Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 228: Giăng bẫy



Tin tức về cô cả nhà họ Doãn nhanh chóng được lan truyền khắp thành phố. Những người có tiếng tăm đều được mời, xét trên phương diện nào thì vẫn hoành tráng hơn hẳn lễ cưới lần đầu của chị.

Sắp xếp mọi việc ở khách sạn xong, Trần Oanh nhìn Doãn Chính Đạc, “Có nhất thiết phải thế không? Mở rộng như thế như là sợ người ta không có chuyện để xì xào không bằng.”

“Đều là người đọc thân, kết hôn với nhau thôi chứ có cái gì để mà xì xào hả mẹ.”, Doãn Chính Đạc nhìn khung cảnh nơi tổ chức lễ cưới, anh cảm thấy nơi này khá được, tiếc là lúc anh kết hôn quá gấp gáp, nếu không anh cũng sẽ chọn một chỗ như thế để mở tiệc. Được ở bên cạnh người mình yêu, không cần có được lời chúc phúc của mọi người, nhưng lại muốn tất cả đều thấy được mình và người ấy đứng bên nhau.

“Đã làm thì phải làm cho hẳn hoi.”, Doãn Chính Đạc lật tờ thực đơn, “Trong nhà nhiều việc vui như vậy, đáng để ăn mừng một lần đến nơi đến chốn.”

“Nói thì nói thế, nhưng mẹ chỉ lo nhỡ có chuyện gì…”, nói cho cùng thì Khang Đức Văn cũng không phải kẻ tử tế, để hắn biết Doãn Kính Lam tái hôn, hắn không ôm hận trong lòng mới lạ.

Điều Doãn Chính Đạc sợ chính là không có chuyện gì xảy ra, anh vỗ vai bà, “Mẹ yên tâm, con với Cố Dũng đã nghiên cứu rồi, tình huống nào cũng đã lường trước rồi.”

Thấy họ đều kiên quyết tổ chức buổi lễ cách long trọng, Trần Oanh đành phải nghe theo, “Tính toán kĩ càng một chút, hôm đó cả nhà đều có mặt, không thể có sơ xuất gì được, thà thuê thêm ít vệ sĩ đến còn hơn.”

“Con sẽ liệu.”, vỗ vai bà, Doãn Chính Đạc trấn an bà.

Ngày đã được định, mọi chuyện đều được tiến hành theo kế hoạch.

Giới truyền thông khá chú ý đến sự kiện này, bởi khó có dịp một lễ cưới của nhà giàu lại tích cực hoan nghên phóng viên tới đưa tin như vậy. Chỉ riêng việc Doãn Kính Lam và Cố Dũng đi thử áo cưới thôi mà hôm sau đã lên tạp chí rồi, cô dâu chú rể đứng cạnh nhau trông vô cùng đẹp đôi.

Chớp mắt đã đến ngày tổ chức lễ cưới. Một đêm trước, cả nhà họ Doãn tập trung thảo luận về các công việc cho lễ cưới.

Doãn Kính Lam ngồi trên sô pha ôm con gái, ngày mai con bé là phù dâu nhí. Tuy rằng bố mẹ đã ly hôn, mẹ tái giá, đối với nhiều đứa bé thì đó là chuyện đáng ám ảnh, nhưng Cố Dũng đối xử với Đoan Đoan rất tốt, nên con bé rất thích người bố mới này. Mọi người cũng đều nhìn ra, Cố Dũng khá hơn Khang Đức Văn rất nhiều, so sánh trên dưới, thì hoàn cảnh gia đình chẳng còn quan trọng nữa.

“Em căng thẳng quá.”, Doãn Kính Lam đổ đầy mồ hôi tay, “Em chỉ sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.”

Cố Dũng nắm tay chị, “Tuy đã bố trí rất nhiều vệ sĩ, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì cả.”

Doãn Chính Đạc cầm miếng snack đút vào cái miệng đang há to của Hi Hi, y hệt chim bố mớm mồi cho chim con.

Còn chưa đến ngày mai, quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có điều cứ kệ thôi, đã đến nước này rồi thì không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.

Bàn bạc xong, ai nấy tự về nhà mình nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Doãn Chính Đạc sang nhìn hai đứa nhỏ ngủ rồi mới quay về giường. Lê Diệp cũng không hỏi nhiều, chắc hẳn hai anh em có kế hoạch riêng nên mới làm như vậy, điều cô có thể làm chỉ là trông chừng cẩn thận hai đứa con mình mà thôi.

Doãn Chính Đạc cầm tay cô, “Ngủ đi.”

Cô cũng cầm tay anh, “Ngủ ngon.”

Hai vợ chồng lẳng lặng ôm nhau, chìm vào giấc ngủ trong bóng đêm đen thẫm.

***

Ngày hôm sau, tất cả mọi người dậy rất sớm. Doãn Kính Lam ngồi trang điểm, tụi nhỏ cũng nhao nhao vào góp vui.

Lê Diệp vội tóm lấy Hi Hi để thay lễ phục cho nó, cứ thế này mà lại còn đòi làm phù rể nhí với Đoan Đoan.

Mọi người đều hối hả chuẩn bị, bánh kẹo đã được bày xong hết, không khí vô cùng vui vẻ. Nếu không có sự tồn tại của tên kia thì đây chắc chắn sẽ là một ngày vui trọn vẹn.

Mội việc đã được chuẩn bị xong xuôi, Cố Dũng cùng đoàn xe đến đón cô dâu của mình.

Không có sự cố gì, cũng giống như lần cưới đầu tiên. Mọi người đều nói cười vui vẻ, tạm thời quên đi mối bận tâm. Đón dâu xong, mọi người cùng lên xe đến khách sạn.

Ngồi trong xe, Doãn Chính Đạc lại nghĩ, lúc anh kết hôn không được như vậy, ngẫm ra thật tiếc, muốn bù một lần nhưng mãi không làm được. Anh nắm lấy tay Lê Diệp, một tay khác sờ bụng cô, giờ lại có thêm một đứa nữa, không thể để cô mệt mỏi được. Nỗi tiếc nuối đó có lẽ sẽ còn cả đời, nhưng anh luôn có cách khác để bù đắp cho cô.

Tại khách sạn, khách khứa đã ngồi kín các ghế. Trong tiếng nhạc rộn ràng, cô dâu chú rể tới từng bàn nhận lời chúc phúc của mọi người.

Dặn dò Lê Diệp vài câu rồi Doãn Chính Đạc mới ra cửa đứng. Hôm nay mỗi ngóc ngách đều đã được bố trí người bảo vệ, một khi có kẻ quấy rối thì sẽ lập tức bị tóm sống. Anh nói chuyện với đội trưởng đội vệ sĩ một lát rồi quay đầu nhìn khung cảnh buổi lễ.

Người dẫn chương trình đang trêu chọc cô dâu chú rể, không khí vô cùng sôi động. Đây mới là bầu không khí nên có ở một buổi hôn lễ, mọi người đều cười nói vui vẻ. Mọi thứ cứ diễn ra tuần tự, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Có điều, chẳng ai dám buông lỏng cảnh giác, người có nhiệm vụ vẫn tập trung theo dõi.

Trên sân khấu bắt đầu đến tiết mục cắt bánh. Hi Hi và Đoan Đoan vốn được giao nhiệm vụ nâng váy cô dâu, nhưng cả một bàn quà tặng sặc sỡ sắc màu lại thu hút sự chú ý của nó hơn. Cả hai đứa nhỏ cùng thả tà váy ra rồi chạy đến bên dưới tàng cây có bàn quà tặng. Trẻ con ham chơi, người lớn cũng chẳng để ý.

Rút ra một cái hộ, Đoan Đoan có vẻ rất thích, “Chị có cái hộp này đấy.”

Hi Hi hỏi con bé, “Ở trong có gì?”

“Hồi sinh nhật chị, bố chị tặng chị hộp quà y hệt luôn.”, nói xong, con bé giơ tay tháo cái nơ, “Ở trong là búp bê đấy.”

“Búp bê chán òm, em thích ô tô cơ.”, Hi Hi lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.

“Búp bê đẹp mà, chán gì mà chán.”, Đoan Đoan mở hộp ra, nhìn thứ trong hộp có vẻ kỳ lạ, con bé có phần thất vọng, “Không phải búp bê, cái gì đây nhỉ?”

Hi Hi nhìn liếc qua, “Ném đi, mẹ em bảo, không có người lớn bên cạnh thì trẻ con không được lấy thứ không phải của mình.”

“Quà này là của mẹ chị, cũng là của chị luôn.”, Đoan Đoan bĩu môi, còn đang định lấy thứ ở trong hộp ra.

“Bố đánh đấy!”, Hi Hi lén nhìn ra xa, thấy bố đang nhìn mình, thằng bé vội vàng đẩy Đoan Đoan, “Bố em đến đấy!”

Đoan Đoan cũng hơi sợ cậu, vốn đã định đặt cái hộp xuống, nhưng vì bị Hi Hi đẩy nên cái hòm trong tay rơi thẳng xuống đất. Nhìn thấy thứ đồ trong hộp rơi xuống đất, hai đứa nhóc rụt cổ lủi đi mất.

Hai đứa nhỏ vừa chạy đi thì đột nhiên một tiếng động vang lên, liền với đó là đám khói dày đặc, xung lực mạnh khiến đống quà đều bị rơi hết xuống đất.

Khách khứa có mặt đều sợ hãi chạy về phía sau, trong nháy mắt, có người xông lên ôm hai đứa nhỏ chạy xuống khỏi sân khấu.

Cố Dũng phản ứng nhanh nhẹn, kéo Doãn Kính Lam chạy xuống.

Đại sảnh vô cùng hỗn loạn, đưa phụ nữ và trẻ nhỏ vào phòng nghỉ xong, Doãn Chính Đạc chắc chắn mọi người không sao rồi mới ra ngoài.

Chắc chắn có kẻ đã giờ trò quỷ, nếu không chặn hắn lại, chắc chắn hắn sẽ lại gây ra chuyện phiền toái khác.

Cố Dũng cũng không ở lại phía trong lâu, anh nhanh chóng ra ngoài cùng Doãn Chính Đạc.

Hai đứa nhỏ hiển nhiên là sợ nhất, Đoan Đoan thì khóc nức nở, Hi Hi thì nép trong lòng mẹ nhưng may là vẫn còn sức an ủi Đoan Đoan, “Không phải sợ, bố em lợi hại cực, bố em sẽ bắt được kẻ xấu cho mà xem!”

Đoan Đoan vẫn thút thít, con bé nhìn mẹ, “Tại con trộm lấy quà nên mới thế, mẹ ơi con không cố ý đâu!”

May là hai đứa không làm sao, Doãn Kính Lam nghĩ mà vẫn còn sợ, “Quà con mở ra trông thế nào?”

“Chị nói là, chị ý có hộp quà giống hệt.”

“Là cái hộp giống hộp búp bê ngày trước bố tặng con.”

Nghe Đoan Đoan nói vậy, Doãn Kính Lam lạnh người, “Là hắn… Trước đây cứ sinh nhật Đoan Đoan là hắn lại tặng búp bê.”

Lê Diệp cũng biết là ai. Không ngờ hắn thật sự đến phá rối.

Hai người phụ nữ ngồi trong phòng, chỉ sợ ra ngoài sẽ gây thêm phiền phức nên đều ở lại trông chừng tụi nhỏ, nhưng thật ra lại lo lắng cho người ở ngoài.

Bên ngoài, đi kiểm tra một vòng cũng không phát hiện người khả nghi. Phía khách sạn tạm giải thích là hệ thống điện có vấn đề nên bị nổ bóng điện. Được trấn an nên khách khứa lục tục kéo vào bàn ăn.

Kiểm tra một loạt vẫn không phát hiện ra bóng dáng Khang Đức Văn. Tan cuộc, khách khứa lần lượt ra về, để lại đại sảnh vắng hoe.

“Quản lý khách sạn nói ngoài nhân viên chính thức ra thì không có nhân viên thời vụ hay người khác, người của chúng ta thì vẫn trông chừng cẩn thận.”, Cố Dũng đi đến cạnh Doãn Chính Đạc, “Tôi thấy, có khi Khang Đức Văn giở trò với nhân viên khách sạn, hoặc là, hắn không tự mình ra tay mà mua chuộc người khác rồi.”

Doãn Chính Đạc nhìn quanh một vòng, “Chắc hôm nay không bắt được hắn rồi, quay lại phòng nghỉ xem thế nào.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv