*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải hôn sâu, chỉ đơn thuần là môi chạm môi, thậm chí không có động tác nào khác. So với mấy nụ hôn trước đó của hai người thì phải nói là quá ư thuần khiết, hoặc là quá ư trẻ con.
Nhưng trái tim Hạ Lam lại hệt như sắp vọt ra, cậu có thể cảm giác được màng tai mình đang giật liên tục, máu trong người sôi trào, giống như sắp tuôn ra khỏi da thịt.
Cậu không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào xung quanh nữa, toàn bộ thế giới chỉ còn lại Cố Chinh và đôi môi của anh, cùng tiếng tim đập như trống nổi.
Cố Chinh buông cậu ra, nhịp thở gấp gáp, anh rũ mắt nhìn cậu, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ hưng phấn, tôi sẽ hưng phấn thật đấy, cậu không sợ à?”
Hạ Lam kinh ngạc nhìn anh, mình có đang nằm mơ không? Chuyện gì vừa xảy ra thế? Bọn họ đang tập kịch hả? Đây là tình tiết gì? Sao tự dưng Cố Chinh lại hôn cậu, còn nói anh sẽ “hưng phấn thật” nữa?
Ai nói tôi không sợ, tôi sợ lắm luôn đó! Thầy Cố à thầy muốn tôi đau tim chết phỏng?!
Tại sao? Cố Chinh làm thế để chứng minh rằng anh ấy thích con trai sao, nên hôn mình cũng có cảm giác?
Hạ Lam hốt hoảng lùi ra sau mấy bước, va người vào xích sắt. Cố Chinh sợ tới mức vội vàng giữ chặt cậu, sợ Hạ Lam trượt chân ngã xuống vách núi. Đầu óc Cố Chinh mờ mịt, hoàn toàn không rõ Hạ Lam đang suy nghĩ gì, anh vừa định quơ quơ tay trước mặt cậu, Hạ Lam bỗng nhiên gạt tay anh ra.
“Tôi tôi tôi…” Hạ Lam giống như không phân biệt được đông tây nam bắc, cậu đưa tay che miệng rồi lại vội vàng buông ra, chỉ sang một bên, “Hồi đó tôi từng đóng phim ở đây nè! Chúng ta… chúng ta qua xem thử nha, để tôi dẫn thầy đi, tôi diễn vai tiểu đạo sĩ đó…”
“…” Cố Chinh thật sự cạn lời, nhưng anh không dám để Hạ Lam chạy lung tung nên đành theo sau cậu. Nhìn cổ Hạ Lam đỏ bừng, mặt mày mất hồn mất vía, anh vô cùng nghi hoặc, biểu hiện này rốt cuộc là thích anh hôn hay là không?
Đóng cảnh hôn với đàn ông và đột nhiên bị đàn ông hôn sao mà giống được, Cố Chinh cảm thấy mình khá bất lịch sự, anh quyết định xin lỗi Hạ Lam: “Xin lỗi, tại tôi xúc động quá nên tâm trạng không ổn định.”
“Không sao không sao!” Hạ Lam rốt cục cũng phản ứng, vội vàng xua tay, mặt đỏ như gấc, “Tôi thấy tốt lắm, tại thầy đột nhiên làm thế ở nơi công cộng nên tôi giật mình, nhưng thật sự tốt lắm! Tôi ủng hộ thầy Cố! Thầy thầy thầy… Tôi thật sự rất vinh hạnh! Tôi không sợ, tôi không sợ, tôi hoàn toàn không sợ!”
Cuối cùng, Hạ Lam mặt đỏ tai hồng, nói không nổi nữa, vội vàng chạy trước giả vờ ngắm phong cảnh.
“…” Cố Chinh đứng đằng sau nhìn cậu, chẳng hiểu gì cả, anh nhủ thầm: Đây mà là “không sợ” hả? Đây là đứng tim luôn thì có.
Cố Chinh luôn là người chín chắn, nhưng dạo gần đây lại liên tục mất khống chế cảm xúc, chỉ có thể đi theo Hạ Lam, quyết định chờ cậu bình tĩnh lại rồi thăm dò trấn an sau.
Nhưng mà tận đến lúc xuống núi, Hạ Lam vẫn không bình tĩnh nổi.
Về tới nơi, hai người không hề ngừng nghỉ tiếp tục đi theo đoàn phim, vừa ăn uống vừa ép rượu nhau.
Cố Chinh vẫn luôn nhìn Hạ Lam, nội tâm mâu thuẫn, không biết nên cản Hạ Lam lại hay nên chuốc say cậu, lúc đấy hai người có thể làm vài chuyện này nọ, ví dụ như cái chuyện hồi ở bể bơi chưa kịp làm, sau đó quan hệ cả hai sẽ thuận lý thành chương.
Nhưng Cố Chinh không muốn ép buộc Hạ Lam dù chỉ một chút, huống chi hôm nay anh mới hôn một cái cậu đã sợ xanh mặt, anh không thể làm ra mấy hành động kích thích nữa. Vì thế, Cố Chinh lấy lý do Hạ Lam còn phải chăm sóc anh, nghiêm khắc khống chế lượng rượu của cậu, ngược lại anh phải uống không ít, đầu hơi choáng váng.
Trong lúc đó, Hạ Lam và Cố Chinh đều hơi mất tự nhiên, chưa say đã đỏ mặt.
Đến hơn 10 giờ, đám người lại kéo nhau đi karaoke, cả bọn vọt vào phòng, mấy bạn mạch bá (1) bắt đầu hát vang, có người uống rượu, có người bà tám với nhau, có người ngồi bấm điện thoại, nhưng đa số vẫn đến bắt chuyện và uống rượu cùng Cố Chinh.
Hạ Lam thấy Cố Chinh có vẻ không hứng thú lắm, trái lại còn giúp anh chắn bớt. Cố Chinh dựa vào lưng ghế sô pha nhìn Hạ Lam đối phó hộ mình, anh vừa cảm thấy thật hạnh phúc vừa cảm thấy hoang mang, cũng chỉ có thể ngăn cản người khác ép Hạ Lam quá, liên tục nhắc rằng cả hai không thể uống nhiều.
Những ngày vui vẻ được ở bên nhau, hôm nay đã là ngày cuối, nhưng anh vẫn chấp nhận không tiến thêm bước nào nữa, dù sao Hạ Lam phải tập kịch một tháng, biểu diễn gần nửa năm, không sợ cậu chạy.
Từ lúc đi ăn đến lúc hát, Hạ Lam chỉ suy nghĩ một chuyện. Sao lúc cậu muốn theo đuổi Cố Chinh thì cảm thấy vô cùng quyết tâm không hề hối hận, nhưng hôm nay Cố Chinh chủ động thì cậu lại mém són ra quần.
Hạ Lam chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ cậu là Diệp Công thích rồng (2), sau đó cảm giác càng thêm khủng bố!
Chắc chắn không phải thế!
Cậu thích Cố Chinh thật, nhưng cậu cũng sợ thật.
Cậu đã từng không học hành đàng hoàng, ẩu đả đánh nhau, hút thuốc uống rượu. Mới 14, 15 tuổi đầu, bạn bè rủ rê, cô bé mình thích lại để ý người khác, đủ chuyện dồn nén đã khiến cậu sa đọa. Cậu vẫn nhớ rõ lúc giáo viên mời mẹ tới nhắc nhở, bà buồn bã cúi đầu lắng nghe, sau khi thấy chân cậu bị thương, bà đã sợ đến mức bật khóc.
Mẹ của cậu là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, rất ít khi nào để lộ sự yếu đuối của mình. Hạ Lam nhìn thấy nước mắt của mẹ, lòng đau như dao cắt, nhưng cậu không chịu nhận lỗi, cứ điên lên là nhất quyết ăn miếng trả miếng.
Mãi đến khi ba Hạ Lam qua đời, mẹ của cậu chỉ còn có cậu, chỉ có thể dựa vào một mình cậu, chỉ có thể trông cậy vào một mình cậu. May mà mẹ Hạ Lam rất giỏi, điều kiện kinh tế trong nhà vẫn ổn, hơn nữa bà cũng cho Hạ Lam học ngành cậu yêu thích, chẳng hề để tâm đến chuyện học phí cao hơn những ngành khác cùng các tệ nạn trong thế giới ấy.
Hạ Lam không khỏi tự giễu, chưa cưa được Cố Chinh đã muốn rút lui à? Nhưng cậu thật sự không cười nổi.
Đã quyết tâm bước vào con đường chông gai vắng vẻ này rồi, cũng chẳng dễ dàng gì.
Hạ Lam nhìn Cố Chinh uống rượu thay mình, cậu có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của cậu dành cho anh, cũng cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng với tình cảm ấy. Cậu thầm tự động viên: Đừng sợ, đừng sợ, cho bản thân thời gian, mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Bên kia bắt đầu ồn ào náo nhiệt, Hạ Lam và Cố Chinh tạm thời được thanh bình, Hạ Lam ghé qua nhìn anh: “Thầy không sao chứ? Bọn họ ép dữ quá.”
“Ừ.” Cố Chinh hơi trợn mắt, hai gò má anh ửng hồng, lọn tóc rơi xuống mặt cũng chẳng thèm đưa tay vuốt, giọng nói khàn khàn, “Không uống rượu trộn thì không sao.”
Hạ Lam lấy chút đồ cho anh lót dạ, lại rót nước cho anh uống, sau đó cậu đưa tay đặt lên bụng Cố Chinh: “Có lạnh không? Người ta nói ai uống rượu mà đỏ mặt là dễ bị cảm lắm.”
Cố Chinh đặt tay mình lên tay Hạ Lam, anh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt không rõ là đang mơ hay đang tỉnh. Tay Cố Chinh rất ấm, tai Hạ Lam lại nóng lên, cậu liếc liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý nên không rút tay ra.
Hai người cứ thế ngồi im lặng một lát, Cố Chinh hình như thấy vô nghĩa, định bỏ tay xuống: “Đừng bảo cậu nghĩ tôi tốt với cậu, cậu mang ơn tôi nên tôi làm gì cậu cũng chịu nhé?”
Hạ Lam lại nắm chặt tay anh, giấu nắm tay của cả hai vào chính giữa, không chịu buông ra, chăm chú nhìn Cố Chinh. Cố Chinh cau mày, có vẻ không hiểu ý cậu, Hạ Lam cúi đầu, lí nhí nói: “Tôi thích lắm.”
Đôi mày Cố Chinh càng cau chặt hơn: “A?”
Hạ Lam vẫn không buông tay, sợ Cố Chinh sẽ hiểu cậu nói thích cái gì, vội vàng đánh trống lảng: “Ờm… Ờ…”
Cậu nói vài câu không đầu không đuôi, thấy bầu không khí càng lúc càng gượng gạo đành bất đắc dĩ chuyển sang vấn đề mình lo nghĩ mấy hôm nay, thấp giọng thì thầm: “Thầy Cố… sau này thầy sẽ yêu con trai sao?”
Cố Chinh rốt cục cũng vén lọn tóc kia lên, bình thản đáp: “Ừ.”
“Ba mẹ thầy có chấp nhận thầy là gay không?” Hạ Lam có vẻ rất lo lắng, Cố Chinh không khỏi buồn cười, nhóc con còn tính đến chuyện này hộ mình cơ à.
Cố Chinh khoát tay: “Họ đã giục tôi kết hôn từ lâu rồi, tôi nói không tìm thấy người phù hợp nên đành chịu. Chuyện tôi quen đàn ông cũng không thể kể với họ, nếu họ muốn bế cháu thì tôi sẽ nhận nuôi. Tâm nguyện được dự đám cưới của ba mẹ, tôi khó thể nào thỏa mãn được, chỉ đành bù đắp ở phương diện khác. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng chẳng thể cưới một người tôi không yêu, hại mình hại người.”
Hạ Lam ngẩn ra, đúng vậy, tạm thời không nói là được. Tuy làm thế thì chỉ có thể hòa hoãn được nhất thời, chứ không hòa hoãn được cả đời, nhưng đến lúc đó, chỉ cần thẳng thắn đối mặt là được.
Hạ Lam không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ nhủ thầm câu trả lời ban nãy: Sẽ ổn cả thôi, sẽ có cách giải quyết mà.
Cố Chinh bật cười, anh nhéo nhéo tay cậu: “Đừng lo cho tôi, tôi có tiền có tài, tính tình cũng tương đối tốt, đáng hận nhất là lớn lên rất đẹp trai, tôi chính là kiểu người sinh ra để sống hạnh phúc đấy.”
Hạ Lam cũng cười theo: “Thầy Cố tự kỷ quá đi.” Nhưng sau đó cậu nói, “Tuy nghe có vẻ tự kỷ, nhưng nó lại đúng với sự thật.”
Bầu không khí khá tốt, Cố Chinh lại giải thích về nụ hôn ban chiều, Hạ Lam trầm mặc một lúc, khó xử hỏi: “Thầy Cố này, chỉ cần là nam thì ai thầy cũng hôn hết hả?”
“Đương nhiên là không.” Cố Chinh hơi giật mình, anh cau mày đáp, “Tiêu chuẩn của tôi cao lắm đấy.”
“Ồ.” Hạ Lam lại nở nụ cười, hình như Cố Chinh đang khen cậu, nhưng sau đó cậu bắt đầu thấp thỏm, “Vậy có phải trong kịch bản có cảnh yêu đương nên thầy… mới chịu hôn tôi không?”
Hạ Lam nhìn anh, tim cậu từ từ đập nhanh, cả thanh âm cũng hơi run rẩy: “Đương nhiên gì?”
Người trong phòng đang gào thét, ngọn đèn xoay tròn rực rỡ lấp loáng, có tiếng hát của ai vang lên: “Anh có chút bướng bỉnh như vậy đấy, ưu điểm của anh đó mà, không sao đâu, em cũng đừng hổ thẹn…” (3)
Hạ Lam nghiêm túc như thế làm Cố Chinh cũng nghiêm túc lây, không khỏi ngừng cười, cẩn thận suy nghĩ xem nên mở lời thế nào cho chu toàn. Cố Chinh không nhìn Hạ Lam, nhíu mày chậm rãi nói: “Tôi…”
Anh cảm giác mình đang âm thầm cắn răng, dậm châm trong lòng, “Tôi thấy em không tệ… Có tình cảm.” Cố Chinh rốt cục tìm được một từ tế nhị và vừa phải, anh kiên định hơn, nhìn về phía Hạ Lam, nhả từng câu từng chữ, “Tôi rất có cảm tình với em.”
“Dù sao chuyện cũng đã rồi. Không bằng vĩnh viễn hạnh phúc bên cạnh em, đúng không…”
Nào ngờ, Cố Chinh vừa ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt vốn đã to của Hạ Lam đang trợn trừng, hãi hùng nhìn anh. Cố Chinh nhất thời có chút mất tự nhiên, anh dời mắt, nhanh chóng gạt đi: “Sao? Nếu em không thích thì thôi, bên cạnh tôi có vô số người đẹp, ba cái cảm tình này biến mất nhanh lắm, nếu em cảm thấy chúng ta không thể diễn cùng…”
“Không không không không!!!” Hai tay Hạ Lam túm lấy tay Cố Chinh, kích động nói, “Không không không không!!!”
“Không được! Không được! Không được!” Hạ Lam la lớn, “Anh không được nuốt lời!”
Cố Chinh ngớ người: “…Hả?”
“Anh không được nuốt lời, không được để ý người khác…” Hạ Lam đứng lên, sốt ruột bối rối đi vòng vòng xung quanh, tựa hồ tình cảm của Cố Chinh là một con thỏ, cậu phải mau mau tìm lưới bắt nó lại, không cho nó chạy mất, “Em em em…”
Cố Chinh cũng đứng lên, anh sốt ruột theo: “Em làm sao?!”
“Em…” Hạ Lam chợt nhớ sáng nay Cố Chinh nói nếu đi karaoke thì cậu phải hát cho anh nghe, đột nhiên nhanh trí nói to: “Em muốn hát tặng anh một bài!”
“…Hả?” Cố Chinh chẳng hiểu sao cậu lại đưa ra được kết luận này.
Vừa vặn có người mới hát xong, còn đang say mê chìm đắm trong âm nhạc, Hạ Lam vọt về phía màn hình chọn bài hát, năn nỉ ỉ ôi: “Các anh chị, cho em chen ngang một bài được không, xin mọi người đó!”
Hát! Hát! Hát thôi!
Hát một bài để bắt được con thỏ! Hát tình ca!
————————————————
(1) Mạch bá: Chỉ mấy bạn không biết hát có hay không nhưng cứ bước vào phòng karaoke là ôm micro hát miết không cho ai hát =))
(2) Diệp Công thích rồng: Tương truyền có một người tên Diệp Công thích rồng tới nỗi quần áo đồ đạc và nhà cửa của ông ta đều có hình rồng, rồng thật cảm động bay xuống chơi thì ông ta lại sợ hãi bỏ chạy. Ngụ ý của truyện là châm biếm những con người chỉ thích cái vỏ bề ngoài hào nhoáng và hay khoe khoang về những thứ mình không hiểu.