Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 1: Sự trở về sau hai năm



Lúc Lê Diệp vào cửa, đại sảnh ồn ào ở nhà họ Lê đột nhiên yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, mọi hình ảnh như bị dừng lại, không âm thanh, không chuyển động, ai nấy đều tỏ kinh hãi.

Cô gái vừa bước vào cửa buộc tóc đuôi ngựa, mấy lọn tóc rối rủ xuống đôi gò má gầy, không thoa phấn trang điểm, sắc mặt hơi tái.

Hai mắt của cô sưng đỏ, bộ dạng mệt mỏi nhưng không hề có vẻ chật vật khổ sở, thần thái đau thương nhưng tư thái lại vô cùng kiên cường.

Ngoại trừ, chiếc xe lăn phía dưới cô.

Mọi người trong phòng đều nhìn cô chằm chằm, trong mắt ai cũng đầy vẻ dò xét và kinh ngạc. Lê Diệp lăn bánh xe, hai mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh đen trắng khổ lớn kia.

Người trong bức ảnh thật hiền lành, ôn hòa, mái tóc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt khiến người khác cảm thấy thân thiết vô cùng.

Trước bàn thờ, ngọn nến trắng phập phù, rọi vào đáy mắt.

Thần sắc Lê Diệp ảm đạm. Bà nội đã đi rồi, người thân cuối cùng của cô trên đời này đã đi rồi.

Cô chống vào tay vịn xe lăn, dùng sức nâng người lên một chút, nhướng về phía trước, quỳ thụp xuống mặt đất.

Thấy Lê Diệp quỳ xuống đất, Lê Tuyết Ca còn đang sững sờ vội nức nở chạy lại, “Chị Diệp Diệp, rốt cuộc chị cũng về rồi!”

Biến mất hai năm biệt tăm biệt tích, sự xuất hiện lúc này, dùng từ “rốt cuộc” cũng không khoa trương chút nào.

Có người lên tiếng, những người khác cũng lập tức nhao nhao lên. Lê Thiên Tố tỏ vẻ khinh khỉnh, xùy một tiếng với Lê Diệp, “Làm ra chuyện thị phi như thế còn dám về, da mặt cũng dày thật!”

“Đúng đấy! Lê Diệp, mày đúng là không biết xấu hổ, nhà họ Lê này còn muốn giữ thể diện đấy! Lát nữa người nhà họ Doãn đến đây, nếu để Chính Đạc nhìn thấy mày, mày bảo bọn tao phải giải thích thế nào hả?” Người vừa tiếp lời là mẹ Lê Thiên Tố, thím hai của Lê Diệp, Đường Thu Bình.

Nhà họ Lê cũng được coi là danh gia vọng tộc, bạn bè thân tín tề tựu rất đông, mọi người xôn xao bàn luận, khiến căn phòng nhất thời trở nên thật ồn ào.

“Được rồi!” Bác cả Lê Thành Tường quát một tiếng, mọi người lập tức im lặng. Ông nhìn Lê Diệp đang quỳ dưới đất, “Diệp Nhi, cháu lên tầng nghỉ ngơi một lát đi. Đúng là một lúc nữa người nhà họ Doãn sẽ đến đây, cháu tránh đi một chút, tốt cho tất cả mọi người. Vân Hán, Tuyết Ca, đỡ con bé lên tầng.”

Vân Hán và Tuyết Ca vội vàng bước đến, đang định nâng dậy thì Lê Diệp ngẩng đầu, hàng mi ươn ướt lệ, nhưng giọng điệu của cô thì lại bình tĩnh, kiên quyết, “Bác cả, cháu phải ở đây với bà nội.”

Lê Thành Tường tỏ ra tức giận, “Đi hai năm rồi, chẳng nhẽ ít hơn mấy phút bây giờ! Chẳng lẽ mày muốn nhìn nhà mình với nhà họ Doãn lại xung đột?”

Dường như Lê Diệp không nghe thấy, cô lê về phía trước, cầm lấy một dải băng đen trên bàn rồi đeo vào tay, dưới ánh nhìn chằm chặp xem thường của mọi người, cô lui về phía sau, quỳ sang một bên.

Thấy cô bị chửi cũng không đi, Lê Thiên Tố cắn chặt răng, đang định xông lên cho cô hai cái tát thì Lê Thành Tường bỗng nhíu mày, lạnh lùng nói, “Đừng làm loạn nữa! Nhà họ Doãn đến rồi!”

Vừa dứt lời, mấy người vận quần áo đen bước từ cửa vào.

Đi đầu là một ông lão đầu bạc phơ, vẻ mặt buồn đau, vài bước đi có hơi loạng choạng. Người đi bên cạnh đỡ ông là cháu trai Doãn Chính Đạc. Bộ âu phục đen vây lấy thân hình rắn tỏi, vẻ mặt lạnh lùng thâm thúy. Có điều, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị này khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lê Diệp quỳ ở một bên, tuy đang cúi đầu, quần áo giản dị, nhưng ai cũng có thể phát hiện ra sự tồn tại của chiếc xe lăn bên cạnh cô.

Tất cả mọi người đều mang tâm trạng chờ xem trò vui, cẩn thận quansats từng phản ứng nhỏ của Doãn Chính Đạc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv