Tất cả những nỗi đau có thể nào quên được không, thời gian sẽ bào mòn nỗi đau đó nhưng nó cứ âm ỉ trong trái tim như một vết sẹo, dù vậy nhưng Quân Dao không có cách nào tha thứ cho Trạch Hạo, cho dù mấy tháng gần đây hắn rất chăm chỉ đến đón Tiểu Thiên và bù đắp cho thằng bé dẫn Tiểu Thiên đi chơi vì Quân Dao rất bận rộn với công việc ngày nào thằng bé cũng vui vẻ kể cho cô nghe những thứ mà Trạch Hạo mua cho và những nơi hắn dẫn thằng bé đi khiến cho Quân Dao cũng cảm thấy nhẹ đi một vài phần, vì bản thân cô không có thời gian để dẫn Tiểu Thiên ra ngoài chơi.
Hôm Nay có gió lớn thời tiết vô cùng khắc nghiệt, Quân Dao phải làm thêm giờ cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ với tình hình này nếu chạy từ chỗ của Trạch Hạo đến đón Tiểu Thiên thì có vẻ rất nguy hiểm vì gió bên ngoài rất mạnh, Quân Dao lấy điện thoại ra bấm lại số điện thoại đã lâu rồi cô vẫn chưa gọi đến, đầu giây bên kia một giọng nói trầm ấm vang lên.
" Anh nghe đây có chuyện gì vậy."
Quân Dao có đôi phần ngượng ngùng vì đã rất lâu rồi cô mới cảm nhận được giọng nói của Trạch Hạo qua điện thoại như thế này.
" Bên ngoài gió lớn lắm anh cứ về nhà của mình đi tôi sẽ nhờ bà ngoại của Tiểu Thiên đến đón hôm nay không cần đến đón thằng bé đâu."
Giọng nói của Trạch Hạo vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp.
" Anh đang trên đường đến đó em cứ yên tâm lo công việc của mình đi."
Quân Dao vẫn kiên quyết nói.
" Đừng cố chấp bên ngoài trời gió đang rất lớn sẽ nguy hiểm lắm đấy."
Cô vừa nói hết câu một tiếng va chạm lớn vang qua đường giây điện thoại, Quân Dao lo lắng hỏi.
" Trạch Hạo anh ổn không có nghe tôi nói gì không? "
Nhưng không ai trả lời cô một lúc sau đường dây bị ngắt kết nối, Quân Dao cảm thấy vô cùng lo lắng cô cố gọi lại nhưng chỉ nghe được những tiếng thuê bao, trong lòng vô cùng bất an Quân Dao đành phải xin nghỉ ra về, cô chạy điên cuồng trong tiết trời buốt lạnh nhưng Quân Dao không hề để tâm mà cứ chạy thục mạng về phía trước. Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên là số của Trạch Hạo, Quân Dao vội vàng nhấc máy.
" Alo anh sao rồi?"
Nhưng không phải là giọng của Trạch Hạo mà là giọng của một người lạ.
" Cô có phải là vợ của chủ nhân chiếc điện thoại này không anh ấy đã gặp tai nạn rất nguy kịch tôi là cảnh sát cô mau đến bệnh viện để lo liệu cho anh ấy."
Quân Dao nghe xong đôi chân cô liền trở nên mềm nhũn gương mặt vô cùng lo lắng cô đang mất phương hướng không biết phải làm sao, nhưng trong những lúc này cần nhất là sự bình tĩnh Quân Dao lấy lại sự bình tĩnh của mình cô gọi mẹ nuôi đến đón Tiểu Thiên về nhà còn mình sẽ đi đến bệnh viện.
Vừa đến nơi Quân Dao đã vội vàng chạy vào bên trong, nhìn thấy Trạch Hạo cơ thể toàn là máu cô vô cùng hoảng sợ nước mắt bất giác rơi xuống, hắn đã không còn ý thức gì bác sĩ đi ra nói.
" Anh ta đang rất nguy kịch, đôi chân bị chấn thương do cú va chạm khá mạnh có thể sẽ bị bại liệt hoặc để lại di chứng về sao."
Quân Dao nghe xong không thể nào đứng vững được nữa chỉ vì muốn đến đón Tiểu Thiên mà Trạch Hạo đã không màng đến nguy hiểm để rồi gặp phải tai nạn hắn làm như vậy chỉ mong có được sự tha thứ của cô thôi sao, bác sĩ bảo Quân Dao đi kí tên đóng tiền để tiếp nhận điều trị cho Trạch Hạo, cô do dự cứ loay hoay mãi vì bà Hàn đã đưa chồng về Mỹ khoảng một tháng trước bây giờ Trạch Hạo chỉ ở đây một mình không có một người thân, cứu người là quan trọng nhất Quân Dao lấy khoảng tiền tiết kiệm của mình để chi trả viện phí cô đành phải kí tên vào giấy với tư cách là vợ của Trạch Hạo.