Từ ngày hôm qua nhìn thấy Quân Dao đi cùng Trạch Hạo trong lòng Minh Lâm đã cảm thấy bất an vô cùng cậu ấy cứ đi đến nhà tìm xem Quân Dao đã về chưa. Nhìn thấy Quân Dao đang bế Tiểu Thiên cậu ấy vui mừng bước vào bên trong.
" Hôm qua chị đã đi đâu tôi đến tìm chị mấy lần nhưng lại không thấy."
Đôi mắt của Quân Dao liền cụp xuống tỏ vẻ bi thương nhưng cô không muốn nói cho Minh Lâm biết những chuyện khủng khiếp đã xảy ra với cô hôm qua Quân Dao né tránh nói.
" Tôi chỉ gặp một vài vấn đề nhỏ thôi cậu đừng để tâm."
Minh Lâm nhìn thấy thái độ xa cách của Quân Dao giành cho mình trong lòng lại vô cùng khó chịu.
" Chị bị làm sao vậy, người đàn ông đó đã làm gì chị hãy nói cho tôi biết tôi sẽ lấy lại công bằng cho chị."
Quân Dao giận dữ quát lớn cô không muốn Minh Lâm biết quá khứ đen tối của mình, cuộc đời thật bất công cô cũng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người nhưng tại sao đau thương cứ vây lấy cô đến khi nào Quân Dao mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh này đây.
" Cậu về đi đừng xen vào chuyện của tôi nữa."
Minh Lâm nhìn thấy những giấu hôn trên cổ của Quân Dao đôi mắt của cậu bỏ đỏ rực cơn tức giận cứ vây lấy cậu ấy, Minh Lâm nhìn Quân Dao bằng ánh mắt đầy sát khí.
" Là hắn ta ép buộc chị đúng không?"
Quân Dao vội vàng che đi giấu hôn trên cổ cô ngập ngừng nói.
" Không....chỉ..là tôi."
Minh Lâm cắt đi lời nói của Quân Dao cậu ấy tức giận nói.
" Tôi sẽ tìm hắn cho hắn một trận."
Quân Dao vội vàng ngăn cản Minh Lâm lại.
" Đừng mà tôi xin cậu đừng làm lớn chuyện, chỉ là một cuộc giao dịch tôi tự nguyện, anh ta đã đưa cho tôi một khoảng tiền, tôi cũng chỉ vì tiền mà thôi, cậu đừng đến đó làm loạn có được không."
Minh Lâm nhìn Quân Dao đầy sự đau xót cậu ấy không thể tin cô vì tiền mà có thể bán đi thân thể của mình.
" Chị túng quẩn đến mức phải đi bán thân hay sao, chị đã nói với tôi chị sẽ không làm vậy mà tại sao chị lại có thể...."
Minh Lâm vô cùng bất ngờ cậu ấy vẫn chưa tin đó là sự thật.
" Chị làm tôi thất vọng quá."
Quân Dao nghẹn ngào nhìn Minh Lâm nói.
" Đúng tôi là con người như thế đấy đầy những vết nhơ cơ thể của tôi vô cùng bẩn thỉu con người của tôi cũng vậy nếu cậu không chấp nhận được thì xin cậu hãy về đi tôi phải ru bé Thiên ngủ rồi.".
Minh Lâm ấm ức nói.
" Chẳng lẽ chị không biết từ trước đến nay tôi luôn có tình cảm đặt biệt với chị hay sao."
Làm sao mà Quân Dao không biết được chứ nhìn những hành động quan tâm chăm sóc ân cần của Minh Lâm giành cho mình, Quân Dao cũng đã cảm nhận được, nhưng cô không thể nào chấp nhận được vì bản thân cô không xứng đáng với những tình cảm Minh Lâm giành cho mình nhưng cô lại vô cùng trân trọng nó và không vượt quá giới hạn của bản thân.
Quân Dao đã có một đời chồng và cũng sinh con thì làm sao có thể chấp nhận một người mới bắt đầu với cuộc sống gánh nặng gia đình luôn đè nặng lên vai của cậu ấy, nếu Quân Dao chấp nhận ở bên cạnh cậu ta chẳng phải cô cũng sẽ trở thành gánh nặng của Minh Lâm hay sao, nên cô luôn né tránh và từ chối.
" Cậu về đi từ trước đến nay tôi chưa từ nghĩ mình sẽ yêu cậu, từ giờ chúng ta hãy giữ khoảng cách với nhau đi tôi không muốn cậu phải lầm tưởng về tôi thêm nữa."
Minh Lâm nghe những lời Quân Dao nói trái tim của cậu ấy như vỡ vụn đau lòng quay người rời đi, tình yêu đầu đời của cậu tại sao lại lựa chọn một người phụ nữ đã từng trải qua đau khổ trong hôn nhân, làm sao cô có thể mở lòng tin tưởng một ai nữa.
Mỹ Kim sau khi đọc tin nhắn của Trạch Hạo trong lòng cô ấy vô cùng nặng trĩu, cô ta thừa biết có chuyện quan trọng Trạch Hạo mới chủ động gọi cô ta về thường ngày hắn không muốn nói chuyện với Mỹ Kim dù chỉ là nữa lời. Cô thu dọn hành lý cất vào vali lên xe quay về thành phố. Chiếc xe đậu trước cửa dinh thự của Trạch Hạo, Mỹ Kim bước xuống người hầu đi đến kéo hành lý vào cho cô ta, Mỹ Kim đi vào trong Trạch Hạo đã ngồi chờ sẵn đôi mắt của hắn vô cùng u ám, cô ta vội vàng lên tiếng nói.
" Em về rồi đây nhớ em lắm hay sao mà gọi em về vậy."
Trạch Hoạ liếc nhìn Mỹ Kim lạnh lùng nói.
" Ngồi xuông đi."
Mỹ Kim ngồi xuống ghế cô vẫn cố tình làm cho bầu không khí bớt căng thẳng.
" Chúng ta đi ăn gì đó đi em hơi đói bụng."
Trạch Hạo không hề quan tâm đến lời nói của Mỹ Kim.
" Việc tìm kiếm tung tích của Quân Dao có liên quan đến em đúng không?"
Mỹ Kim liền sượng người lại.
" Sao anh lại nghi ngờ em."
Trạch Hạo đưa ra những bằng chứng cô đã mua chuộc thám tử của hắn, Mỹ Kim không thể nào giải thích được nữa bằng chứng tố cáo cô ta đã rành rành trên bàn.
" Đúng là em thì sao."
Trạch Hạo tức giận đậm mạnh vào bàn nói.
" Em làm như thế là có mục đích gì, chẳng phải anh đã nói rõ với em ngay từ đầu là anh không hề yêu em chúng ta chỉ dừng lại ở mức độ là anh em của nhau tại sao em vẫn cố chấp như thế."
Mỹ Kim không muốn nhịn nhục nữa cô phẩn nộ đứng lên nói.
" Đúng là anh không yêu em, nhưng em lại rất yêu anh, em muốn anh không tìm thấy cô ta nữa để không phải mong nhớ đến cô ta nữa, chỉ yêu và chú ý đến một mình em thôi, nhưng em đã thua thật rồi, trong lòng anh lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ Quân Dao miệng thì luôn nói không yêu cô ta, vậy tại sao trong phòng anh lại có ảnh của cô ta, còn điên cuồng đi tìm cô ta dù biết là vô vọng."
Trạch Hạo khựng lại khi nghe Mỹ Kim nói đúng là hắn đã nói là hận Quân Dao đến tận xương tủy nhưng trong đầu lúc nào cũng là hình bóng của cô, khiến cho Trạch Hạo như phát điên.
Mỹ Kim nghẹn ngào nói.
" Nếu anh đã tuyệt tình với em như thế thì em cũng chẳng muốn giấu giếm gì anh, chính em là người đã cứu Quân Dao nếu không cô ta đã chết trong tay của ba anh rồi, chính ba anh là người đã giết chết Ái Nhi ông ấy còn muốn giết luôn cả Quân Dao đến cuối cùng anh cũng chỉ là một con rối trong tay ông ta mà thôi "
Trạch Hạo vẫn chưa hiểu cho lắm những việc Mỹ Kim đã nói nhưng lúc này cô ấy vô cùng kích động khi nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn Mỹ Kim không ngờ Trạch Hạo lại tuyệt tình với mình như thế, nếu hắn đã không trân trọng tình yêu của cô ấy vậy thì tại sao cô ấy lại ngu ngốc níu giữ nó làm gì, Mỹ Kim ngồi xuống thẳng tay kí vào tờ đơn ly hôn rồi quay người rời đi, cô ấy không quên nói một lời cuối với Trạch Hạo.
" Chúng ta coi như đã kết thúc không ai nợ ai từ giờ anh hãy đi tìm tự do riêng của mình đi em sẽ không níu giữ một hạnh phúc không giành cho mình."