Translator: Wave Literature
Sáng sớm, Cố Vi Vi vừa mới rời khỏi giường thì nhận được một cuộc điện thoại từ trường học gọi tới.
Bọn họ nói vì cô không còn ở trong ký túc xá của trường nữa nên phải quay về thu dọn đồ dùng của mình đem đi.
Sau khi Mộ Vi Vi bị đuổi ra khỏi nhà, lão thái thái của Phó gia liền đưa cô về Phó gia sống.
Mộ Vi Vi sau khi gặp được Phó Hàn Tranh liền cảm thấy hắn rất đẹp trai, vì thế cô lại mượn cớ nói rằng vụ tai nạn giao thông kia để lại di chứng, tiếp tục nghỉ học dài hạn suốt mấy tháng trời.
Lúc cô chạy tới ký túc xá của trường thì người quản lý lại nói rằng tất cả đồ dùng đều đã được đưa cho bạn cùng phòng của cô, Chu Lâm Na rồi.
Trong lòng Cố Vi Vi kìm nén một vạn câu chửi thề. Ở nhà xem tivi thì trông thấy con gái của Chu Mỹ Cầm, về trường học thì lại đến lượt bị cháu gái của Chu Mỹ Cầm giữ hết đồ dùng.
Chu Lâm Na vừa mới giành được chức vô địch trong "Cuộc thi Âm nhạc dành cho thanh thiếu niên Đế Đô", hiện tại đã trở thành Đại sứ hình tượng của trường Trung học.
Hiện cô ta rất được nữ sinh trong trường sùng bái, đến cả thầy cô giáo và lãnh đạo của trường cũng rất coi trọng và yêu thích.
Cố Vi Vi muốn lấy lại đồ dùng đành phải đi tới phòng học nhạc tìm cái người đang được đài truyền hình phỏng vấn, Chu Lâm Na kia.
Thế nhưng lúc này bên ngoài phòng học của Chu Lâm Na lại đang bị một đám học sinh tụ tập chen lấn, đến cửa cũng không thể vào được.
Những nữ sinh đó đứng ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ tao nhã thành thạo ngồi trước piano của Chu Lâm Na, ai nấy đều không khỏi hâm mộ.
"Lâm Na học tỷ vừa là hoa khôi của trường ta, lại vừa biết chơi piano giỏi như vậy, chẳng phải chính là nữ thần trung học hay sao? Có lẽ chỉ cần không tới hai năm nữa chị ấy sẽ trở thành nghệ sĩ diễn tấu piano đấy."
"Nói không chừng chị ấy lại muốn trở thành ca sĩ thì sao. Nếu chuyện đó là thật thì tôi chắc chắn sẽ là người hâm mộ số một của chị ấy cho mà xem."
"Hơn nữa, trong tiết mục nghệ thuật lúc trước, chị ấy đã từng hợp tấu cùng Tần Luật học trưởng, quả thực rất xứng đôi, đúng không?"
"Thái độ của Tần Luật học trưởng đối với ai cũng là lạnh như băng, chỉ có vẻ thân thiết với chị Lâm Na hơn một chút thôi, không phải hai người đó là quan hệ nam nữ đấy chứ?"
"Chị ấy dáng đẹp, lại có tài, nếu như lại có công tử thế gia tài phiệt Tần Luật làm bạn trai thì quả thực là cuộc sống của Lâm Na học tỷ quá mỹ mãn rồi."
Cố Vi Vi không biết làm thế nào để đi vào bên trong, đang muốn tìm thời điểm thích hợp để gặp Chu Lâm Na lấy lại đồ đạc của cô.
Đúng lúc đó giáo viên dạy âm nhạc Diệp My từ bên trong đi ra, đứng ở cửa phòng học mà hỏi.
"Đài truyền hình muốn quay một đoạn phim Lâm Na thi đấu đánh đàn với một bạn học để làm phim tuyên truyền cho trường học, cần tìm một học sinh học âm nhạc tham gia cùng, ở đây có ai không?"
Thế nhưng một đoàn mấy nữ sinh học âm nhạc lại ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, ai cũng không muốn đi.
Gần đây, giáo viên âm nhạc vì quá chuyên tâm phụ đạo cho Chu Lâm Na tham gia thi đấu mà không thèm để ý tới mấy học sinh khác.
Bây giờ lại còn gọi bọn họ đi làm nền cho Chu Lâm Na, hay quá nhỉ.
Giáo viên âm nhạc thấy không có ai chịu bước ra, đang định quay vào trong thương lượng với người của đài truyền hình một chút thì từ trong đám người, Cố Vi Vi bỗng nhiên giơ tay lên.
"Để em!"
"Được, em qua đây đi."
Giáo viên âm nhạc vừa trông thấy có người đồng ý tham gia liền lập tức gọi cô vào trong.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Cố Vi Vi thì cô liền nhận ra đó không phải là học sinh của ban âm nhạc.
"Em biết chơi piano à?"
"Đã học mấy năm."
Giáo viên âm nhạc vừa nghe cô nói như vậy thì liền dẫn cô vào phòng học, nói với Chu Lâm Na đang chỉnh sửa lại lớp trang điểm.
"Lâm Na, lát nữa em phối hợp cùng bạn học này một chút nhé."
Chu Lâm Na liếc mắt nhìn sang rồi nở một nụ cười khinh bỉ.
"Kỹ thuật chơi đàn của cô đã nhiều năm hoang phế như thế rồi, bây giờ còn có thể đàn được không vậy?"
Cố Vi Vi không thèm để ý đến lời châm biếm của cô ta, "Trả đồ dùng ở ký túc xá lại cho tôi."
"Trả cho cô à?" Chu Lâm Na trang điểm lại xong liền cười gằn thành tiếng mà khiêu khích cô, "Được thôi, nếu như cô có thể thi đấu thắng tôi thì tôi sẽ trả đồ lại cho cô."
Cố Vi Vi cắn răng, trước đây Chu Lâm Na đã không ít lần cùng Lê Hinh Nhi cố tình nhằm vào Mộ Vi Vi.
Bây giờ giành được chức quán quân dương cầm rồi lại càng không biết trời cao đất rộng là gì.
Chu Lâm Na còn tự cho rằng Mộ Vi Vi sợ rồi, liền nhẹ giọng nói.
"Nếu cô không dám thì tôi cũng chỉ còn cách ném các thứ đồ chơi phế phẩm của cô đi vậy, trong mấy thứ đó… hình như còn có di vật mà người mẹ đã chết của cô để lại đấy."