn bộ ca khúc đó, chia cắt thành từng khối như bây giờ, ngược lại là dở ông dở thằng.

Cũng không biết làm như vậy có mưu đồ gì?

Nguyên Trừng hiển nhiên đã chuẩn bị tỉ mỉ, hát xong một ca khúc, mọi người sôi nổi vỗ tay. Y tỏ vẻ đắc ý mà nhìn về phía Viên Tinh Châu.

Viên Tinh Châu cúi đầu, yên lặng trợn trắng mắt.

"Quá xuất sắc!" Diệp Hoài lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Trừng, "Không ngờ cậu tiến bộ nhiều như vậy, ca hát cũng không lệch tông."

Nguyên Trừng sửng sốt, theo sau cố ý khoa trương nói: "Anh đừng đả kích em! Em hiện giờ rất căng thẳng!"

"Đúng là tiến bộ rất nhiều." Doãn Phi cầm cây gậy chọc chọc lửa trại, cười tiếp lời, "Em nhớ rõ hồi trước trong concert của STAR, các anh hát chênh phô rất nhiều lần mà."

Nguyên Trừng: "......"

"Đúng vậy." Diệp Hoài nói, "Khi đó lịch trình quá dày đặc, mọi người trở về đều chẳng luyện tập mấy, dù sao cũng có người phụ trách chỉnh âm. Chân chính không hát lệch tông chỉ có Tinh Châu."

Nguyên Trừng mím miệng, sắc mặt có chút không giữ được.

Viên Tinh Châu không nghĩ tới Diệp Hoài và Doãn Phi sẽ kẻ tung người hứng nâng chính mình lên, có điều như vậy cũng coi như hả dạ.

"Đâu có đâu có," Viên Tinh Châu tươi cười, nhìn Nguyên Trừng nói, "Em cũng có những lúc bị cuốn theo các anh, thật sự kéo về không được."

"Đừng có tính cả tôi vào." Diệp Hoài lại quay đầu sang, nói giọng kháng nghị, "Mỗi lần hát cùng em tôi đều theo nhịp rất sít sao còn gì?"

Viên Tinh Châu: "Hả?"

"Aaaaa!" Doãn Phi đột nhiên hô to, nhìn Diệp Hoài đầy kích động, "Hoài ca anh quả nhiên là đang nhìn Châu Châu sao!"

Diệp Hoài tùy ý gật đầu

Viên Tinh Châu: "??"

"Em biết mà! Em nói mà!" Doãn Phi không ngừng giậm chân đầy kích động, nói với Viên Tinh Châu đang mờ mịt, "Mỗi lần biểu diễn! Hoài ca cảm thấy không chắc chắn liền quay đầu nhìn anh, nhưng vị trí đứng của các anh quá biến thái, hai anh vẫn luôn đưa lưng về phía nhau! Bọn họ đều nói Hoài ca đang nhìn người khác......"

Tổ sản xuất chương trình người và các vị khách mời hiển nhiên đều bị dọa tới rồi. Diệp Hoài cũng kinh ngạc mà liếc nhìn Doãn Phi, theo sau lộ ra ánh mắt thấu hiểu.

"Em bình tĩnh, bình tĩnh một chút." Viên Tinh Châu vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Doãn Phi, thầm nghĩ đây là đang quay chương trình, trọng điểm là khách mời cố định mấy người, em gái em đu CP cái gì......

Nhưng mà Doãn Phi đã điên rồi.

"Cục đường to bự của em...... Huhuhu...... Đường của em," Doãn Phi lệ nóng doanh tròng, vừa kích động vừa khổ sở nói, "Em chính là thành phần ship hai anh sớm nhất, nhưng vòng Bắc Cực quá lạnh...... Hũ đường nhà chúng em đều bị người xóc lên thật nhiều lần."

Viên Tinh Châu tuyệt nhiên không hề nghĩ tới sẽ là loại diễn biến này, tức khắc dở khóc dở cười, thầm nghĩ đêm nay nhiệm vụ chủ yếu có phải là nói về mình đâu cơ chứ, khách mời đặc biệt kiểu này chiếm đất diễn cũng quá nhiều rồi......

"Để Châu ca của cô đàn cho cô một khúc." Diệp Hoài lại nhân cơ hội gây thêm phiền phức, mỉm cười vỗ vỗ Viên Tinh Châu, thúc giục nói, "Ngoan, lấy đàn guitar tới đây."

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Fan Hoài Châu: Chương trình bao giờ chiếu, mau cho chúng tôi xem!!

Đáp: Ngày mai

==============================================================

Hermaphroditus là một vị thần song tính trong thần thoại Hy Lạp, con của Hermes và Aphrodite, mang vóc dáng giống phụ nữ nhưng lại có bộ phận sinh dục của đàn ông. Trong hình là bức tượng nổi tiếng "Sleeping Hermaphroditus". Chú thích để các cậu hiểu anh Hoài đã đầy một đầu ý nghĩ bậy bạ với em Châu từ hồi nào rồi =))))

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv