Translator: Wave Literature
"Đùng" một tiếng, điện thoại di động của Phó Thời Khâm rơi xuống đất, cứ như hắn vừa gặp ma vậy, mà con ma ấy lại còn đang nói chuyện với hắn.
"Mộ…Mộ Vi Vi?!"
Mộ Vi Vi trông như ma nữ kia, làm sao có thể đột nhiên xinh đẹp như thế này, đáng yêu như thế này cơ chứ?
Cố Vi Vi bước đến gần Phó Thời Khâm, nhặt chiếc điện thoại di động đáng thương kia lên rồi đưa ra trước mặt hắn.
"Lần trước rời đi hơi gấp nên không kịp nghe một tiếng "cha" của anh. Hôm nay cũng nên bù đắp cho tôi rồi đấy."
Phó Thời Khâm vừa nghe cô nhắc đến chuyện này liền rất khoa trương mà chỉ chỉ vào phòng làm việc mà lúc nãy Phó Hàn Tranh đi vào, "Anh tôi…anh tôi gọi tôi rồi…"
Nói xong liền lập tức cầm lấy điện thoại di động của mình rồi xông thẳng vào phòng làm việc.
Cố Vi Vi đành quay đầu đi vào phòng bếp tiếp tục nấu cháo, trong đầu thầm nghĩ, lúc trước Phó Hàn Tranh đuổi cô ra khỏi biệt thự Thiên Thủy.
Bây giờ lại chạy đến chỗ này, xem ra cô cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa rồi.
Phó Thời Khâm xông vào phòng làm việc, loạn lên kể với Phó Hàn Tranh phát hiện trọng đại của hắn.
"Anh, anh có nhận ra không?"
"Mộ Vi Vi, Mộ Vi Vi mà khi còn ở nhà chúng ta lúc nào cũng ăn mặc như ma nữ dọa người kia, Mộ Vi Vi mà ngày ngày bám lấy anh."
"Hóa ra cô ta vốn dĩ lại xinh đẹp như thế, không hiểu trước đây cô ta nghĩ gì mà lại tự khiến bản thân biến thành cái dạng xấu xí đó cơ chứ?"
Phó Hàn Tranh không chịu nổi cái kiểu ồn ào của Phó Thời Khâm, "Thuốc đâu?"
Phó Thời Khâm đầy một bụng tò mò không biết lúc này anh trai hắn sẽ có suy nghĩ gì đây, liền đánh liều mà hỏi tiếp.
"Anh, phát hiện bản thân tự mình đuổi một cô gái xinh đẹp như vậy ra khỏi nhà, có phải cảm thấy ngoài ý muốn, bắt đầu có chút hối hận rồi không?"
Biểu cảm của Phó Hàn Tranh vẫn chỉ lạnh lùng như thường lệ, hắn đáp.
"Anh hỏi cậu, thuốc đâu?"
Phó Thời Khâm vừa nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng lắm, lập tức chặn lại một đống suy nghĩ đang chuẩn bị nói ra mà đi ra khỏi phòng, tìm được Cố Vi Vi đang xào rau trong bếp.
"Chuyện đó… ở đây có thuốc cảm cúm hoặc là thuốc đau dạ dày không, loại mà uống vào sau khi uống rượu cũng không bị ảnh hưởng gì ấy? Anh trai tôi bị ốm rồi."
"Không có, đều hết hạn sử dụng nên vứt đi cả rồi." Cố Vi Vi thờ ơ đáp.
Phó Thời Khâm gãi đầu, "Vậy cô rót cho anh tôi cốc nước đi, tôi ra ngoài mua thuốc vậy."
Nói xong hắn mặc kệ cô có đồng ý làm hay không liền đi mất rồi.
Cố Vi Vi đứng tại chỗ liếc về phía phòng làm việc một cái, bất đắc dĩ mở tủ lạnh lấy hành, gừng và củ cải ra.
Thái hành, thái gừng và củ cải thành từng lát rồi bỏ vào nồi, thêm nước luộc chín, chờ khoảng hơn 20 phút rồi múc ra bát. Cố Vi Vi bưng tới bên ngoài phòng làm việc rồi gõ cửa.
Phó Hàn Tranh đang nhắm mắt, dựa lưng vào ghế dựa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Cố Vi Vi đặt cái bát đó lên bàn, "Uống cái này rồi cổ họng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng của cô, mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt trong sáng cùng đơn thuần của cô gái trước mặt liền sững sờ mất hai giây rồi lại nhìn thoáng qua bát nước nóng hổi còn đang bốc hơi trên bàn.
"Tôi nấu cháo, nếu anh muốn ăn thì ra ngoài." Cố Vi Vi nghĩ, dù sao thì mình cũng đang ở nhờ nhà hắn, vẫn nên khách khí mời một câu mới phải.
Nói xong liền ra ngoài làm thêm hai món chay, chuẩn bị ăn cơm.
Cô vừa mới đem cơm đặt lên bàn, cửa phòng làm việc lại đột nhiên mở ra, Phó Hàn Tranh đi tới cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cố Vi Vi: "...."
Cô thật sự chỉ là khách khí mà mời thế thôi, còn tự mình khẳng định chắc chắn hắn sẽ không ăn cơm cô nấu, thế mà hắn lại ăn thật.
Cố Vi Vi đành quay vào bếp múc thêm một bát cháo cho Phó Hàn Tranh rồi mới ngồi xuống, bắt đầu giải thích.
"Chỗ này khá gần trường học nên bà nội mới để tôi chuyển tới đây, tôi… ngày mai sẽ đi tìm phòng trọ, tìm được rồi liền nhanh chóng chuyển ra ngoài."
Có lẽ là do uống bát nước nóng lúc nãy của Cố Vi Vi, sự khó chịu do bị cảm cúm cũng dịu đi khiến cho tâm tình của Phó Hàn Tranh cũng tốt lên mấy phần.
"Tôi không thường xuyên đến, cô có thể tiếp tục sống ở đây."
"À…"
Hai người im lặng ăn cơm, rất ăn ý mà không nhắc lại chuyện xảy ra vào tối hôm đó.
Phó Hàn Tranh ăn xong một bát cháo, hỏi, "Cô dùng cái gì đổi lấy tranh của Minh lão tiên sinh vậy?"
Lúc trước hắn đã đưa ra vô số điều kiện trao đổi nhưng Minh lão vẫn không chịu đưa tranh ra, cuối cùng lại nói với bọn họ là Cố Vi Vi đem đồ đến đổi lấy tranh rồi.
"Ông ngoại tôi để lại một phần kỳ phổ, trên tay Minh lão cũng có nửa cuốn nên vẫn đang tìm nửa cuốn còn lại kia." Cố Vi Vi rất thành thật mà trả lời.
Minh lão là một kẻ yêu tranh, lại càng yêu cờ.
"Còn bánh kem thì sao?"
Con ngươi Phó Hàn Tranh trở nên thâm sâu sắc bén hơn mấy phần, chiếc bánh kem đó khiến cho phản ứng của vợ chồng Wilson có biến hóa rất lớn.
"Tra trên mạng, tìm thấy thông tin Wilson phu nhân thích ăn loại bánh kem kia nên tôi làm một phần rồi mang tới."
Cố Vi Vi cúi đầu khẽ khuấy phần cháo trong bát, bị ánh mắt sắc như dao của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
Phó Hàn Tranh gật tỏ vẻ tin tưởng lời giải thích của cô.
"Cô làm mấy việc này, là muốn gì đây?"