Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi nghĩ ngợi quá tập trung, tới khi Phó Hàn Tranh và gián điệp kết thúc báo cáo, đi tới sau lưng cô mà vẫn không nhận ra.
Phó Hàn Tranh thấy cô không có phản ứng gì suốt một lúc lâu, hơi cúi người xuống ôm lấy cô từ phía sau rồi hỏi.
"Sách viết gì, mà hấp dẫn em đến mức này vậy?"
Cố Vi Vi hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh tràn ngập ôn nhu và nuông chiều cô, đôi mắt đột nhiên trở nên ngơ ngác.
Cô đã dùng máy tính của Kiều Lâm, để lại ám hiệu bí mật trên mạng, nếu sư phụ nhìn thấy ám hiệu mà bọn họ thống nhất trước đây, thì phải liên hệ với cô rồi mới phải.
Nhưng, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, mà vẫn không có tin tức gì cả.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng cô còn chưa liên lạc được với bọn họ, thì đã bị Phó Hàn Tranh hoặc Cố Tư Đình tìm ra trước rồi.
Phó Hàn Tranh híp mắt lại, "Có tâm sự sao?"
"Không có, chỉ là hơi mệt mỏi mà thôi." Cố Vi Vi cố ý ngáp một cái, giả vờ như thể mình thật sự buồn ngủ.
Phó Hàn Tranh nghĩ hai ngày nay thân thể cô không thoải mái, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Sau đó, trực tiếp bế cô từ trên ghế lên, đưa về phòng ngủ.
"Bụng em vẫn không thoải mái sao?"
Cố Vi Vi không nói gì cả, chỉ nghiêng người dựa vào tròng lòng anh, giơ tay ôm lấy anh.
Mấy tháng gần đây, cô đã trải qua những chuyện kỳ lạ mà hơn hai mươi năm sống trên đời chưa từng trải qua, nhưng lại không thể kể tất cả những chuyện này cho bất cứ ai cả.
Cố gia mà cô đã từng quen thuộc nay không thể quay về được nữa, mà người đàn ông cố chấp muốn giữ cô ở bên cạnh này.
Cô không muốn thích anh, nhưng trong lòng cô lại bất tri bất giác bị anh chiếm lấy từng chút một.
Phó Hàn Tranh ngạc nhiên nhìn xuống, "Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Vừa mới đọc được trong sách, nhân vật chính tan cửa nát nhà, khiến tôi có chút đau lòng, tôi cũng không có nhà để về.
"Cố Vi Vi vùi đầu trong lồng ngực anh, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt.
Phó Hàn Tranh dịu dàng hôn lên đầu cô, "Chúng ta kết hôn đi, tôi cho em một mái nhà."
Tiểu nha đầu mâu thuẫn này, vì trong nhà xảy ra biến cô cho nên vẫn luôn cẩn thận dè dặt trong chuyện tình cảm, cô muốn có một mái nhà, nhưng lại không thể toàn tâm toàn ý mà tiếp nhận anh.Những gì cô không có nhưng lại muốn có được, anh đều muốn cho cô.
Nhưng, dù như vậy thì cô vẫn luôn duy trì khoảng cách với anh.
Mặc dù, anh đã từng bước rút ngắn được phần nào khoảng cách này, nhưng vẫn không thể hoàn toàn chiếm được trái tim cô.
"Đừng có lừa gạt tôi, kết hôn chỉ là cái cớ, anh muốn sinh hoạt thì có." Cố Vi Vi hừ một tiếng.
Nhưng, nhờ câu nói kia của anh, tâm trạng của cô cũng được chữa trị hoàn toàn.
Phó Hàn Tranh khẽ mím môi, thấp giọng nói.
"Có như vậy thì tôi cũng chỉ muốn sinh hoạt cùng em."
Cố Vi Vi nóng mặt, trong lòng không kiềm chế được mà ngẩn ngơ.
Sao lại nói tới chuyện này rồi.
Phó Hàn Tranh thấy cô im lặng, lại nói tiếp.
"Nhẫn đã đưa cho em từ sớm rồi, em có thể đeo bất cứ lúc nào, trở thành Phó phu nhân."
Cố Vi Vi lúng túng, "Tôi vẫn nên suy nghĩ thêm đã." Khi mới sống lại cô vốn muốn chạy trốn khỏi Phó gia, cách anh càng xa càng tốt.
Sau khi bị anh bắt được, lại thận trọng duy trì khoảng cách, tránh để bản thân lún quá sâu.
Nhưng, cho dù cô có thận trọng đến mức nào đi nữa, chung quy vẫn là lọt hố rồi, không thể kiềm chế nổi bản thân nữa.
Phó Hàn Tranh không tiếp tục khuyên cô nữa, cô đã đồng ý suy nghĩ thêm, tức là… đã bắt đầu cân nhắc rồi.
Mặc dù đây cũng không phải kết quả mà anh mong muốn, nhưng ít nhất cũng là tiến thêm một bước tới thành công.
"Tôi còn phải gọi hai cuộc điện thoại cho chi nhánh nước ngoài, em đi ngủ trước đi."
"Ừm." Cố Vi Vi khẽ gật đầu.
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Anh vừa mới bước ra khỏi cửa, điện thoại của Cố Vi Vi đang đặt trên bàn liền thông báo tin nhắn mới, là từ tiểu đội kia.
[Phó Thời Khâm: Số một nằm vùng, nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?]
Cố Vi Vi xuống giường đi lấy điện thoại, sau đó nằm xuống giường trả lời.
[Tôi không ra tay được.]
Ba người khác trong tiểu đội liền ào ào trả lời.
[Phó Thời Dịch: Số một nằm vùng, cô đừng có làm phản.]
[Hà Trì: Số một nằm vùng, lẽ nào cô muốn sinh con cùng cậu ta sao?]
Cố Vi Vi suy nghĩ một lát rồi trả lời.
[Thật ra, nếu hai chúng tôi có con, có lẽ nó sẽ rất đẹp đúng không?]
[Phó Thời Khâm:!!!!]
[Phó Thời Dịch: Tôi đi tìm một cái sân thượng đây…]
[Hà Trì: Chờ tôi.]