“Vi Vi sao? Trịnh Hi Ngôn đúng chứ? Anh với cô ấy có quan hệ gì mà dám trực tiếp gọi thẳng tên Đỗ Nhược Vi như vậy? Tránh ra, đây là vấn đề giữa hai chúng tôi, chả chút liên quan gì tới anh hết.”
Đôi lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân ngay lập tức nhíu chặt khi hai từ Vi Vi lọt thẳng vào tai hắn, sắc mặt người đàn ông dần trở nên khó coi. Vì từng được nhìn thấy Trịnh Hi Ngôn vài lần, huống chi đối phương với Đỗ Nhược Vi tỏ ra thân thiết như vậy, đương nhiên Quách Thừa Nhân nhận ra. Chỉ là tâm tình hắn dường như đang rất bực bội khi hai người phía đối diện đứng sát cạnh nhau thế kia, hơn nữa, nghĩ tới cái cảnh suốt thời gian qua đều là Trịnh Hi Ngôn ở cạnh Đỗ Nhược Vi thì trong lòng hắn càng thêm day dứt khó chịu.
Nhớ về những lời Đỗ Nhược Vi từng nói, con trai hắn chưa từng thiếu vắng tình thương của cha mẹ, người đàn ông bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ cô cùng Trịnh Hi Ngôn ở bên nhau rồi sao?
Đột nhiên, bàn tay Quách Thừa Nhân bất giác cuộn tròn thành nắm đấm.
Từng hơi thở của hắn dần càng nặng nề.
Trịnh Hi Ngôn cũng chẳng chút kiêng nể, anh chắn ngang trước mặt Đỗ Nhược Vi, nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân, mở miệng: “Chuyện giữa hai người? Nhưng mà Quách Thừa Nhân, Vi Vi hình như đang không muốn nói chuyện với anh đâu. Cô ấy tỏ ra khó chịu thế kia mà còn tính ép buộc người ta à? Ngoài ra, tôi gọi cô ấy là gì thì đâu ảnh hưởng tới ai, Quách tổng, anh với Vi Vi đâu còn quan hệ gì nữa, anh lấy tư cách gì đứng đây tra hỏi?” Hàng loạt câu hỏi liên tiếp được đặt ra nhất thời làm Quách Thừa Nhân cứng họng.
Anh chàng hừ lạnh một tiếng.
Chả dám tưởng tượng, Quách Thừa Nhân mặt dày đến mức công khai tới tìm Đỗ Nhược Vi, thậm chí còn tiếp tục muốn ra tay với đối phương. Hiện tại, Trịnh Hi Ngôn đang có mặt ở đây, anh đảm bảo Quách Thừa Nhân đừng hòng làm gì cô gái anh yêu.
Những bi kịch trong quá khứ đối với người đàn ông kia mà nói chẳng lẽ chưa đủ à?
“Quan hệ giữa tôi với cô ấy hiện tại vẫn là vợ chồng đấy, tôi với Đỗ Nhược Vi chưa ly hôn đâu.” Quách Thừa Nhân lê từng bước chân nặng như đeo chì về phía trước, áp sát về Trịnh Hi Ngôn, vươn tay túm lấy cổ áo anh, gằn mạnh từng chữ: “Cho nên, mau tránh ra, tôi với cô ấy có chuyện cần nói.”
Trịnh Hi Ngôn cũng không thèm nể mặt, trực tiếp hất tay hắn ra, nhếch môi: “Nếu tôi cứ đứng đây thì sao? Quách Thừa Nhân, anh làm gì được tôi? Vợ chồng? Đừng nói với tôi là anh đã quên hết những chuyện anh từng làm với Vi Vi rồi nhá? Có cần tôi nhắc lại ngay tại đây để anh nhớ? Quách Thừa Nhân, anh cũng xứng để thốt ra những lời như vậy? Cái lúc Vi Vi đau khổ tuyệt vọng, bị Thiệu Ninh Thuần hãm hại, đẩy vào hố sâu khó lòng thoát ra thì anh chẳng những mặc kệ, thậm chí còn tiếp tay cho cô ta. Đây là những việc một người chồng nên làm à? Đến con gái ruột còn hại chết thì anh đừng nghĩ đến tư cách tới gần Vi Vi. Chính tay anh đã hủy hoại đi người con gái yêu mình nhất thì lấy đâu ra quyền đứng đây yêu cầu tôi hay Vi Vi phải tuân theo.” Nhắc đến quá khứ, kỳ thực Trịnh Hi Ngôn đang vô cùng muốn đánh tên khốn trước mắt một trận.
Không biết xấu hổ.
Quách Thừa Nhân còn đang định làm gì?
Người đàn ông bị từng lời thốt ra từ miệng Trịnh Hi Ngôn kích thích nỗi đau tưởng chừng đã nguôi ngoai phần nào trong lòng mình một cách mãnh liệt, sự nghẹt thở, u uất bao trùm xung quanh hắn. Quách Thừa Nhân hoàn toàn cảm nhận được trái tim mình bắt đầu xuất hiện những vết thương. Đó chính là những điều hắn chẳng bao giờ muốn nhớ tới, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân bắt buộc phải thừa nhận, nỗi đau bản thân gây ra với Đỗ Nhược Vi chắc hẳn cả đời khó mà xóa nhòa được.
Môi hơi mấp máy, đôi mắt quét qua phía Đỗ Nhược Vi dường như muốn nói gì đó với cô, tuy nhiên, người con gái rất nhanh đã mở miệng cắt ngang: “Quách tổng, anh ấy nói đúng, tôi với anh đã xử lý xong hết những gì cần giải quyết rồi, mong anh tôn trọng tôi một phần nào đó, đừng gây ảnh hưởng tới cuộc sống hai mẹ con chúng tôi. Còn về việc hôn nhân giữa hai chúng ta, tôi nhất định sớm gửi đơn kiến nghị lên tòa án xin được ly hôn, dù sao tôi với anh đã ly thân được hơn hai năm rồi.” Thái độ Đỗ Nhược Vi vô cùng dứt khoát, mạnh mẽ.
Ngay lập tức cắt đứt toàn bộ với Quách Thừa Nhân mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Cô đã chán ngấy cái cảnh cả ngày cứ phải chống chọi với mọi thứ rồi.
“Nhược Vi…” Quách Thừa Nhân hoảng sợ, hắn vội vàng tới gần đối phương, thanh âm hoảng loạn vang lên: “Việc này tôi không đồng ý. Em ghét bỏ hay căm hận tôi đều được, chỉ xin em đừng cắt đứt mối liên hệ với tôi, chỉ cần em cho tôi cơ hội, tôi đảm bảo nhất định đáp ứng toàn bộ điều kiện em đặt ra.”
Nỗ lực bao nhiêu như vậy, đương nhiên Quách Thừa Nhân chẳng hề muốn Đỗ Nhược Vi chối bỏ quan hệ với mình.
Hắn buộc phải tìm cách hàn gắn.
Quách Thừa Nhân hy vọng cuộc sống trước kia trở về, dù chỉ một phần thôi hắn cũng cảm tạ trời đất rồi. Sẽ có người con gái luôn chờ đợi hắn ở nhà, nấu những bữa cơm đơn giản nhưng chất chứa hương vị gia đình. Chứ bảy năm vừa rồi đối với Quách Thừa Nhân chả khác gì bảy thế kỷ, ngày ngày đối diện với hắn chỉ là sự cô đơn hiu quạnh.
Nhất định hiện tại, hắn cần trân trọng mọi thứ.
Trịnh Hi Ngôn rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhướng mày nói: “Quách Thừa Nhân, anh không nghe Vi Vi nói gì à? Cô ấy đâu muốn dây dưa gì với anh. Nếu thật sự hối hận thì cảm phiền về nhà giùm, đừng bao giờ gây phiền phức tới Vi Vi nữa. Một lần thôi đã đủ dọa cô ấy sợ chết khiếp rồi.” Anh gằn giọng cảnh cáo.
“Anh lấy tư cách gì đuổi tôi? Trịnh Hi Ngôn, tôi chưa từng đồng ý ly hôn với Đỗ Nhược Vi, thậm chí còn muốn theo đuổi cô ấy lần nữa đấy.” Quách Thừa Nhân nghiến răng nghiến lợi, gân xanh chằng chịt nổi đầy trán và cánh tay hắn, ngữ khí hậm hực: “Trịnh Hi Ngôn, anh đừng quên anh với Nhược Vi chỉ là bạn bè bình thường. Hay là anh thích Đỗ Nhược Vi?” Ánh mắt người đàn ông đằng đằng sát khí, vằn lên tia máu, hung hăng nhìn chằm chằm Trịnh Hi Ngôn đứng trước mặt.
Đỗ Nhược Vi khó chịu đang định tiến đến thì Trịnh Hi Ngôn kéo tay cô ngăn cản, anh hừ lạnh một tiếng: “Đúng đấy thì sao? Tôi thích Vi Vi, thích cô ấy còn lâu hơn cả khoảng thời gian Vi Vi dành tình cảm cho anh cơ. Anh theo đuổi cô ấy, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân, anh nói xem bản thân mình có đủ tầm đứng cạnh tranh với tôi hay không? Đừng quên, người ở cạnh Vi Vi trong lúc cô ấy tuyệt vọng, khó khăn hay mang thai đều là tôi, vào thời điểm đấy Quách Thừa Nhân anh đang ở đâu? Bên cạnh tình nhân ân ân ái ái? Anh thử nói xem một cô gái sẽ chọn người quan tâm dịu dàng với mình hay một kẻ tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời cô ấy, thậm chí còn gián tiếp hại chết con gái?”
Lời Trịnh Hi Ngôn vừa dứt, Đỗ Nhược Vi ngay lập tức tỏ ra vô cùng sửng sốt, trợn mắt liếc nhìn sang bên cạnh há hốc mồm.
Làm sao có thể chứ?
Đúng là thời gian qua Trịnh Hi Ngôn lo cho mẹ con Đỗ Nhược Vi từng li từng tí một, tuy nhiên, cô hoàn toàn chẳng phát giác ra được tình cảm anh ấy dành cho mình.
Quách Thừa Nhân gần như chết lặng, đả kích bỗng chốc ập đến, dáng vẻ tự tin ban đầu thoáng chốc mất sạch. Cùng lúc đó, Trịnh Hi Ngôn nhanh chóng kéo Đỗ Nhược Vi đang đờ đẫn lướt qua Quách Thừa Nhân.
Mãi một lúc, cô mới phản ứng, chùn chân, kéo tay Trịnh Hi Ngôn, hỏi: “Những lời anh nói vừa mới nãy là sao? Trịnh Hi Ngôn, anh đang đùa hay nói sự thật thế? Chẳng lẽ anh thật sự thích em à?” Trên khuôn mặt cô nàng viết rõ hai từ hoang mang, làm Trịnh Hi Ngôn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.