Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy

Chương 13



Thứ hai là sinh nhật của Chúc Kỳ, cả nhóm đã sớm hẹn nhau đi chèo thuyền trong hẻm núi. Cô nàng cố ý xin nghỉ phép, Trì Nguyệt cũng nghỉ theo, và sau khi quyết định địa điểm, họ lái xe thẳng tới hẻm núi ngoại ô, mất hơn một tiếng để tới nơi.

Vừa đến nơi, Chúc Kỳ như một con chim được thả tự do, phấn khích lao về phía trước, để lại Trì Nguyệt và Đào Uyển bất lực đứng nhìn. Chúc Kỳ nhanh chóng kéo họ đi mua vé, thay trang phục và hăm hở lên thuyền, khuôn mặt rạng rỡ với niềm háo hức không thể che giấu.

Trái ngược với sự sôi nổi của Chúc Kỳ, Trì Nguyệt và Đào Uyển chỉ tham gia vì lời hứa với cô, cả hai đều không mấy hứng thú với những trò chơi cảm giác mạnh. Khi xuống thuyền, Trì Nguyệt thở dài bất lực, nói: "Lần sau đừng rủ mình tới mấy chỗ như thế này nữa."

Chúc Kỳ vẫn hớn hở: "Nhưng chẳng phải cậu đã chơi rất vui sao?"

Trì Nguyệt liếc nhìn: "Vui? Cậu thấy mình vui ở chỗ nào?"

"Cậu hét to như vậy, chẳng phải là do vui quá sao?"

Trì Nguyệt lườm Chúc Kỳ nói: "Đó là vì mình sợ."

Chúc Kỳ nhăn mặt, lẩm bẩm: "Sao cậu nhát vậy chứ?"

Trì Nguyệt chẳng buồn đáp lại, chỉ nhún vai.

Sau khi chèo thuyền xong, cả ba định kiếm gì đó để ăn rồi tiếp tục chơi các trò khác. Trong lúc họ đang ăn, Phó Thuấn gọi điện cho Đào Uyển. Cô đứng dậy, đi ra một góc để nghe điện thoại. Một lát sau, cô quay lại, Trì Nguyệt và Chúc Kỳ tò mò hỏi:

"Sao rồi? Anh ấy giục cậu về hả?"

Đào Uyển lắc đầu: "Không, anh ấy bảo lát nữa sẽ đến đón bọn mình."

Chúc Kỳ reo lên phấn khích: "Vậy hay quá, đỡ phải đặt xe về."

Phó Thuấn đến không lâu sau đó, tay cầm theo chiếc bánh kem mà Đào Uyển nhờ anh mua giúp, vì trước đó họ vội quá nên không kịp mua ở thành phố. Nhìn thấy bánh kem, Chúc Kỳ vui mừng như đứa trẻ.

Buổi chiều, họ chơi thêm vài trò nữa. Chúc Kỳ và Trì Nguyệt tay trong tay tung tăng phía trước, trong khi Đào Uyển và Phó Thuấn đi sau. Thỉnh thoảng họ trao đổi vài câu nhẹ nhàng. Chúc Kỳ quay đầu nhìn hai người, nhíu mày trêu ghẹo: "Hai người lén lút nói gì đó đấy?"

"Không có gì." Đào Uyển đáp lại.

Trì Nguyệt ở bên cạnh kéo tay Chúc Kỳ, nhắc nhở: "Đá kìa, cậu cẩn thận chút đi."

Mắt khẽ liếc nhìn Chúc Kỳ, nhưng ngay lúc đó cô không để ý bước chân của mình, suýt ngã. May mắn là Phó Thuấn nhanh tay đỡ cô, giữ cô lại.

Sau khi đã chơi thỏa thích, Chúc Kỳ phát hiện buổi tối ở đây có hoạt động đặc biệt và ngay lập tức lôi kéo Trì Nguyệt: "Ở lại đi, ngày mai chúng ta hãy về được không?" Cô nàng cười nịnh, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Nếu là ngày thường, Trì Nguyệt chắc chắn sẽ không chiều theo, nhưng vì hôm nay là sinh nhật của Chúc Kỳ, cô ấy đành gật đầu đồng ý. Đào Uyển cũng nhanh chóng gọi điện xin nghỉ làm, may mắn là quán bar đã tìm được người thay ca.

Họ nhìn Phó Thuấn dò hỏi. Anh nhẹ nhàng trả lời: "Tôi không có vấn đề gì." Câu nói đơn giản khiến Chúc Kỳ phấn khởi hẳn lên, còn Trì Nguyệt nhanh chóng đi đặt phòng.

Tuy nhiên, sau khi tham gia hoạt động buổi tối, Chúc Kỳ thất vọng thở dài: "Thật là lừa đảo! Mình cứ tưởng sẽ vui hơn, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả."

Trì Nguyệt bật cười, trêu ghẹo: "Ai bảo cậu ngốc, dễ bị lừa quá mà."

Chúc Kỳ ấm ức phản bác: "Mình thất vọng thế này mà cậu còn bắt nạt mình."

Trì Nguyệt nhún vai, lạnh lùng đáp: "Xứng đáng."

Sau đó, họ chia phòng Trì Nguyệt đưa thẻ phòng cho Đào Uyển, cười nói: "Hai người một phòng nhé, mình với Kỳ Kỳ một phòng."

Nói xong, cô kéo Chúc Kỳ về phòng. Đào Uyển đứng đó, cầm thẻ phòng, ngẩn người một lúc rồi mới bước vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vừa mở cửa, cô nhận ra trong phòng chỉ có một chiếc giường. Ngay lập tức, cảm giác lúng túng ùa đến. Đào Uyển nhanh chóng đưa thẻ phòng cho Phó Thuấn, giọng nói vội vã: "Cái này cho anh. Em đi tìm họ."

Phó Thuấn nhìn bóng dáng cô chạy đi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Thẻ phòng trong tay anh còn lưu lại hơi ấm của cô.

Trong khi đó, Chúc Kỳ và Trì Nguyệt đang vui vẻ trêu chọc nhau trong phòng. Khi thấy Đào Uyển bước vào, Chúc Kỳ liền hỏi: "Sao cậu lại về đây? Không ở cùng anh đẹp trai nhà cậu à?"



Trì Nguyệt nhíu mày, cố kiềm nụ cười, trong khi Chúc Kỳ không ngừng cười khúc khích.

Đào Uyển hít một hơi sâu, cuối cùng cũng quyết định kể mọi chuyện cho hai cô bạn nghe: "Mình và Phó Thuấn kết hôn giả..."

Câu chuyện của Đào Uyển khiến cả hai người im lặng lắng nghe. Sau khi cô kết thúc, Trì Nguyệt thắc mắc: "Nhưng mình thấy hai người rất tình cảm, không giống đang diễn kịch chút nào?"

Chúc Kỳ lập tức hưởng ứng: "Đúng thế, +1, +100086, +1008611…"

Trì Nguyệt liếc nhìn Chúc Kỳ: "Nghiêm túc nào."

Đào Uyển cũng cảm thấy Phó Thuấn rất tốt với mình, nhưng cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng tất cả chỉ là giả. Trì Nguyệt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Uyển Uyển, cậu thực sự đã đồng ý với chuyện này mà không có cảm giác gì à? Có phải cậu thích anh ấy không?"

Chúc Kỳ cũng hiếm khi im lặng, chờ đợi câu trả lời của Đào Uyển.

Đào Uyển định nói "Không" nhưng lạ lùng thay, từ đó không thể thoát ra khỏi miệng cô.

Trì Nguyệt khẽ đập tay lên vai Chúc Kỳ, đưa ra kết luận chắc nịch: "Tiêu rồi, chắc chắn cậu đã thích anh ấy."

Chúc Kỳ ấm ức thốt lên: "Uyển Uyển thích anh ấy thì sao lại đánh mình chứ?"

Trì Nguyệt cười nhẹ: "Thuận tay thôi mà."

Cô tiếp tục phân tích: "Cậu thử nghĩ xem, nếu là một người đàn ông khác đưa ra lời đề nghị như thế, liệu cậu có đồng ý không?"

Đào Uyển không cần suy nghĩ lâu, lập tức trả lời: "Không."

"Vậy thì rõ ràng rồi còn gì. Vậy còn anh ấy, anh ấy có thích cậu không?"

Đào Uyển còn chưa kịp trả lời câu hỏi trước thì đã phải đối mặt với câu hỏi tiếp theo.

Thấy vẻ mặt đắn đo của cô, Trì Nguyệt không hỏi thêm mà vỗ nhẹ lên vai cô an ủi: "Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Đêm nay ba người chúng ta chen chúc ngủ chung vậy."

Đào Uyển chỉ đáp lại bằng một tiếng "Ừ".

Chúc Kỳ lúc này đã vào phòng tắm. Trong lúc đợi cô nàng, Đào Uyển suy nghĩ một hồi rồi nói với Trì Nguyệt: "Mình đi sang nói với anh ấy một tiếng đã."

Trì Nguyệt gật đầu: "Ừ, đi đi."

Đào Uyển cảm thấy ngực hơi nghẹn, đứng ngoài cửa phòng Phó Thuấn một lúc rồi mới lấy can đảm bước tới. Cửa không đóng kín, cô gõ hai lần nhưng không ai trả lời.

Nghĩ rằng có lẽ anh đã ra ngoài, Đào Uyển đẩy cửa bước vào. Nhưng không ngờ, vừa bước qua ngưỡng cửa, cô bắt gặp Phó Thuấn từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, thân hình vạm vỡ lộ rõ những đường nét cơ bắp săn chắc. Đào Uyển không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, vội vàng đưa tay che mắt và quay đi.

Phó Thuấn nhanh chóng mặc lại quần áo rồi mới lên tiếng: "Xong rồi."

Đào Uyển vẫn chưa dám quay lại, giọng nói nhỏ nhẹ của anh khiến cô tim đập loạn xạ. Khi xoay người lại, mặt cô vẫn còn đỏ lựng.

"Xin lỗi, anh nghĩ tối nay em không qua nữa."

Cố giữ vẻ bình tĩnh, Đào Uyển hỏi: "Vậy tại sao anh không đóng cửa?"

"Anh quên mất."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"..."

Đào Uyển cố gắng kiềm chế cảm giác ngượng ngùng, giọng điệu trở lại bình thường: "Tối nay em ngủ với bọn họ, qua báo với anh một tiếng thôi."

Phó Thuấn gật đầu: "Ừ, anh biết rồi."

"Vậy em về phòng đây."

"Được, đi cẩn thận."



Trên đường ra khỏi phòng, Đào Uyển suýt nữa đụng vào cửa vì quá bối rối.

Trở về phòng, hình ảnh Phó Thuấn lúc nãy vẫn lởn vởn trong đầu cô.

Chúc Kỳ vừa từ phòng tắm ra, nhìn thấy Đào Uyển ngẩn ngơ liền hỏi: "Cậu ấy bị sao thế?"

Trì Nguyệt đáp: "Đi qua phòng Phó Thuấn một chuyến, rồi về thì thành ra như vậy."

Chúc Kỳ bĩu môi: "Chậc chậc, chắc chắn là yêu thật rồi."

Đào Uyển vào phòng tắm rửa mặt thật lâu, nhưng khi ra, Chúc Kỳ đã ngủ, hai chân cô nàng dang rộng chiếm gần hết giường. Trì Nguyệt phải thô bạo kéo chân Chúc Kỳ lại để Đào Uyển có chỗ nằm.

Trước khi tắt đèn, Trì Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Uyển Uyển này, dù Phó Thuấn rất tốt, nhưng mình cảm thấy cậu đã quyết định quá vội. Cậu kết hôn với anh ấy chỉ vì lý do như thế này, sau này nếu cậu hoặc anh ấy gặp được người mình thực sự thích, lúc đó mọi chuyện sẽ rất phức tạp, đặc biệt là nếu người kia để ý đến quá khứ này."

Cô ấy nghiêm túc phân tích: "Mình còn thấy rằng, có lẽ cậu đã thích anh ấy rồi. Nếu không, sao cậu lại đồng ý kết hôn? Cậu có muốn hỏi thẳng suy nghĩ của anh ấy không?"

Sau khi nói hết những điều cần nói, Trì Nguyệt mỉm cười vỗ về: "Thôi, đừng lo lắng quá, ngủ đi. Chuyện gì đến thì tính sau."

Đào Uyển gật đầu, tắt đèn rồi nằm xuống giường. Những lời của Trì Nguyệt cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng cô vẫn không tìm ra được câu trả lời rõ ràng. Có lẽ đối với Phó Thuấn, cô đã thực sự mất đi sự lý trí thường có.

Không biết suy nghĩ bao lâu, cuối cùng cô cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt, Đào Uyển đã nhận được tin nhắn từ Phó Thuấn:

[Dậy thì nhắn anh.]

Cô gửi tin nhắn trả lời, rồi đứng dậy sửa soạn.

Khi họ chuẩn bị rời phòng, bữa sáng mà Phó Thuấn đã đặt sẵn được đưa đến. Chúc Kỳ vừa nhìn thấy đồ ăn đã sáng mắt lên.

Trì Nguyệt trêu chọc: "Cậu đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả."

Chúc Kỳ không hề xấu hổ mà còn tự hào đáp lại: "Thì mình chỉ cần có chút tiền đồ này thôi, có vấn đề gì à?" Nói xong, còn đắc ý hừ một tiếng.

Sau khi ăn sáng, họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về. Chúc Kỳ và Trì Nguyệt không muốn làm phiền Phó Thuấn đưa về tận nhà, nên lấy cớ "muốn đi dạo" rồi lén chạy trước.

Khi xe dừng lại, Đào Uyển quay sang nói với Phó Thuấn: "Em cũng đi dạo với họ."

Phó Thuấn nhẹ nhàng đáp: "Ừ, được."

Đào Uyển bước xuống xe. Khi nhìn Phó Thuấn lái xe đi xa, Chúc Kỳ quay sang nói: "Bọn mình viện cớ để không làm phiền người ta, cậu cũng không định đi dạo thật chứ?"

Cả người mệt mỏi sau chặng đường dài trên xe, Chúc Kỳ nhìn Đào Uyển không tin tưởng.

"Lúc trước mình nghe anh ấy nói có công việc gấp ở công ty, mình không muốn anh ấy mất thời gian đi nhiều."

Chúc Kỳ thuận miệng hỏi: "Công ty anh ấy ở đâu?"

Đào Uyển chỉ tay về phía tòa nhà lớn trước mặt: "Tòa nhà đó."

Chúc Kỳ ngẫm nghĩ, rồi chợt nhận ra: "Khoan đã... đó là trụ sở của Tinh Ký mà?"

Đào Uyển khẽ đáp: "Ừ."

Chúc Kỳ vẫn chưa tin nổi, hỏi lại: "Anh ấy làm ở Tinh Ký à?"

"Không phải."

Chúc Kỳ ngập ngừng hỏi một câu mà chính bản thân cô cũng khó tin:

"Chẳng lẽ... anh ấy là Chủ tịch của Tinh Ký?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv