Cố Vi Vi từ công ty quay về nhà trọ, suy đi nghĩ lại phải làm thế nào để nói chuyện với Phó Hàn Tranh, để anh đồng ý cô và Phó Thời Dịch tạo CP trên chương trình thực tế.
Dù sao thì, kể cả cô không nói, anh ấy cũng sẽ nhanh chóng nắm được lịch trình của bọn họ mà thôi.
Kết quả, Cố Vi Vi vừa vào nhà liền thấy Phó lão thái thái và Phó Thời Khâm cũng đang ở đây.
Hơn nữa, Phó lão thái thái còn đang dạy dỗ Phó Hàn Tranh vì hành vi ngược đãi em trai gần đây của anh.
"Dù có thế nào đi nữa, thì hai đứa chúng nó cũng là em trai ruột của cháu, cháu biết rõ chúng nó sợ cái gì, lại còn cố ý làm như vậy, có người anh trai nào như cháu không hả?"
Phó Thời Khâm chịu oan, tỏ vẻ đáng thương ngồi bên cạnh Phó lão thái thái, đóng vai cậu em trai phải chịu khổ sở vì bị người nào đó ngược đãi.
Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn về phía cửa chính, hàn ý trên mặt hoàn toàn biến mất, trong mắt còn hiện lên mấy phần ôn nhu.
Cố Vi Vi vào phòng khách, vui vẻ mỉm cười chào hỏi.
"Phó nãi nãi, bà đến từ lúc nào thế ạ?"
Trước đây cô nghe nói, Phó lão thái thái đã đi về phía nam để an dưỡng, xem ra gần đây mới trở về.
Phó lão thái thái giơ tay ra, kéo cô tới ngồi bên cạnh mình, đẩy kính viễn thị lên đánh giá cô một chút.
"Ừm, hơi mập lên một chút, càng ngày càng xinh đẹp."
Phó Hàn Tranh để cô ngồi bên cạnh Phó lão thái thái một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở.
"Qua đây ngồi."
Phó lão thái thái nghe vậy liền không vui, "Đã mấy tháng nay bà không được gặp Vi Vi rồi, để con bé ngồi cạnh bà một chút thì làm sao?"
Phó Hàn Tranh: "Cô ấy là bạn gái cháu."
Phó lão thái thái bực mình lườm Phó Hàn Tranh, "Nếu không phải bà đưa Vi Vi về Phó gia, cháu có bạn gái được chắc?"
Phó Hàn Tranh: "…" Phó Thời Khâm buồn cười nhưng lại không dám cười, nhịn tới run cả vai.
Phó lão thái thái hoàn toàn không thèm để ý tới sắc mặt lạnh lùng của cháu đích tôn Phó Hàn Tranh, tiếp tục hỏi thăm cuộc sống và tình hình công việc của Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi liếc Phó Hàn Tranh một cái rồi nói.
"Công việc rất thuận lợi, mấy ngày nữa cháu và Tam Thiếu cùng tham gia một chương trình thực tế, tháng sau là mọi người có thể xem trên tivi rồi."
Cô vừa nói xong, Phó Hàn Tranh lập tức phản đối.
"Không được đi."
Anh vừa mới áp tin đồn tình cảm của cô xuống, cô lại đi tham gia chương trình thực tế cùng cậu ta, như vậy chẳng phải ngầm thừa nhận với người ngoài rằng bọn họ có quan hệ sao?
"Đây là công việc của con bé, cháu dựa vào cái gì mà không cho con bé đi?"
Cố Vi Vi còn chưa giải thích, Phó phu nhân đã giúp cô phản pháo Phó Hàn Tranh trước rồi.
"Bọn họ dính tin đồn rồi." Phó Hàn Tranh trầm giọng.
"Trong giới giải trí ai mà chẳng có tin đồn chứ, có ai lòng dạ hẹp hòi như cháu không?" Phó lão thái thái không hề nể mặt mà cãi tay đôi với cháu trai nhà mình. Phó Thời Khâm ngồi bên cạnh bà, âm thầm gật đầu tỏ vẻ cực kỳ đồng ý.
Người ngoài đều nói, tổng giám đốc tập đoàn Phó thị Phó Hàn Tranh có con mắt làm ăn nhìn sâu trông rộng, có đầu óc thông minh trác việt, có tầm nhìn rộng lớn.
Tất cả những điều này đều là nói láo, anh ấy là kẻ lòng dạ hẹp hòi, mỗi câu bọn họ nói xấu đều muốn trả thù, hơn nữa còn không báo trước một tiếng đã bắt đầu trả thù, đến cả việc bạn gái đi chung với người đàn ông khác mà cũng điên lên vì ghen…
Cố Vi Vi tận dụng thời cơ nói với Phó Hàn Tranh, "Ký hợp đồng rồi, không đi không được."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh trầm xuống, "Trong hai người, chỉ một người được đi thôi."
Phó lão thái thái nghe xong, trực tiếp đối đầu Phó Hàn Tranh.
"Vi Vi, cháu và Thời Dịch cùng đi đi, Hàn Tranh còn dám ý kiến nhiều như vậy thì cháu tới ở với bà."
Con bé chỉ ra ngoài có mấy tháng, mà hai thằng cháu trai của bà đã bị Hàn Tranh ngược đãi tới mức nước mắt nước mũi lẫn lộn.
"Bà nội!" Phó Hàn Tranh trầm giọng xuống.
Phó lão thái thái vẫn không để ý đến anh, tiếp tục nói chuyện với Cố Vi Vi.
"Bà nội rất mong tới ngày cháu về làm dâu Phó gia chúng ta, nhưng cháu không thể quá nghe lời Hàn Tranh được, trước đây thằng bé khinh thường cháu như thế nào, bây giờ cháu cứ đòi lại hết, không thể để thằng bé thoải mái quá được."
Cố Vi Vi: "…"
Phó lão thái thái: "Cháu còn nhỏ, chuyện kết hôn sinh con không cần vội, cứ làm chuyện mà cháu muốn làm trước đã, ai sốt ruột thì cứ mặc kệ người đó sốt ruột."
Cố Vi Vi nhịn cười, gật đầu.
"Vâng ạ."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng lúc càng trở nên khó coi.
Phó Thời Khâm vô cùng vui vẻ mà cười trên nỗi đau của người khác.
Những chuyện trước đây, đều phải trả thù.