Phó Thời Khâm đang cầm ly rượu, Phó Thời Dịch thì nâng chai rượu, nụ cười trên mặt cùng lúc cứng đơ.
Hai người bọn họ còn là sinh đôi, biểu cảm giống nhau như đúc, nhìn cảnh tượng này… thật là buồn cười.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh trí trả lời.
"Chúc mừng… chúc mừng bà nội về nhà."
Vốn dĩ… bọn họ muốn chúc mừng đêm nay đại ca phải trông nhà một mình.
Nhưng, bây giờ chỉ có thể âm thầm chúc mừng trong lòng mà thôi.
Phó Thời Dịch rót cho mỗi người một ly rượu, cũng rót cho Phó Hàn Tranh một ly.
"Chúng ta cùng chúc mừng bà nội thân yêu về nhà nào, cụng ly."
Phó lão thái thái sao có thể không nhìn ra suy nghĩ gian xảo của hai đứa cháu trai này chứ, nhưng nể tình gần đây bọn họ bị Hàn Tranh ức hiếp, nên rất tình nguyện phối hợp diễn trò với bọn họ.
Chẳng qua, bà có thể giúp được một lúc, nhưng cũng không thể lần nào cũng giúp được.
Từ nhỏ đến lớn, hai đứa cháu trai này phải chịu bao nhiêu lần bị ăn hiếp, nhưng vẫn không biết nhớ lấy.
Phó Hàn Tranh đưa tay cầm lấy ly rượu của Cố Vi Vi, dặn dò người giúp việc.
"Lấy cho cô ấy ly nước nóng."
Một cốc nước lọc ấm nóng được đem lên cho Cố Vi Vi.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch vốn tưởng rằng đại ca tới đây chắc chắn là để ngược đãi bọn họ.
Kết quả, người ta chỉ tập trung ăn cơm, không hề để ý tới bọn họ.
Vì thế, hai người cũng buông lỏng cảnh giác, lấy cớ chào mừng bà nội về nhà mà uống rất nhiều rượu.
Sau khi ăn tơi xong, Phó lão thái thái gọi Cố Vi Vi lên phòng của mình, cho cô xem quà mà bà mua về.
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch đánh mắt nhìn nhau, quyết đinh cũng rời đi, tránh phải ở chung một căn phòng với ai đó.
Hai người vừa mới đứng dậy, liền bị Phó Hàn Tranh ngồi đối diện gọi lại."Ngồi xuống!"
Hai người không hẹn mà cùng ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế cực kỳ ngoan ngoãn chỉnh tề.
"Anh, có chuyện gì không?" Phó Thời Khâm cười cười lấy lòng.
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn vào bếp, "Cháo của bọn họ đâu?"
Đầu bếp lập tức bưng hai bát cháo đậu xanh lên, một bát của Phó Thời Khâm, một bát của Phó Thời Dịch.
Sau đó dùng ánh mắt cực kỳ thương cảm mà nhìn hai vị thiếu gia, im lặng lui xuống.
Phó Hàn Tranh ngồi đối diện, lạnh giọng ra lệnh.
"Ăn cháo đi."
Phó Thời Dịch tỏ vẻ tươi cười, "Em ăn no rồi, không cần đâu."
"Em cũng no rồi." Phó Thời Khâm nói.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, bát cháo này ăn vào sẽ chết người cho mà xem.
Nhưng, bây giờ bà nội đã lên lầu rồi, căn bản không còn ai cứu nổi bọn họ.Phó Hàn Tranh tao nhã dùng khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói.
"Ăn bát cháo này rồi chuyện hôm nay coi như bỏ qua, nếu không…"
Còn chưa chờ anh nói xong, hai người đã ngoan ngoãn bưng bát lên ăn.
Đây là cháo đậu xanh, cháo đậu xanh mù tạt.
Hai người vừa mới thử một miếng mà miệng đã cay tới nỗi nước mắt lưng tròng, sống không bằng chết.
Nhưng Phó Hàn Tranh đang ngồi trước mặt, bọn họ không thể không mặc kệ lệ rơi đầy mặt mà ăn sạch bát cháo kia.
Phó Hàn Tranh thấy bọn họ ăn xong rồi, hai lòng gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu.
Hai anh em họ Phó còn lại lập tức đặt bát xuống chạy vội đi cướp cốc uống nước, uống xong trong miệng vẫn khó chịu tới nỗi muốn nôn.
Cố Vi Vi và Phó lão thái thái vừa đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng bọn họ đang lè lưỡi mà thở, chẳng khác nào hai con Husky.
"Hai người đang…"
Phó Thời Dịch cay tới phát khóc, "Hai người vừa mới lên lầu, đại ca liền bắt chúng tôi ăn mù tạt."
Cố Vi Vi cau mày nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của bọn họ, đột nhiên cảm thấy thông cảm hết sức.
"Đã biết là đấu không lại anh ấy rồi, lại cứ tự tìm đường chết, trách ai được đây?"
Hai người vốn muốn được an ủi, kết quả lại càng đau khổ hơn.
Vì vậy, đành khoác vai nhau đi lên lầu, tự an ủi lẫn nhau.
Lúc Cố Vi Vi đi ngang qua phòng làm việc, nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi bên trong, liền đứng ngoài cửa hỏi một câu.
"Vừa rồi… anh ép em trai anh ăn mù tạt đấy à?"
Phó Hàn Tranh cực kỳ thản nhiên trả lời, không hề có cảm giác xấu hổ.
"Là bọn chúng tự muốn ăn."