“ Lúc nãy em ngất, tình hình ở đó có chút rối rắm, đứa bé này đã nhanh chóng gọi điện báo cho chi. Em cũng đã mang thai 6 tháng rồi, trước kia suy nghĩ không chu đáo, suy đi nghĩ lại thì thấy vẫn nên có một người ở bên cạnh chăm sóc cho em”.
Lý Uyên nhìn cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình, trầm tư.
Nếu đi theo Triệu Tử Anh hoặc Triệu Thần Hy thì đứa trẻ này mới được sung sướng. Cô chỉ là một người ngoài, chăm sóc cô thì có lợi ích gì đâu?
Triệu Tử Anh cũng không đợi cô có cơ hội từ chối, nhanh chóng lên tiếng:
“ Việc em cần làm bây giờ là chăm sóc cho đứa bé, nên đặt lên hàng đầu, đừng có suy nghĩ lung tung”.
Cô gái được gọi vào bẽn lẽn cúi đầu rồi căng thẳng lên tiếng:
“ Chào … chào tiểu thư, em là tiểu Dĩ ạ”.
“ Con bé này rất chăm chỉ và cẩn thận, ở bên em chị cũng yên tâm phần nào” - Triệu Tử Anh lên tiếng.
Nếu đã nói đến thế này thì Lý Uyên Từ chối sao được?
Hơn nữa, đúng là việc sinh hoạt ngày càng khó khăn hơn, phải ưu tiên cho đứa bé trong bụng.
“ Vậy thì sau này trông cậy vào em rồi”.
“ V … vâng ạ!” - tiểu Dĩ có chút lớn tiếng vì phấn khởi.
“ Suỵt” - Triệu Tử Anh nhắc nhở.
“ Ức” - cô bé che miệng lại.
Triệu Tử Anh nhìn cô gái nhỏ đang khẩn trương, mỉm cười rồi nói:
“ Được rồi, em ra ngoài trước đi”.
“ Vâng ạ”.
Trong căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người con gái.
Triệu Tử Anh nhìn cô, ánh mắt mang theo tia cảm thông: