Editor: Wave Literature
Phó Thời Khâm trốn trong công ty không chịu ra ngoài, Phó Thời Dịch cũng cố thủ ở công ty không chịu đi, hai người cứ thế giằng co.
Phó Hàn Tranh chỉ đồng ý bảo đảm sự an toàn của hắn ở công ty, nhưng không đảm bảo chuyện sau khi hắn rời khỏi công ty.
Vì thế, khi Phó Thời Dịch đuổi tới nơi, Phó Thời Khâm không dám bước ra khỏi công ty nửa nước.
Hắn tình nguyện ở lại công ty tăng ca ban đêm, cũng không dám tan làm quay về nhà.
Cứ như vậy, hai người cầm cự tới buổi tối, ai cũng không chịu đi.
Phó Hàn Tranh cực kỳ yên tâm và thoải mái mà giao lại một đống công việc cho Phó Thời Khâm, bản thân thì tan làm từ sớm về nhà với bạn gái.
Cố Vi Vi đi ngủ từ sáng sớm, ngủ một giấc tới tận buổi chiều, dùng chiếc điện thoại thoại mới mà cô nhờ trợ lý mua cho, gửi thời gian và địa điểm gặp mặt cho Nguyên Mộng.
Sau đó tắt nguồn điện thoại di động, cẩn thận giấu đi.
Mục đích Phó Hàn Tranh tìm người của Nguyên gia, chính là để tìm được cô.
Cho nên, muốn khiến anh tin rằng Cố Vi Vi đã chết, cũng chỉ có người của Nguyên gia, mới có thể làm anh tin tưởng.
Cố Vi Vi đang nghĩ ngợi, phải làm thế nào mới có thể khiến Phó Hàn Tranh tin tưởng, mà lại không làm Cố Tư Đình nghi ngờ, thì có tiếng mở cửa.
Cố Vi Vi lập tức hồi phục tinh thần, ló đầu từ trong phòng làm việc ra hỏi.
"Anh về rồi?"
Phó Hàn Tranh nghe giọng cô, cũng đi vào phòng làm việc, "Em đang làm gì vậy?"
"Đang đọc kịch bản, mấy ngày nữa là phải tới đoàn phỉm rồi." Cố Vi Vi thấy chỉ có mình anh quay về, liền tò mò hỏi.
"Nhị Thiếu và Tam Thiếu đâu?" "Ở công ty." Phó Hàn Tranh trả lời.
Có Phó Thời Dịch bảo vệ ở công ty, Phó Thời Khâm sẽ cực kỳ chăm chỉ làm việc.
"Anh không khuyên hai người bọn họ sao, nhỡ đánh nhau thật thì làm thế nào đây." Cố Vi Vi nhắc nhở.
Lần này, Phó Thời Khâm thật sự khiến Phó Thời Dịch xù lông rồi.
Bản thân là anh ruột, lại tạo tài khoản Weibo để bôi nhọ em trai mình nhiều năm như vậy, còn khiến hắn có thêm nhiều anti fan như vậy.
Chẳng trách hôm nay Phó Thời Dịch chấp nhận tạm dừng mọi lịch trình, đi truy sát Phó Thời Khâm báo thù cho bằng được.
"Đó là thú vui dùng để giải trí của bọn chúng, khuyên làm gì chứ." Phó Hàn Tranh nắm tay cô, tỏ vẻ không cần thiết.
Dù sao, hai người bọn họ đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn rồi.
Cố Vi Vi: "…"
Câu này, cô càng không còn gì để nói. Vì hai anh em kia, thật sự là lấy chuyện tìm đường chết làm thú vui.
Cùng lúc đó,ở trụ sở tập đoàn Phó thị.
Tất cả nhân viên trong công ty đều đã tan làm, chỉ còn Phó Thời Khâm bị ép phải giữ nguyên vị trí, tăng ca làm đêm.
Vì, Phó Thời Dịch cũng đang ở công ty, chỉ chờ hắn bước ra khỏi cửa là tìm hắn liều mạng.
Vì thế, Phó Thời Khâm liền quyết định không tan làm, vui vẻ ở lại công ty tăng ca, thỉnh thoảng còn khiêu khích Phó Thời Dịch đang ngồi bên ngoài.
Phó Thời Dịch tức muốn chết, lại không dám làm trái ý đại ca mà động thủ với hắn trong công ty.
Nhưng, Phó Thời Khâm đã biết ý định của hắn, nên căn bản không rời khỏi công ty nửa bước, không cho hắn cơ hội ra tay.
Chẳng bao lâu, liền có người tới giao các loại bánh ngọt cho Phó Thời Khâm, hơn nữa đều là những loại mà hắn thích nhất.
Phó Thời Khâm vốn đã đói cồn cào, vừa nhìn thấy các loại đồ ngọt mà mình thích ăn, đã thèm tới mức nhỏ nước dãi.
Nhưng, Phó Thời Dịch lại xếp đầy một bàn bánh ngọt xa hắn mấy mét.
Sau đó, như thể phát điển mà ăn cho hắn xem.
Phó Thời Khâm trợn mắt nhìn hắn, tức giận muốn lật cả bàn lên, nhưng dù sao hắn vẫn không ăn được.
"Phó lão tam, cậu chọc phá tôi nhiều lần như vậy rồi, chẳng qua tôi chỉ đáp lễ mà thôi, cậu phải liều mạng như vậy sao?"
"Ít ra những lần em hại anh đều là làm công khai, không giống cái kiểu đâm sau lưng của anh!" Phó Thời Dịch quát.
Vậy mà khi chị dâu nói Xã trưởng bát quái là Phó Thời Khâm, hắn còn ngây thơ tin tưởng nhị ca sẽ không làm chuyện này.
Kết quả, lại chính là hắn gây ra.