Ngày Đỗ Nhược Vi kết hôn, Quách Thừa Nhân có đến tham dự.
Tuy nhiên, hắn chỉ dám lẳng lặng ngồi ở một góc kín, âm thầm chứng kiến cảnh tượng người con gái từng thuộc về mình sánh bước cùng Trịnh Hi Ngôn bước vào lễ đường. Không gian được bao phủ bởi mùi vị ngọt ngào, hương thơm từ những bông hoa phảng phất khắp mọi ngóc ngách, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị vô cùng chỉn chu.
Xem ra Trịnh Hi Ngôn đã dồn hết tâm huyết, toàn lực vào lễ cưới này.
Bên tai Quách Thừa Nhân vang lên những lời chúc phúc dành cho cặp đôi chính ở phía trước, thế nhưng, trong sự hân hoan nồng nhiệt ấy, trên khuôn mặt người đàn ông bất chợt hiện lên hai chữ tiếc nuối. Làm sao Quách Thừa Nhân có thể vui vẻ cho nổi khi nhìn Đỗ Nhược Vi lấy Trịnh Hi Ngôn chứ. Tuy nhiên, hắn ngoài ngồi ở một góc tự trách chính mình ra thì đâu thể làm gì khác được.
Do hắn tàn nhẫn, mù quáng tin lời Thiệu Ninh Thuần mới khiến kết cục thành ra như vậy mà.
Đáng lẽ ra, Quách Thừa Nhân hoàn toàn có thể đứng bên cạnh Đỗ Nhược Vi thời điểm hiện tại, với một vai trò khác, được ở sát gần đối phương, nhưng đó mãi mãi là những điều viển vông. Nhìn Đỗ Nhược Vi xinh đẹp đang khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, đan xen lấy bàn tay Trịnh Hi Ngôn, trên môi xuất hiện nụ cười tươi roi rói như ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời xanh thẳm kia, tâm trạng Quách Thừa Nhân dậy sóng biết bao điều mà chẳng tài nào miêu tả thành lời được.
Hôn lễ tổ chức ngoài trời, ánh sáng rọi thẳng vào mặt người đàn ông, cho dù Quách Thừa Nhân cố gắng tránh sự chú ý nhưng vẫn có kẻ nhận ra hắn, tuy nhiên, bọn họ chỉ là chưa vạch trần thôi. Toàn bộ quá trình hôn lễ diễn ra, đầu óc Quách Thừa Nhân gần như trống rỗng, trắng xóa một mảng, âm thanh ù ù bên tai chẳng khác gì tiếng cối xay gió, hốc mắt đỏ hoe cùng sống mũi cay xè, những đường gân xanh chằng chịt nổi khắp trán và cánh tay.
Bao quanh lấy Quách Thừa Nhân chả phải hương vị ngọt ngào, hạnh phúc ngoài kia mà chính là sự thê lương, dằn vặt tột cùng.
Có người từng hỏi hắn đau không?
Tất nhiên là đau chứ.
Thậm chí cái cảm giác dày xéo hắn càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, trái tim nơi lồng ngực đang co thắt dữ dội, Quách Thừa Nhân có thể nhìn thấy nó đang chảy ra từng giọt máu. Từng lời thề, hẹn ước thốt ra từ miệng Đỗ Nhược Vi làm hắn thật sự muốn bật khóc như một đứa trẻ. Và niềm vui trên khuôn mặt con trai mình đã đẩy Quách Thừa Nhân vào bóng tối khó lòng mà thoát khỏi được.
Bảy năm trước, hắn với Đỗ Nhược Vi từng có một lễ cưới, cô cũng mặc váy nhưng chẳng được trang trọng như ngày hôm nay, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân ngớ ngẩn bỏ mặc người con gái từ đầu đến cuối, suốt cả quá trình vứt bỏ cô đơn độc đứng yên một chỗ, thậm chí cố tình trước mặt khách khứa cảnh cáo Đỗ Nhược Vi làm tăng thêm những lời dị nghị xung quanh cô. Đỗ Nhược Vi hôm ấy có cười, nhưng toàn bộ chỉ là sự gượng gạo. Càng nghĩ, Quách Thừa Nhân càng cảm thấy đau lòng, hắn vô cùng khốn nạn mới làm ra những chuyện như vậy.
Tại sao khi ấy hắn chưa từng nhận ra khi Đỗ Nhược Vi mặc chiếc váy cưới trên người lại xinh đẹp đến vậy?
Cũng đúng thôi.
Bảy năm trước, Quách Thừa Nhân luôn luôn áp đặt suy nghĩ xấu xa lên người Đỗ Nhược Vi, chưa từng chịu bình tĩnh ngồi xuống nghe cô giãi bày tâm sự thì lấy đâu ra sự tỉnh táo. Dù cố gắng làm mọi cách, Đỗ Nhược Vi vẫn cứ quả quyết từ chối quay về bên cạnh người đàn ông. Để rồi ngày hôm nay Quách Thừa Nhân ngồi đây, chứng kiến cảnh tượng đặc biệt rất cay mắt kia rồi đau khổ hối hận.
Hơi thở Quách Thừa Nhân nặng nề như thể kéo không khí đang bay bổng rơi xuống đất, ly rượu trong tay được hắn lắc lư, thiếu chút nữa là bóp nát nó rồi. Và suốt cả quá trình hôn lễ diễn ra, Đỗ Nhược Vi chưa từng để ý tới sự hiện diện của Quách Thừa Nhân tại nơi này.
Hóa ra, vai trò người đàn ông ở trong lòng cô đã chả còn gì nữa rồi.
Có những lúc Quách Thừa Nhân từng ngớ ngẩn nghĩ rằng, giá như thời gian quay ngược được thì tốt biết mấy.
Ý tưởng vừa lóe lên, hắn ngay lập tức bật cười chế giễu chính bản thân mình.
Từ đó trở đi, Đỗ Nhược Vi trở thành một ánh trăng sáng mãi mãi chẳng thể chạm vào bên trong tâm can Quách Thừa Nhân. Hắn để tránh việc bản thân suy nghĩ quá nhiều đã đâm đầu vào điên cuồng làm việc, đến mức quên ăn quên ngủ. Trước mắt Quách Thừa Nhân lúc nào cũng là giấy tờ, tài liệu, kéo dài như thế làm tầm nhìn hắn kém đi, tuy nhiên, người đàn ông vẫn cứ mặc kệ, tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại.
Và dáng vẻ Quách Thừa Nhân đã khác xa trước đây rất nhiều. Cả người gầy hẳn trông thấy, gò má hóp lại, nơi khóe mắt thâm sì xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, Quách Thừa Nhân như thể già mất chục tuổi vậy. Ai nấy đều nhận ra hắn chẳng có chút sức sống nào.
Quách phu nhân chứng kiến con trai rơi vào cảnh tượng ngày hôm nay mà lòng đau như cắt.
Lục Vị Bạch, bạn thân Quách Thừa Nhân nhiều lúc cảm thấy điên tiết trước hành động ấy, nhiều lần anh tìm tới Quách Thừa Nhân, trực tiếp túm lấy cổ áo hắn, chất vấn: “Cậu tính hành hạ bản thân mình tới bao giờ nữa? Đỗ Nhược Vi đã kết hôn, có hạnh phúc mới rồi, tại sao cậu cứ vương vấn mãi không chịu buông? Nếu chẳng thể làm được thì năm xưa cậu từ bỏ Đỗ Nhược Vi làm cái gì? Tại sao chả kiên trì thêm một thời gian. Giờ thì hay rồi, tự biến mình thành cái bộ dạng này, cậu nghĩ làm vậy thì mang được Đỗ Nhược Vi quay về bên mình à? Quách Thừa Nhân, tốt nhất cậu tỉnh táo ngay lập tức cho tôi.” Anh nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí vô cùng tức giận, khóe môi giật giật, kỳ thực rất muốn đấm Quách Thừa Nhân một trận.
“Tôi làm sao biết được chứ. Lúc ấy Đỗ Nhược Vi cực kỳ căm ghét, bài xích tôi.” Thanh âm thê lương vang lên: “Và tôi cứ đinh ninh rằng chỉ một thời gian sau mình nhất định hoàn toàn quên được cô ấy. Ai mà biết được đánh mất Đỗ Nhược Vi khiến tôi khó chịu đến thế này chứ.”
Lông mày Quách Thừa Nhân nhíu chặt, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống. Quả thật năm xưa hắn từng ôm ấp tư tưởng rằng buông tay Đỗ Nhược Vi thì mình vẫn sống tốt, nhưng sự thật thì khác, ngày tháng trôi qua đối với hắn bị bóng tối bao phủ, chẳng khác gì sống trong địa ngục.
Lục Vị Bạch lườm nguýt, anh buông tay ra, hừ lạnh một tiếng: “Quách Thừa Nhân, cậu hiểu rõ cho tôi, nếu cậu quyết định đưa ra lựa chọn ấy thì hãy ráng mà chấp nhận, đừng đày đọa bản thân nữa. Cha mẹ cậu có tuổi rồi, đến lúc họ mất thì chỉ có mình cậu tự thương lấy bản thân thôi. Tự làm khổ thì thời gian cũng đâu thể quay ngược được, cậu với Đỗ Nhược Vi cả đời này đã định sẵn là hữu duyên vô thực rồi.”
Anh chỉ biết nói vậy thôi, cậu ta để vào tai hay không thì Lục Vị Bạch chịu.
Quách Thừa Nhân im lặng, dường như trong lòng hắn đang dậy sóng.
Những ngày sau, dù đã giảm bớt khối lượng công việc hơn, tuy nhiên người đàn ông vẫn sống trong cô đơn, buồn tủi chả ai bầu bạn. Lục Vị Bạch đã chán ngấy đến mức chẳng buồn đề cập tới nữa rồi. Cop qua cop lại, 𝙩𝘳ở lại 𝙩𝘳ang chính == T 𝘳 U m T 𝘳 u 𝘆 ệ n.V𝗡 ==
Vào một ngày, tình cờ Quách Thừa Nhân bắt gặp Đỗ Nhược Vi đang ở siêu thị mua ít đồ, thấy hắn, người con gái vẫn rất bình tĩnh gật đầu chào hỏi, mặt chưa từng biến sắc. Quách Thừa Nhân đè nén bản thân, bước đến bên cạnh, mở miệng hỏi: “Cuộc sống em dạo này vẫn ổn chứ? Anh ta có tốt với em không?”