“Vẫn vậy thôi chứ có khá khẩm hơn chút nào đâu. Tôi đương nhiên muốn sớm ngày tìm ra Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, cô ấy chạy đâu tôi còn chả biết được, nếu như ở chung thành phố thì đã biết lâu rồi.”
Trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân viết rõ hai chữ chán nản, hắn mệt mỏi lắc đầu, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm, hướng về nơi xa xăm ngoài kia. Thậm chí, suốt bảy năm qua, người đàn ông từng được nếm trải bao mùi vị đắng cay cực khổ, từ hy vọng xuống tuyệt vọng, nó mới chỉ nhen nhóm trong lòng thôi liền trực tiếp bị dập tắt chẳng chút thương tiếc.
Chả ai hiểu rõ hơn chính hắn, Quách Thừa Nhân chả biết nên hình dung ra sao về khoảng thời gian bảy năm bản thân mình trải qua kia. Gương mặt hắn đã dà dặn vài phần, lông mày nhíu chặt, nơi khóe mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, đoán rằng Quách Thừa Nhân từng trải qua những thời điểm đặc biệt kinh khủng, nhất là mỗi lúc nhớ đến tội ác bản thân từng gây ra đối với Đỗ Nhược Vi. Hắn vô phương vô hướng sống tiếp chỉ vì mong muốn sớm ngày gặp mặt Đỗ Nhược Vi, nói với cô câu xin lỗi từ tận đáy lòng một cách chân thành.
Hằng đêm, Quách Thừa Nhân không tài nào ngủ nổi, mỗi lúc nhắm mắt, cơn ác mộng bắt đầu bủa vây người đàn ông, tiếng khóc Quách Vị An vọng về, văng vẳng bên tai hắn hay mơ thấy những lần Đỗ Nhược Vi chịu tủi thân vì mình, từng lời thốt ra từ miệng Quách Thừa Nhân đều làm đối phương chịu tổn thương nghiêm trọng cả về tinh thần lẫn danh dự. Chứng kiến người con gái ấy lặng thầm rơi nước mắt trong mơ, Quách Thừa Nhân vô cùng muốn bước tới an ủi, giải thích, nhưng cho dù hắn cố gắng vươn tay ra thế nào thì dáng vẻ Đỗ Nhược Vi cứ dần hòa vào không gian rồi biến mất.
Những lúc như vậy, Quách Thừa Nhân bị dọa giật mình thức giấc, hắn chả tài nào chợp mắt thêm được, nói chính xác hơn là chẳng dám tiếp tục ngủ, người đàn ông lo sợ rằng bản thân phải tiếp tục chứng kiến cái cảnh tượng tàn nhẫn ăn sâu vào tận xương tủy, từ từ tra tấn hắn từng chút từng chút một ấy. Lần nào cũng như lần nào, Quách Thừa Nhân để giảm căng thẳng, hắn lấy điếu thuốc ở đầu giường, thành thục châm lửa, đưa lên miệng rít một hơi, ánh mắt dần hòa làm một với màu bóng tối phủ kín, chỉ còn ngọn lửa yếu ớt lập lòe tỏa ra cùng làn khói trắng.
Tần suất hút thuốc của Quách Thừa Nhân ngày càng nhiều hơn.
Bên cạnh đó, chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu người đàn ông ngay lập tức xuất hiện hình bóng Đỗ Nhược Vi, Quách Thừa Nhân chỉ đành tìm rượu giải sầu, hy vọng nguôi ngoai được phần nào đó. Chỉ là càng uống càng tỉnh, có lẽ những chuyện ấy đã bắt đầu dần dần khắc sâu vào tâm trí Quách Thừa Nhân, khiến hắn khó lòng thoát ra.
Đoán rằng ông trời đang muốn trừng phạt, để hắn nếm trải toàn bộ những gì Đỗ Nhược Vi từng đối diện một mình với muôn vàn khó khăn.
Chỉ với một thời gian ngắn thôi mà Quách Thừa Nhân đã chẳng tài nào vượt qua nổi rồi, Đỗ Nhược Vi làm thế nào gắng gượng lúc khó khăn bủa vây, dồn ép tứ phía thế chứ?
Đột nhiên người đàn ông cảm thấy bội phục.
Đáng lẽ ra Đỗ Nhược Vi nên dựa vào hắn, san sẻ cùng Quách Thừa Nhân bao khó khăn hay niềm vui, nhưng cuối cùng hắn lại để cô một mình gánh vác.
Thế nên, bảy năm dài đằng đẵng qua, Quách Thừa Nhân lúc nào cũng tự ép bản thân, buộc phải cam chịu tất cả mọi thứ ông trời ban cho. Vắng Đỗ Nhược Vi, hắn cảm thấy những thứ xung quanh mình thật trống vắng, hoàn toàn chả còn tồn tại hai chữ vui vẻ. Những lúc uống say, sẽ không còn một Đỗ Nhược Vi quan tâm từng li từng tí, chăm lo cho Quách Thừa Nhân kiên nhẫn hay cô gái nấu cơm hằng ngày đều đã hóa hư vô.
Cô đơn.
Chán nản.
Buồn tủi.
Khổ đau.
Cuộc đời Quách Thừa Nhân chỉ toàn mùi vị đắng ngắt như vậy, đáng lý ra chính là ngọt ngào, chỉ vì người đàn ông chẳng hề biết trân trọng Đỗ Nhược Vi, để rồi khi đánh mất, tiếc nuối đến vạn phần. Hễ cứ nghĩ tới Đỗ Nhược Vi đang ở bên cạnh một kẻ khác, cô cũng dịu dàng, cười tươi bên cạnh đối phương, tâm trạng Quách Thừa Nhân ngay lập tức khó chịu, hắn bứt rứt, ghen tị đến mức bất lực.
Ngoại trừ hắn ra, nhà họ Đỗ, những kẻ tưởng chừng như là gia đình của Đỗ Nhược Vi bảy năm qua chả khá khẩm hơn chút nào. Đỗ Cảnh Thiên ăn chơi phung phí, ngựa quen đường cũ, đẩy Đỗ gia đến đường cùng. Mất đi một cái máy bòn rút tiền bạc, bọn họ khốn khó vay mượn khắp nơi chỉ vì cứu mạng con trai cưng, chỉ là Đỗ Cảnh Thiên vẫn chứng nào tật nấy, càng chơi càng phá.
Số nợ hiện tại bọn họ phải gánh đã lên tới một con số khổng lồ rồi.
Đỗ phu nhân cắn răng tới tìm Quách Thừa Nhân nhờ vả sự giúp đỡ vì cậy thế thái độ hắn đối với Đỗ Nhược Vi thay đổi, muốn kiếm thêm chút lợi, tuy nhiên trực tiếp bị Quách Thừa Nhân thẳng thừng từ chối. Hắn nhớ như in cách nhà họ Đỗ bỏ mặc con gái mình ra sao, đến mức Đỗ Nhược Vi biến mất mà cứ vô tư hưởng thụ, nên Quách Thừa Nhân cảm thấy bản thân mình chẳng có lý do gì để ra tay tương trợ cả.
Giống như hắn, do bọn họ tự mình chuốc lấy thôi.
Trước khi đuổi người, Quách Thừa Nhân chất vấn Đỗ phu nhân một câu: “Bà thử nghĩ xem, bà lấy quyền gì để đứng ở đây? Cách bà đối xử với Đỗ Nhược Vi ra sao, chắc chưa quên đâu đúng chứ? Tôi không hề dễ uy hiếp như cô ấy đâu, nên ai gây ra thì bắt kẻ đó chịu, đừng bao giờ ép người khác gánh thay. Đỗ Nhược Vi lo lắng cho bà nhiều rồi, tốt hơn hết tránh mang danh là mẹ cô ấy ra để thao túng mọi thứ, cẩn thận tôi khiến công ty nhà họ Đỗ toi luôn cùng đứa con trai yêu quý của mấy người đấy.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn mạnh từng chữ.
Từ từ tâm sự với Lục Vị Bạch làm tâm trạng Quách Thừa Nhân dịu xuống phần nào đó.
“Được rồi, người ta đã chẳng muốn gặp cậu thì cậu có kiếm đằng trời cũng khó lòng mà mò ra lắm. Cứ thuận theo tự nhiên, nếu cậu với Đỗ Nhược Vi còn duyên đảm bảo nhất định gặp nhau.” Bạn thân Quách Thừa Nhân nhún vai, nhướng mày mở miệng: “Hơn nữa, theo tôi cậu nên tập trung vào một hướng điều tra, chứ đừng đảo lộn mọi thứ lên. Thử nghĩ xem những ai liên quan mật thiết cùng Đỗ Nhược Vi? Cậu từng nói vợ mình quen biết một người đúng chứ? Sao không bắt đầu từ đó.”
Quách Thừa Nhân bất giác nhíu mày, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó từ lời Lục Vị Bạch vừa nói.
Trịnh Hi Ngôn.
Đầu người đàn ông thoáng chốc liền bật ra cái tên này.
Đây chính là kẻ Quách Thừa Nhân tùng nghi ngờ có quan hệ bất chính với Đỗ Nhược Vi, cô chỉ thân thiết duy nhất với Trịnh Hi Ngôn thôi. Bảy năm trước, lúc Đỗ Nhược Vi biến mất vừa vặn là khoảng thời gian Trịnh Hi Ngôn ra nước ngoài.
Phải chăng có liên quan tới nhau?
Tình cờ thay, Trịnh Hi Ngôn vừa mới về nước gần đây vì công ty, hơn nữa còn hợp tác với Quách thị. Đôi mắt hắn ngay lập tức sáng rực, dường như vừa tìm được chút hy vọng nhỏ nhoi.
Cho người điều tra Trịnh Hi Ngôn chắc là đúng đắn nhất.
Suốt hai tháng trời, Quách Thừa Nhân luôn yêu cầu thuộc hạ báo cáo rõ hành tung của Trịnh Hi Ngôn, dù chưa thấy Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, hắn linh cảm được mình chuẩn bị chạm tay vào thứ gì đó rồi.
Trong lúc đang qua siêu thị mua ít đồ, một bóng dáng quen thuộc đập thẳng vào mắt hắn.
Đó là Đỗ Nhược Vi.
Quách Thừa Nhân biết bản thân chẳng hề nhận lầm.
Người đàn ông vội vàng lao tới, tóm lấy tay đối phương, mừng rỡ ra mặt nói: “Đỗ Nhược Vi, em chính là Đỗ Nhược Vi đúng chứ?”