Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 37: Sẽ không trở về



Không ngờ cô lại quyết định nhanh như vậy, Tôn Bách Niên nhìn cô, cô gái mới qua tuổi hai mươi, thật sự vẫn còn rất trẻ, nhưng lại cho người ta thấy sự độc lập và cương quyết già dặn hơn tuổi.

“Anh Tôn, anh nhận cái này đi.” Lê Diệp lấy một sấp tiền từ trong túi ra và đưa cho anh, “Đây là tiền anh mua di động và cho tôi vay, cảm ơn anh.”

Nhớ lại lúc ra khỏi văn phòng, khi anh đi lấy xe, cô có đi đâu đó, thì ra là đến ngân hàng lấy tiền. Tôn Bách Niên không biết phải làm sao, “Cô nhất định phải tính toán rõ ràng thế sao?”

“Phải, nên thế mà.” Lê Diệp đưa tiền cho anh, “Lần này về, thật sự cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy.”

Tôn Bách Niên cười lắc đầu, chỉ là việc nhỏ thôi, thật sự cô không cần khách sáo như vậy, “Khi nào lại về?”

Khóe môi Lê Diệp hạ xuống, “Chắc là không quay về nữa.”

Tôn Bách Niên nhìn cô, dù giọng nói cô rất bình thản, nhưng không thật sự thoải mái. Phải rời khỏi nơi sinh sống từ nhỏ là một chuyện không dễ dàng, vậy mà cô lại vô cùng kiên quyết.

Biết cô sẽ không thay đổi quyết định, Tôn Bách Niên chỉ gật đầu, đưa ly rượu đỏ cho cô, “Uống cái này đi.”

Lê Diệp nhận lấy. Thứ rượu này không đắt, nhưng lại rất ngon, ngọt ngào, đậm vị. Cô để lộ ra vẻ kinh ngạc, hai má phiếm hồng động lòng người.

Tôn Bách Niên mỉm cười, thời gian yên bình như thế này, đối với anh cũng là khó có được. Chỉ tiếc, có khi giữa người với người, duyên phận là thế, như bèo nước gặp nhau.

Một lát sau …

“Ấy, kia không phải là đứa cháu có hiếu của nhà họ Lê bọn mình sao, trong lễ tang thì đau thương vô hạn, nhanh thế mà đã hưởng thụ cá thịt rồi?”

Bên tai truyền đến tiếng nói châm chọc, Lê Diệp nghiêng đầu, thấy Lê Thiên Tố và đám bạn.

Không có lòng dạ nào mà để ý, Lê Diệp chẳng đáp lời, quay lại tiếp tục ăn cơm.

“Tố Tố, đứa cướp bạn trai của Sơ Vũ là nó đúng không?” Trong đám người truyền ra tiếng xì xào, “Trong lễ tang, ai cũng nói chuyện đấy hết, đúng là không biết xấu hổ, làm ra chuyện đấy rồi mà còn dám vác mặt đi rêu rao.”

“Mình cũng thấy khó chịu đây. Có người trời sinh đã mặt dày, nếu không phải là đứa ăn xin thì sao có thể ở lại nhà họ Lê chục năm.” Lê Thiên Tố thấy cô không để ý đến mình thì càng tức giận mà châm chọc thêm.

Lê Diệp làm như không có chuyện gì, chuyên tâm ăn nốt đĩa thức ăn. Cô không muốn cãi nhau với đám đó, cô đã miễn nhiễm với ánh mắt khác thường của người khác từ lâu rồi.

Tôn Bách Niên buông dao nĩa, nhìn đám người ở bàn bên cạnh, nói năng gãy gọn, “Tội xúc phạm là dùng bạo lực hoặc phương pháp khác để công khai hạ thấp nhân cách của người khác, phá hỏng danh dự của họ, là hành vi vô cùng nghiêm trọng. Căn cứ vào điều hai trăm bốn mươi sáu của “Hình Pháp”, thì có thể phải ngồi tù dưới ba năm, tạm giam trong thời gian ngắn, quản chế, hoặc tước quyền chính trị.”

Nói chuyện qua lại với luật sư khó tránh khỏi việc bị uy hiếp, Tôn Bách Niên vừa nói xong, Lê Thiên Tố và đám người kia lập tức im miệng.

Một hồi lâu sau, Lê Thiên Tố mới không cam lòng mà phản bác, “Bớt lừa tôi đi! Những điều tôi nói đều là sự thật, sao lại là cố ý phá hoại danh dự của cô ta chứ!”

“Để tôi báo cảnh sát, cô có thể thông báo cho luật sư của mình.” Tôn Bách Niên lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Lê Diệp không muốn gây thêm phiền toái cho Tôn Bách Niên, quay đầu nhìn Lê Thiên Tố, “Ngày kia tôi lên máy bay rồi…nếu có ai muốn biết thì thay tôi chuyển lời nhé.”

Lê Thiên Tố ngẩn ra, lại lập tức xùy lạnh, “Không ai muốn biết hết! Cô đi mau đi, vĩnh viễn đừng có về, cho người ta đỡ ghét!”

Nhìn cô ta dẫn đám người rời đi, Lê Diệp quay đầu lại, nở nụ cười áy náy với Tôn Bách Niên…Nếu cô không rời đi, những tình huống không thoải mái như thế này có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Tôn Bách Niên nhìn cô. Nụ cười có trăm nghìn loại, phần lớn là ngọt ngào, nhưng nụ cười này lại khiến người khác vô cùng chua xót.

Cô gái kiên cường, nhưng lại rất yếu ớt, cô gái độc lập, nhưng rất cần có người quan tâm.

Chiếc ly thủy tinh phản chiếu gương mặt tuấn tú, ánh sáng của ngọn đèn treo tường rọi vào mắt anh, thâm thúy, ấm áp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv