Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Thạch Hiểu Tĩnh tắm rửa xong ra ngoài, đúng lúc nghe thấy chị Vi đang ngồi nói chuyện điện thoại trên sofa. Chị rất có cốt khí từ chối mọi hợp tác sau này với công ti Lâm Lãng, giọng điệu kiên định chưa từng có: “Cảm ơn Lâm tổng, tôi cho rằng so với việc kiếm tiền, tôi càng hi vọng Hiểu Tĩnh vui vẻ hơn, tạm biệt.”
Chị nói lời lẽ chính nghĩa, nhưng khi vừa ngắt điện thoại lại ôm đầu thở dài, vẻ mặt ưu sầu.
Hiểu Tĩnh không nhịn được giúp chị xoa bóp bả vai, cười tít mắt lấy lòng: “Em biết chị hiểu em nhất mà, yên tâm đi, chuyện tài chính em sẽ nghĩ cách.”
“Em nghĩ cách?” Chị Vi hung hăng lườm cô một cái: “Theo như chị thấy lòng em đã sớm bay về chỗ Chung Gia Minh kia rồi.”
Hiểu Tĩnh thè lưỡi, cũng không phản bác. Đích xác bây giờ cô rất nhớ nhà, vừa nãy Chung Gia Minh không nói câu nào, nhưng tâm tình cô không hiểu sao vẫn trở nên tốt đẹp. Thật sự rất thần kì, anh giống như thuốc an thần của cô vậy.
“Đang nghĩ gì thế? Cười đến dâm đãng?” Chị Vi ghét bỏ nhíu nhíu mày.
Hiểu Tĩnh sờ sờ hai má đang nóng lên, nhỏ giọng than thở một câu: “Chị thật thô tục.”
Cô nói xong như nhớ tới cái gì, lại đến bên chị Vi nói: “Đúng rồi, nghe nói màu vẽ Thanh Châu rất nổi tiếng, ngày mai chúng ta đi ra chợ xem qua đi?”
Chị Vi vừa nghe đã biết cô tính toán gì, cực kỳ không nể mặt vạch trần nói: “Là mua cho Chung Gia Minh đi? Chị nói, em mới ra ngoài một ngày một đêm, không thể quên anh ta một phút sao?”
Hiểu Tĩnh á khẩu không trả lời được, lại thấy chột dạ, đúng là cô không có phút nào không nghĩ đến anh. Lại nhanh chóng an ủi bản thân, nhớ chồng mình có gì không đúng? Huống chi tình huống của Gia Minh vốn đặc biệt.
Yên lặng một hồi, chị Vi nghiêm túc nói với cô: “Nếu bên này không thỏa thuận được, chúng ta phải nghĩ cách khác. Trước đây chị và em đã nói qua về Thịnh Thế, vừa vặn Thẩm tổng lại ở Thanh Châu này. Không bằng ngày mai chúng ta đi thăm hỏi anh ta, em ý anh ta thế nào?”
“A?” Trong mắt Thạch Hiểu Tĩnh tràn đầy thất vọng, nhưng không thể không gật đầu nói “Được“. Mấy năm nay chị Vi lao lực vì công ti, cô không thể không biết nặng nhẹ như vậy.
Ngày hôm sau Hiểu Tĩnh cùng chị Vi đi đến gặp vị Thẩm tổng kia, nhưng chuyện đàm phán không quá thuận lợi, đối phương không hề có hứng thú hợp tác với bọn họ. Lúc trở về tâm trạng chị Vi rất nặng nề.
May mắn về sau sự tình chuyển biến tốt lên, bỗng nhiên vị Thẩm tổng kia lại gọi điện thoại nói có thể xem lại kế hoạch của các cô. Chuyện này khiến Hiểu Tĩnh cực kì kinh ngạc: “Lúc trước từ chối quyết đoán như thế, sao bỗng nhiên lại quanh co?”
“Mặc kệ nó, công ti lớn như vậy không thể chơi trò lừa đảo đâu.” Trái lại chị Vi lại hào hứng, lập tức mở máy tính xem lại kế hoạch một lần nữa.
Hiểu Tĩnh nhìn di động chần chờ một lúc, lại muốn chuồn êm ra nhà vệ sinh gọi điện thoại. Kết quả bị Vi ngăn cản ngay lập tức: “Chị nói sao em lại thế này, xem còn chút dáng vẻ chuyên nghiệp nào không? Chung Gia Minh ở nhà cũng đâu ném đi được, mau mau xem những cái này, đừng để đến lúc đó lại cho cổ vào tròng.”
Chị ném một xấp tư liệu dày xuống trước mắt cô, Hiểu Tĩnh trừng to mắt, sau cùng do áp lực sức ép từ chị Vi mà phải buông điên thoại. Chính xác, Gia Minh ở nhà sao có thể gặp chuyện không may, có nhiều người trông coi anh, huống chi cô mới rời đi có một ngày mà thôi…
Cô nhìn đáy mắt chị Vi vương đầy tơ máu, lại buộc bản thân phải ổn định tinh thần, mau chóng giải quyết xong công việc là có thể về sớm, như vậy sẽ tốt hơn nhiều!
Thấy cuối cùng cô đã trở về trạng thái bình thường, chị Vi không khỏi khẽ cười, miệng nhấp ngụm cà phê: “Thôi được rồi, nếu không phải biết tình trạng của Chung Gia Minh, chị thực sự cho rằng em yêu anh ta rồi.”
Đột nhiên ngón tay bị mép giấy sắc lẹm cứa một cái, máu đỏ tươi trào ra, nhưng Hiểu Tĩnh nhất thời không có cảm giác đau, lại càng thêm hoảng hốt vô cớ.
… Yêu Gia Minh?
Tựa như cô có thể nghe thấy tiếng tim mình nổi trống, nhưng nhanh chóng cố gượng nén xuống phủ nhận cười nói: “Em rất thích anh ấy, nhưng cái đó và tình yêu… không giống nhau.” Hoặc là tồn tại như thói quen, hoặc là như người thân chăng?
Chị Vi thấy cô hốt hoảng cúi đầu, ánh mắt trở nên né tránh, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một cái. Nếu có thể, chị cũng hi vọng Hiểu Tĩnh đừng yêu Chung Gia Minh, tình yêu đó định trước là gian khổ, bởi vì rất khó có khả năng được đáp lại dù chỉ chút ít.
***
Bởi vì đột nhiên Thịnh Thế can dự vào, hai người đành phải nán lại Thanh Châu vài ngày, mỗi ngày Hiểu Tĩnh Vẫn sẽ “gọi điện thoại” cho Chung Gia Minh, sau đó thông qua quản gia biết tình hình của anh.
“Tối hôm qua hình như có chỗ không đúng, vừa náo loạn vừa cáu giận, còn đập tan giá vẽ. Hôm nay tôi đưa bác sĩ tới, hai người đó đang nói chuyện trên tầng ạ.” Quản gia một năm một mười báo cáo cô, lo lắng trùng trùng lại bổ sung nói: “Phu nhân chừng nào thì cô về?”
Hiểu Tĩnh vừa nghe nói tình hình Chung Gia Minh không tốt, tim đã quặn lại một khối, trưa nay các cô đã thuận lợi kí kết với Thịnh Thế, đêm nay Thẩm tổng muốn mở tiệc tiễn họ.
Cô trấn an quản gia: “Sáng sớm mai tôi sẽ về, nếu Gia Minh có gì bất thường, ông lập tức gọi cho tôi nhé.”
“Vâng.” Cuối cùng quản gia cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa cười trêu ghẹo: “Tôi nghĩ nhất định là tiên sinh nhớ cô nên mới thế.”
Hiểu Tĩnh sửng sốt, gò má lập tức nóng lên, nói quanh co hồi lâu mới trả lời đối phương: “Gia Minh không quen có sự thay đổi người bên cạnh mình.”
Nhất định là như vậy, sao anh có thể nhớ cô đây? Nếu có ngày thật sự cô không còn bên cạnh, anh cũng chỉ vì sự thay đổi bên cạnh mình mà hóa lo âu đi? Cảm giác đó và “nhớ nhung” đâu có giống nhau.
Trong lòng cô bất ổn, cảm thấy trong ngực có thứ gì đó rộn rạo như là muốn phá kén chui ra, lại nhờ quản gia đưa điện thoại cho Chung Gia Minh.
“Gia Minh, ngày mai em sẽ về nhà, anh ngoan ngoan nghe lời thầy thuốc nhé.” Tiếng nhạc đằng sau thực sự quá ồn, Hiểu Tĩnh phải tìm chỗ yên tĩnh hơn, thật buồn cười, Chung Gia Minh căn bản là sẽ không trả lời cô, nhưng cô vẫn muốn lắng nghe sự yên tĩnh ở bên kia, trái tim cũng đi theo hưởng thụ sự yên bình.
Cô dựa vào vách tường, đói diện là một tấm kính lớn, cô thấy được vẻ tươi cười không giấu nổi của bản thân, giọng nói cũng mềm mại đi: “Em mua quà cho anh, anh nhất định sẽ thích.”
Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cười của bác sĩ, còn có tiếng lật sách rất nhẹ, ý cười trên mặt Hiểu Tĩnh đông lại, Chung Gia Minh đang đọc sách… Nãy giờ không nghe cô nói chuyện?
Nói chuyện điện thoại xong trở về ghế ngồi, Thẩm tổng đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng chị Vi, không thể không nói người đàn ông đẹp trai kia chỉ ngồi mỉm cười cũng là phong cảnh tươi đẹp, nhưng Hiểu tĩnh không có lòng thưởng thức.
“Hiểu Tĩnh.” Chị Vi vẫy tay với cô, đáy mắt mang theo vài phần cảnh cáo, có lẽ lo cô chỉ lo gọi điện thoại mà thất lễ.
Hiểu Tĩnh đành phải cố nở nụ cười, đi qua chào hỏi đối phương: “Thật xin lỗi Thẩm tổng, trong nhà có chút chuyện, để cho ngài đợi lâu.”
“Không sao cả, vừa lúc tôi cũng có một người bạn chưa tới, đợi giới thiệu cùng hai vị.” Thẩm tổng phong độ tao nhã dựa ghế sofa uống rượu, chỉ là nụ cười khó hiểu kia làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.
***
Hiểu Tĩnh nhíu nhíu mày, đang muốn nói chút gì đó, cửa phòng liền bị người đẩy ra. Người đến khiến cho tạp âm náo nhiệt chung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, cô xa cách đối mặt với anh, cảm xúc đã sớm không sóng không gió, không còn kích động như lúc mới gặp lại.
Lâm Lãng cười chào hỏi với Thẩm tổng, dường như quan hệ hai người rất tốt, quen thuộc gọi hẳn tên. Thờ ơ nhìn, Hiểu Tĩnh đã hiểu tất cả, khó trách tự nhiên Thịnh Thể đổi thái độ, chỉ sợ ngay cả món tiền kia không phải của Thẩm tổng rồi.
Cô ngồi tại chỗ xiết chặt quả đấm, nhưng cũng không mất phong độ quay đầu rời đi, chị Vi cũng trầm mặc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên lặng xem diễn biến kế tiếp.
Lâm Lãng chào hỏi Thẩm tổng xong, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay để ngang trên lưng ghế sofa của cô: “Anh muốn gặp em, gọi điện thoại em lại không bắt máy, đành phải dùng cách này. Em đừng trách anh.”
Hiểu Tĩnh ảm đạm cười với anh ta: “Anh có thể nghĩ cách dẫn dụ tôi đến Thanh Châu, gặp tôi một lần lại phải lao lực thế này?”
Bị cô châm chọc khiêu khích như vậy, Lâm Lãng không những không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng cười: ”Mặc kệ là dùng cách gì, tấm lòng anh đối với em không phải là giả.”
“Lâm tổng, nói những thứ này với một người phụ nữ đã kết hôn, có phải không thích hợp hay không?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ẩn dưới ánh đèn, ánh mắt Lâm Lãng càng thêm dịu dàng: “Hiểu Tĩnh, năm đó anh không biết cha anh sắp xếp anh và cô ta đi nước ngoài, anh không có quan hệ gì với cô ta cả.”
Chuyện xưa nhắc lại, Hiểu Tĩnh chợt phát hiện bản thân không khó chịu như trong tưởng tượng, cô nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu, “Thật sao? Tôi biết.”
Lâm Lãng bị phản ứng lạnh nhạt của cô làm cho nghẹn họng.
“Anh mất bao nhiêu công sức, chỉ để nói cho tôi biết chuyện này? “Hiểu Tĩnh mỉm cười với anh ta, ý cười không hề chân thành: “Giờ tôi biết rồi, hẳn là về sau anh sẽ không quấn lấy tôi nữa? Nếu không, tôi sẽ thấy rất phiền phức.”
Lâm Lãng cố bình tĩnh, lại bị miệng lưỡi vân đạm phong khinh của cô kích thích, anh ta nâng tay muốn nắm lấy ngón tay cô, nhưng bị cô khéo léo tránh được. Nhìn tay mình trống trơn, anh ta nhịn không được cười khổ: “Anh biết em còn đang trách anh, không lưu lại đôi câu vài lời đã đi, nhất định em rất đau khổ.”
Hiểu Tĩnh không để ý anh ta, chỉ nhìn trân trân vào màn hình lớn đối diện, cho đến khi hai mắt mờ đi, rất lâu mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Không, tôi tuyệt không đau khổ, thật sự.” Khi đó cô làm gì có thời gian để đau khổ, mỗi ngày vì chuyện tiền nong ngay cả buồn bã cũng không kịp.
***
Cũng là khi đó Hiểu Tĩnh mới hiểu được, “Tiền bạc” đối với một gia đình phá sản quan trọng biết bao nhiêu! Tất cả họ hàng đều không muốn cho cô vay, cũng đúng, tình trạng của Thạch Tiểu Lỗi như vậy khác nào ném tiền vào động không đáy, ai cũng sợ cô không trả nổi.
Về sau bệnh viện thúc giục nhiều lần, lúc ấy thậm chí cô còn muốn bán công ti, nói là công ti, kì thật cũng không còn mấy công nhân. Vẫn là chị Vi ngăn cản cô, chân thành khuyên bảo: “Đây là tâm huyết của cha em, những gì ông ấy để lại cho em không nhiều lắm, nếu bán, em tính về sau sẽ sống thế nào?”
Chị Vi cho cô vay toàn bộ số tiền chị tích góp mấy năm làm việc, Hiểu Tĩnh cầm trong tay, nhìn con số không lớn kia, dòng nước mặn chát đảo quanh hốc mắt.
Người không thiếu tiền vĩnh viễn không hiểu được cảm giác tuyệt vọng cùng đường này, đều nói tiền bạc là thứ thô tục gì đó, không có nó, ngay cả tư cách nói chuyện thô tục cũng không có. Nhưng mà cho dù như vậy, cũng vẫn không đủ, một khoản tiền khổng lồ như thế, cách nào cũng không đủ.
Khi đó bọn họ đã rời ngõ nhỏ năm xưa, mà Chung Gia Minh còn rời đi sớm hơn, năm cô mười ba tuổi anh đã đi. Cho nên Hiểu Tĩnh không ngờ được nhà họ Chung lại tìm đến cô, cha Chung thẳng thắn nói với cô: “Tôi có thể giúp cô giải quyết mọi chuyện, chỉ có một yêu cầu, cô phải gả cho Gia Minh.”
Ý nghĩa của việc gả cho Chung Gia Minh, Thạch Hiểu Tĩnh quá rõ ràng. Không phải là cô chưa từng do dự, nhưng cứ đứng trước giường bệnh của em trai, nhớ lại bộ dáng vui vẻ ngày thường của em, cô yên lặng hạ quyết tâm.
Năm ấy, Thạch Tiểu Lỗi mới mười sáu tuổi - -
Tiểu Lỗi trẻ tuổi như thế.
Hiểu Tĩnh thấy cực kỳ may mắn khi mình còn có giá trị trao đổi cao như vậy, gia tộc nhà họ Chung có thể dùng tiền tìm kiếm bất kì người phụ nữ nào làm “con dâu” cũng không thành vấn đề, lại cứ tìm đến cô. Cô đoán rằng có lẽ là mấy năm nay, mình là người khác phái duy nhất mà Chung Gia Minh có quan hệ “thân mật”, nên nhà họ Chung mới có thể để mắt đến cô.
Cứ như vậy, Hiểu Tĩnh dùng hôn nhân của mình đổi lấy tất cả.
Thạch Tiểu Lỗi được trị liệu bằng phương pháp tốt nhất, không cần lo lắng tiền thuốc men, mà cô có thể yên tâm phát triển sự nghiệp cha để lại, thậm chí còn khiến nó mở rộng hơn. Cô còn thiếu gì chứ? Cái gì cũng không thiếu, thậm chí cô còn có Bắc Bắc, tất cả những thứ này đã khiến cô vừa lòng rồi.
Hiểu Tĩnh nhìn Lâm Lãng, người đàn ông này trong trí nhớ cô ngày càng mờ nhạt, bây giờ đối mặt cũng không còn cảm giác. Cô gằn từng tiếng: “Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không muốn có bất kì thay đổi gì, nếu như anh thật sự thích tôi như lời anh nói, xin đừng quấy rầy tôi. Lâm Lãng, coi như anh làm một việc cuối cùng cho tôi đi.”
Thích một người không phải như vậy, anh ta không nói lời nào vứt bỏ cô, trong sáu năm đó không hề xuất hiện, không phải một câu không quên có thể rũ sạch tất cả. Hiểu Tĩnh quá rõ ràng, người đàn ông này chẳng qua là cố chấp một điều thích mà không thể tới tay thôi.
“Còn chuyện hợp tác, nếu đã kí hợp động tôi nhất định sẽ tận tâm hoàn thành, đây là đạo đức nghiệp vụ cơ bản, xin Lâm tổng yên tâm.”
Hiểu Tĩnh tự cho là đã nói rõ ràng mọi chuyện, cô càng không tin Lâm Lãng kiêu ngạo có thể tiếp tục xuống nước quấy rầy mình.
Nhưng Hiểu Tĩnh tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Lãng lại đê tiện xuống tay với Chung Gia Minh!
***
Ngày hôm sau Hiểu Tĩnh thu thập đồ đạc rất nhanh liền đi, lần này ra ngoài cô mua cho Chung Gia Minh quá nhiều đồ còn chưa kịp mua gì cho mình. Cẩn thật cất kĩ từng món quà, trước khi về còn gọi cho Vãn Hảo, nhưng vừa cất máy không lâu, quản gia liền gọi tới: “Không hay rồi phu nhân, không thấy tiên sinh đâu!”
Như là bị đập một gậy thật đau, đầu Hiểu Tĩnh “oanh” một cái nổ tung, trợn mặt hỏi: “Nói gì vậy, không thấy nữa?”
“Bình thường giờ này cậu ấy đều vẽ tranh trong phòng, tôi cũng không để ý, mà lão Tần đang tưới hoa trong vườn cũng không thấy cậu ấy ra ngoài, giúp việc tìm khắp nơi cũng không thấy cậu ấy…” Quản gia đều cuống đến phát khóc, ông đã lớn tuổi, trong nhà có chuyện lại loạn đến nói chuyện đứt quãng lộn xộn.
Thạch Hiểu Tĩnh cảm thấy được hô hấp của mình gấp đến không thở được, cô cố sức trấn đè lồng ngực, buộc mình tỉnh táo lại: “Gọi cảnh sát chưa? Tôi sẽ trở về ngay!”
Cô buộc mình trấn định, nhưng trong đầu càng như vỡ ra, không suy nghĩ được gì, anh có thể đi đâu, bình thường cả cửa nhà cũng ít ra vào!
Chị Vi lái xe chở cô về, dọc đường đi liên tục trấn an cô, nhưng chính chị cũng hiểu rõ Chung Gia Minh đi lạc có bao nhiêu nguy hiểm.
“Là em không tốt, không nên ra ngoài…” Hai tay Thạch Hiểu Tĩnh đan chặt, thi thoảng đánh mạnh vào trán mình: “Sao em phải cậy mạnh làm gì, chỉ cần nói với cha chồng không phải xong rồi sao, dùng tiền bạc nhà họ Chung có gì không đúng? Chỉ cần Gia Minh tốt lên …”
Chị Vi lo lắng nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt trắng bệch như có thể ngất xỉu ngay lập tức chỉ có thể cứng rắn lớn giọng quát cô: “Em bình tĩnh lại cho chị! Thạch Hiểu Tĩnh gần đây rốt cuộc là em làm sao vậy, em không nhận thấy mình kì lạ à?”
Hiểu Tĩnh mờ mịt ngẩng đầu nhìn chị, hốc mắt đã sớm hồng. Đúng vậy, gần đây cô ngày càng kì lạ, trong lòng cũng không rõ ràng, cô kiên trì không muốn dùng tiền bạc nhà họ Chung, ngoại trừ lòng tự trọng nhỏ mọn của mình, phần lớn lại vì Chung Gia Minh.
Cô không muốn quan hệ hai người trở nên phức tạp, lại càng không muốn ngày nào đó Chung Gia Minh hồi phục, sẽ phát hiện ra cô là một con người cơ hội như vậy… Không mong muốn nhất, là sợ anh biết mình vì tiền bạc mới gả cho anh.
Thì ra đối với cô mà nói, sự tồn tại của Chung Gia Minh, là vô cùng quan trọng.