Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 2: Nụ hôn thứ hai



Mắt thấy môi hai người càng ngày càng gần, Hạ Lam không dám nhúc nhích.

Cố Chinh đứng rất sát, sát đến nỗi Hạ Lam có thể nhìn thấy từng sợi lông mi dài của đối phương. Ở khoảng cách như có như không, môi Cố Chinh tựa như chạm vào môi Hạ Lam, lại tựa như không hề đụng tới, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau. Hạ Lam cảm giác trên môi mình có chỗ đang nóng lên rồi đau rát, mặt cậu càng lúc càng đỏ, hô hấp bắt đầu dồn dập, thậm chí có thể nghe tiếng tim đập dần nhanh của mình, trong lòng vô cùng hốt hoảng.

Ngay lúc Hạ Lam nhịn không được muốn chạy trốn, Cố Chinh đứng thẳng người dậy, biểu cảm rất bình tĩnh, anh trầm tư giây lát, sau đó vỗ vỗ vai cậu: “Không tệ, diễn cũng được lắm, về chờ thông báo nhé.”

“Cảm… Cảm ơn thầy.” Hạ Lam thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bỏ chạy. Cậu ra cửa tìm một chỗ không người, tựa vào trên tường hổn hển thở dốc, cuối cùng lại thở phào, chậm rãi đưa một tay lên che mắt.

Cố Chinh…

Cậu thầm gọi, trong lòng rối loạn, nhất thời không thể bình tĩnh được.

Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là: Cố Chinh giỏi thật đấy.

Ba ngày sau, chị Mai báo rằng Hạ Lam không được nhận.

Chị Mai an ủi cậu vài câu: “Kịch sân khấu đúng là khác với phim truyền hình, nhưng cậu vẫn sẽ có cơ hội hợp tác với họ thôi, đoàn trưởng Lý bảo thầy Cố thấy cậu không tệ.”

Hạ Lam hỏi cô còn việc gì cho cậu làm không, chị Mai nói vài ngày nữa sẽ gọi lại. Hạ Lam buồn bực, lại chạy đi bơi với mấy bác trai bác gái, ngụp lặn trong nước muốn thả lỏng đầu óc.

Nhưng cậu không làm được, bèn chui về nhà lên mạng bắt đầu tra về Cố Chinh, tra chỗ khác nhau giữa kịch và phim, tra cách diễn viên tự rèn luyện. Cậu cảm thấy mình hình như đã bỏ qua cái gì đó rất quan trọng.

Cuối cùng, Hạ Lam tìm thông tin về Cố Chinh trên baidu, lại gọi cho đàn em cùng làm trong công ty, đang học một khóa trong học viện Điện ảnh, cậu soi gương chỉnh trang một lát rồi ra khỏi nhà.

Khi đến học viện, đàn em hỏi cậu: “Anh Hạ này, sao tự dưng anh lại đến đây tìm thầy Cố thế? Nói thật, nhiều người muốn gặp thầy Cố lắm, thầy ấy rất ghét ai tự tiện tìm mình. Em không quen với thầy, không dám giới thiệu anh, em sẽ chỉ cho anh phòng học của thầy ấy nhé, coi như giúp anh một chuyện.”

Hạ Lam cám ơn người nọ, đến bên ngoài phòng học.

Mười mấy người cũng đang đứng ở cửa, có người là sinh viên, có người lại trông như fan cuồng, phỏng chừng đều đang ngắm Cố Chinh. Hạ Lam đè vành nón xuống, ỷ mình cao nên đứng đằng sau, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ phía trên nhìn anh.

Bàn ghế bị xếp vào sát tường, ở giữa là một khoảng trống, hình như các sinh viên đang diễn vở kịch gì đó. Cố Chinh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, anh khoanh tay, tóc hơi rối, có vẻ mỏi mệt nhưng tư thái rất tao nhã, tập trung xem sinh viên diễn.

Chắc có sinh viên diễn sai, Cố Chinh vỗ tay một cái, sau đó làm động tác “cắt”, nói mấy câu rồi bước tới đổi vai với nam sinh viên, diễn với nữ chính.

Cố Chinh tháo kính xuống, vốn đang mỏi mệt nhưng khi vừa lên “sân khấu”, anh chợt như biến thành một con người khác.

Hạ Lam xem nam sinh viên diễn, lại xem Cố Chinh diễn, ánh mắt Cố Chinh vừa lạnh lùng lại chan chứa tình yêu, Hạ Lam vốn không hề biết bọn họ đang đóng tác phẩm nào, lúc này vừa thấy, bỗng nhiên nghĩ thầm: Ngài Darcy? “Kiêu hãnh và định kiến”?

Đại học của Hạ Lam không phải trường top, cậu cũng học hành chăm chỉ lên lớp đầy đủ, nhưng chưa từng thấy giảng viên nào lại diễn “Kiêu hãnh và định kiến” với sinh viên cả, chẳng lẽ Cố Chinh rất thích tác phẩm này.

Làn da của Cố Chinh hơi nhợt nhạt, ánh mắt kiêu căng mà ngạo mạn, không biết anh điều chỉnh động tác thế nào mà dáng người trông càng cao to hơn, đường cong của cằm đẹp đến mức khó thể nào hình dung, khí chất quý tộc trời sinh, dáng vẻ che dấu tình cảm tràn ngập sức sống.

Nữ sinh viên kia mới đầu còn đỏ mặt, sau bị Cố Chinh ảnh hưởng nên diễn tốt hơn lần đầu, rất có cảm giác của Elizabeth.

Cố Chinh lui ra, nói chuyện với vài sinh viên, mọi người ai nấy đều mang vẻ sùng bái, hết giờ mà vẫn có học sinh vây quanh. Cố Chinh cũng không thấy phiền, nhưng tán gẫu xong thì nhanh chóng rời đi. Lúc anh đi ngang qua đám người vây xem, đối phương chào hỏi anh, anh chỉ gật đầu cười nhẹ, có người xin chữ kí, Cố Chinh lại đáp: “Tôi không ký tên trong trường, xin lỗi.”

Lịch sự không chê vào đâu được, nhưng lại rất lạnh lùng.

Lúc lướt qua người Hạ Lam, hình như Cố Chinh có liếc cậu một cái, Hạ Lam hồi hộp nhìn anh, Cố Chinh lại nhìn thẳng vào mắt cậu, lúc này mới nhớ ra Hạ Lam, anh vẫy tay, ý bảo cậu cùng đi với mình. Hạ Lam được quan tâm lại đâm sợ hãi, lập tức theo sau.

Giữa học viện điện ảnh toàn mỹ nam mỹ nữ, Cố Chinh cũng rất nổi, nổi như đèn pha giữa đêm đen, đi đâu cũng có người nhìn, có người chào hỏi. Cố Chinh thường chỉ mỉm cười đáp lại, nếu gặp các thầy cô khác, thỉnh thoảng anh sẽ dừng lại tán gẫu một đôi câu, có vẻ rất được ưa thích, nhưng cũng không nhiệt tình, toàn người khác nhiệt tình với anh.

Cố Chinh rất cao, vai rộng chân dài, khí chất người mẫu phải nói là bùng nổ. Hạ Lam tương đối gầy, đứng bên cạnh anh có vẻ “nhỏ xinh”, khí thế cũng yếu, chỉ im lặng đi theo anh. Cuối cùng cũng đến một chỗ vắng lặng hơn, Cố Chinh hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ, ừm… thầy Cố, xin lỗi, tôi tự tiện đến đây…”

“Không sao.” Cố Chinh nói, “Buổi chiều tôi còn có việc, chỉ có thể ăn ở căn tin, thức ăn trường tôi cũng ngon lắm, được không?”

Anh ta mời mình vào căn tin ăn?

Hạ Lam nhanh chóng đáp: “Tôi mời thầy ra ngoài…”

Cố Chinh khoát tay: “Thôi khỏi.” Nói rồi, anh bước vào nhà ăn, “Qua đây.”

Nhà ăn cho giáo viên rất khang trang, làm tiệc đứng. Cố Chinh quẹt thẻ hai lần, Hạ Lam ngại ngùng, không dám lấy món gì cả, Cố Chinh nhìn nhìn chén đĩa của cậu: “Bằng giá nhau cả nên lấy nhiều một tí, ừm, dưa hấu này.”

Cố Chinh cầm chiếc kẹp inox ở khay dưa hấu lên, nhưng không gắp dùm Hạ Lam mà đưa kẹp cho cậu.

Hạ Lam đành phải bưng hai cái đĩa đi cùng Cố Chinh đến một chiếc bàn trống, cậu cảm thấy mình thật bất lịch sự nên đang xấu hổ.

“Cậu cũng khá lắm, lúc chưa thử vai tôi còn nói diễn xuất của cậu không tốt, là lỗi của tôi, xin lỗi.”

Trước khi ăn cơm, Cố Chinh cầm khăn lau từng ngón tay, ngón tay anh cũng đẹp, giống như tay của nghệ sĩ piano.

Anh có thể làm buffet bình dân trông như tiệc Pháp, thân hình tao nhã, dáng ăn cũng rất tao nhã, tựa hồ đang ngồi trong nhà hàng cao cấp. Cố Chinh nói chuyện không nhanh không chậm, rất có văn hóa: “Cậu có kiến thức cơ bản, cũng có cảm giác, nhưng cách diễn của cậu vẫn chưa tới, đó là do cậu không có kinh nghiệm, hiểu không? Phải học hỏi nhiều hơn, thực hành nhiều hơn, cân nhắc kỹ hơn.”

Hạ Lam nghĩ, nhưng tôi không còn cơ hội nào nữa rồi.

Cậu bất chấp thể diện hỏi: “Thầy Cố đã tìm được ai diễn Trình Phi Nhiên chưa?”

Cố Chinh dừng một chút, không nói có hay không, chỉ đáp: “Trình Phi Nhiên là một nhân vật khá đặc biệt, trong đoàn kịch của chúng tôi không có diễn viên nào thích hợp.” Nói đoạn, anh dừng một chút rồi hỏi, “Sao thế, không cam lòng à?”

Cũng không phải…

Hạ Lam đã nhìn thấy diễn xuất của Cố Chinh, cảm thấy mình quả thật không đủ trình độ để diễn cặp với anh, bị rớt cũng bình thường, nhưng cậu lại muốn đi theo Cố Chinh, cậu cảm giác Cố Chinh có thể giúp cậu đột phá, có thể giúp cậu hiểu được điều mình đã bỏ qua kia. Nhưng làm thế nào mới được?

Hạ Lam đè nén hồi lâu, hỏi: “Thầy Cố, thầy cho tôi làm nghiên cứu sinh của thầy được không?”

Cố Chinh nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Hạ Lam thấy anh không cười nhạt, hệt như tuyết tan hoa nở, có hơi chói mắt.

“Được chứ.” Cố Chinh nói, “Nhưng cậu có thời gian đi học lại à?”

Hạ Lam không có thời gian, nhưng cậu rất muốn móc nối với Cố Chinh, tìm mãi vẫn không có lý do gì, cậu buồn rầu, đành phải ăn cơm chậm lại để câu giờ một tí.

Cố Chinh đã ăn xong, lau miệng kỹ càng rồi ngồi chờ Hạ Lam, nhưng anh cũng không chủ động nói gì, Hạ Lam đành nhanh chóng lùa hai cái, nói mình ăn xong rồi. Cố Chinh cười cười với cậu, cũng không khuyên cậu không cần vội vàng, anh dọn dẹp chén đũa của mình, sau đó lịch sự đưa cho dì nhân viên.

Bà dì vừa thấy Cố Chinh đã cười tít mắt, hiển nhiên vô cùng thích anh.

Hạ Lam theo Cố Chinh ra khỏi căn tin, cậu không muốn thả anh đi, lại không nghĩ ra cách gì. Hai người đi dưới hàng cây ngô đồng, ánh nắng xuyên qua cành lá thành từng đốm loang lổ trên mặt đất, gương mặt của Cố Chinh lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên nói: “Cậu muốn làm ngôi sao hay muốn làm diễn viên?”

Hạ Lam ngẩn ra, đương nhiên cậu muốn làm ngôi sao rồi, nhưng cậu rất thích diễn xuất. Đối với Cố Chinh mà nói, nếu anh ta muốn nổi tiếng, dùng vốn liếng của mình liên hệ với đoàn phim, lấy điều kiện của anh ta, Cố Chinh rất dễ thành công. Nhưng Cố Chinh theo phái học thuật, hơn nữa vừa viết kịch bản vừa đạo diễn, chắc chắn sẽ thích nghe câu trả lời “diễn viên” hơn là mấy người tiểu nhân chỉ thích danh lợi. (1)

Nhưng Hạ Lam không muốn nói dối, đành kiên trì đáp: “Tôi thích diễn xuất, muốn làm một diễn viên giỏi, nhưng tôi cũng muốn nổi tiếng nữa, ừm, không cần nổi quá đâu, nổi vừa vừa là được.”

Cố Chinh dừng lại, nhìn cậu một lát. Hạ Lam khẽ ngẩng lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt anh, cậu bị nhìn đến mức choáng váng, bỗng nhiên cảm thấy đôi con ngươi của người nọ thật giống dao giải phẫu, có thể mổ xẻ lòng người, nếu anh ta không làm diễn viên thì có thể đi làm bác sĩ ngoại khoa.

Nhưng diễn viên cũng thường xuyên phải mổ xẻ phân tích từ cuộc sống đến con người, còn phải phục dựng, phải tinh luyện, phải đưa nó lên đỉnh cao.

Cố Chinh gật gật đầu, nói vài câu tạm biệt rồi phất tay, tiêu sái rời đi không vương lại chút gì. Hạ Lam nhìn bóng lưng của anh, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại đi theo.

Những ngày sau đó, đến phiên Cố Chinh buồn bực. Anh lên lớp, viết bản thảo, diễn kịch, thậm chí đến đoàn phim chỉ đạo, nói chung chỉ cần xác định được địa điểm là thế nào cũng thấy cái tên gió mặc gió mưa mặc mưa –  Hạ Lam bám theo.

Nhóc này hình như chẳng có công việc gì cả, cứ xuất hiện rồi nhìn Cố Chinh chằm chằm, còn vác theo một quyển sổ nhỏ để ghi chép, cũng không biết có hiểu gì không, thỉnh thoảng còn vừa viết vừa gật đầu lẩm bẩm.

Cố Chinh dở khóc dở cười, show nào Hạ Lam cũng có mặt, thường xuyên loanh quanh trước cửa đoàn kịch, ngay cả đoàn trưởng của “Hành Trình” – đoàn trưởng Lý cũng nói với Cố Chinh: “Đây không phải cái nhóc giỏi giỏi đến thử vai lần trước à? Nó làm gì đấy, học sinh của cậu hả?”

Cố Chinh khoanh tay tựa vào bên cửa, nhìn Hạ Lam đứng trong sân chỉnh sửa sổ tay, bên mặt nghiêng của người nọ sáng sủa, cũng rất nghiêm túc, có sự chấp nhất độc đáo, bỗng nhiên anh cảm thấy cậu thật hấp dẫn.

“Ầy.” Cố Chinh thấp giọng cười cười, “Ai biết được?”

Gần đây Hạ Lam không được làm khách mời nữa mà chỉ chụp ảnh cho mấy tạp chí bình thường, công ty cơ bản là nuôi thả cậu, đa số cậu toàn ở nhà ăn, vì thế chỉ cần có thời gian Hạ Lam bèn chạy đến xem Cố Chinh dạy học, diễn kịch. Thế mà dần dần cậu cảm thấy mình học thêm được rất nhiều thứ.

Cố Chinh vẫn mặc kệ cậu, không nói cũng không ngăn cản, anh vẫn như thế, lịch sự mà lạnh nhạt.

Một tháng trôi qua trong chớp mắt, Hạ Lam đã quen mặt với diễn viên trong đoàn, còn hỏi vở “Ánh sáng và cát bụi” chuẩn bị tới đâu, đối phương bảo vẫn chưa tìm được ai đóng Trình Phi Nhiên cả.

Diễn viên nhỏ kia nói: “Khó tìm thật ấy, dù sao diễn vai người yêu của thầy Cố mà, thầy Cố phải thích mới được!”

Nghe thì bình thường, nhưng hai nhân vật chính đều là nam nên Hạ Lam cứ thấy sai sai. Người kia lại bổ sung: “Nhưng hôm nay chắc chọn được rồi, nãy thầy Cố bảo tối đưa anh ấy đi ăn.”

Hạ Lam hỏi ở đâu, với ai, diễn viên nhỏ cũng không biết.

Lòng Hạ Lam không kiên định lắm, tuy cảm thấy chuyện mình làm có chút đáng khinh, nhưng cậu vẫn không thể nào nhấc chân rời đi được, đứng trước cửa đoàn chờ.

Cố Chinh đi ra, Hạ Lam cũng đi theo đằng xa, vừa tự chửi vừa bám đuôi người ta, cậu cảm thấy tiết tháo của mình đã rớt hết. Cố Chinh đã phát hiện cậu từ lâu, nhưng anh vẫn mặc kệ, đi đến điểm hẹn.

Hạ Lam nghĩ thầm, nếu đã lỡ rồi thì làm tới luôn, cậu theo Cố Chinh đến khách sạn xem anh đi ăn với ai, quả nhiên là một diễn viên, đẹp trai khỏe khoắn, anh ta cũng khá nổi, diễn xuất rất tốt. Hạ Lam khổ sở nhủ thầm, thôi, không được thì thôi, sau này bọn họ diễn mình đến xem cũng được. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Cố Chinh sẽ đóng cảnh hôn với người nọ, không hiểu sao cậu có chút không thoải mái.

Cậu loanh quanh bên ngoài khách sạn một lát, bảo vệ qua hỏi thăm mấy lần, Hạ Lam thấy mình nên về, nhưng cậu vẫn không cam lòng, sau đó bắt đầu trò chuyện với bảo vệ, nào ngờ cả hai lại hợp ý nhau. Hạ Lam là thế, ai cũng tán gẫu được, hai tiếng đồng hồ trôi qua từ bao giờ, đoàn người Cố Chinh đi ra bãi giữ xe ở cổng sau.

Hạ Lam núp trong góc tối nhìn, đây là một nhà hàng tư nhân cao cấp, bãi đỗ xe tối như mực, tường đỏ ngói vàng, làm người ta nhớ tới mấy cung điện ma ám.

Lúc này, có vài người cũng tiến vào bãi đỗ xe, trông như nhà giàu mới nổi và đám đàn em, rất là hùng hổ. Không hiểu sao, Hạ Lam lại thấy là lạ, cậu gọi bảo vệ rồi lặng lẽ đi theo.

Lúc Hạ Lam chạy tới đã trông thấy tên đại gia hai lúa kia kéo tay áo Cố Chinh: “Chúng ta đi ăn nhé thầy Cố, tôi mời!”

Một diễn viên tiến đến cười làm lành: “Giám đốc Hồng, thầy Cố không giống như chúng ta đâu, xin ngài nể mặt tôi, đừng… ”

Giám đốc Hồng cao lớn thô kệch hất diễn viên kia ra, đưa tay muốn đánh: “Mày nghĩ mày là ai? Một con hát mà dám ra lệnh cho ông à!”

Diễn viên kia nhanh chóng muốn tránh, Cố Chinh từ đầu đến giờ luôn im lặng lại nắm chặt cổ tay giám đốc Hồng, đẩy một cái làm ông ta lảo đảo, lạnh lùng nói: “Giám đốc Hồng? Một giám đốc mà phải tự ra tay đánh người, vất vả cho ngài quá.”

Động tác của anh rất nhanh, Hạ Lam không thấy rõ anh đã ra tay thế nào.

Giám đốc Hồng mất thăng bằng, ông ta nổi giận, lao đến đẩy Cố Chinh: “Cậu bị gì hả? Tưởng mình giỏi lắm sao?! Ông chấm cậu rồi, mẹ nó, theo ông đi!”

Cánh tay Cố Chinh hất mạnh, mu bàn tay đập lên khuôn mặt đỏ ké tức giận của giám đốc Hồng cái “bốp”, mặt ông giám đốc xoay giữa không trung theo đường parabol, thế mà vẫn muốn nhào tới. Cố Chinh nhấc chân đá vào bụng ông ta, lúc đá trông hai chân anh lại càng dài, giám đốc Hồng nháy mắt văng ra y như cái vali bị ném, ông ta quát to một tiếng, tên đàn em bên cạnh lập tức xông về phía Cố Chinh.

Đám Cố Chinh cộng thêm cả diễn viên kia tổng cộng có năm người, nhưng trừ anh ra thì ai cũng yếu nhớt, thật ra nhìn kiểu gì Cố Chinh cũng là người làm công tác văn hoá, ai dè lại rất bạo lực. Giám đốc Hồng cũng có năm vị đàn em, ai nấy đều cao to tráng kiện, hai bên lập tức loạn xà ngầu.

Hạ Lam hét lên: “Bảo vệ đâu! Ở đây có đánh lộn nè!” Sau đó lao từ chỗ tối ra nhảy vào xáp lá cà.

Cố Chinh cầm di động gọi: “Alo, có người tụ tập đánh nhau!” Anh vừa đọc địa chỉ vừa một cước đá văng một tên cơ bắp, lại hai đấm đánh ngã một tên khác, thuận tiện còn nói với diễn viên kia: “Cậu lên xe đi, mặc kệ tôi, coi chừng bị chụp ảnh!”

Diễn viên nọ muốn ở lại giúp đỡ nhưng bị trợ lý và quản lý xách lên xe rời đi.

Hạ Lam chắn trước mặt Cố Chinh, đẩy một tên ra, lại đá bay một tên khác, che chở Cố Chinh để anh lên xe, Cố Chinh đẩy cậu ra, quát: “Cậu lên xe mau!”

Nói xong, cả hai chân đều nhảy lên đá người, đẹp trai quá đi à, nói anh là giáo sư ở học viện điện ảnh chắc chẳng ai tin, có thua gì huấn luyện viên ở học viện quân sự đâu.

Người đi cùng Cố Chinh mở cửa xe đẩy anh lên, Cố Chinh ngã ngồi trên ghế, nhất thời không đứng dậy được, nháy mắt còn mình Hạ Lam một chọi ba. Cố Chinh vừa định xuống, Hạ Lam lại thuận tay đẩy mạnh anh một cái, sập cửa lại, nhác thấy mấy bảo vệ đã chạy tới, bỗng dưng như được thả lỏng, tay đấm chân đá ba người to con đang lao đến, có chiêu thức gì đều đem hết ra dùng.

Cố Chinh ngồi trong xe nhìn Hạ Lam đánh nhau đến là thuận lợi, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hơn nữa ánh mắt còn sáng rực như đang diễu võ giương oai, vừa hoang dại vừa rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, người nọ y như một tia chớp, bất chấp, tràn ngập sức sống, có sự dẻo dai cùng chấp nhất, có niềm kiêu ngạo đã ăn vào trong máu, là đệ nhất thiên hạ, cho dù là ai tới cũng dám đá người bay về hang ổ.

Cố Chinh nhìn cậu, bỗng nhiên sửng sốt, trong nháy mắt, anh như thấy được một phần linh hồn của Hạ Lam, nhanh chóng mở cửa muốn kéo cậu vào. Cùng lúc đó, các nhân viên an ninh chạy đến can ngăn, tiếng còi cảnh sát từ xa xa vọng lại. Hạ Lam lại đạp tên cao to đen hôi kia thêm một cái, nhân cơ hội thoát thân, chui lên xe đóng cửa, chiếc xe hệt như mũi tên rời cung lao vút đi.

Hạ Lam thở hổn hển, hồi đi học cậu đánh nhau dữ lắm, sau thành anh đại trong khu phố luôn, tuy rằng đã lâu không hoạt động chân tay nhưng cậu vẫn chưa lụt nghề, đánh một hồi còn đâm ghiền.

Cố Chinh nhìn Hạ Lam chằm chằm, Hạ Lam thở dốc hỏi anh: “Thầy Cố có sao không?”

Cố Chinh chưa kịp trả lời, người ngồi ghế trên còn quay xuống nói: “Thầy Cố à, dù thầy mạnh thiệt nhưng thầy cũng đừng đi đánh nhau chứ!”

Cố Chinh nổi khùng quát lái xe và phó lái: “Hai đứa bây một đứa xuất thân Thiếu Lâm một đứa hồi xưa làm kép võ (2), thế sao giờ đụng chuyện lại vô dụng thế hả?!”

Người đang lái xe bất đắc dĩ đáp: “Đầu tiên là thầy, sau là người anh em kia, có ai để bọn em tham gia đâu!”

Mặt Hạ Lam bị trầy, còn vương lại vết máu, Cố Chinh nhìn cậu mà thấy đau dùm, anh không dám đụng vào, thấp giọng hỏi: “Cậu chạy tới làm gì?”

Hạ Lam ngơ ngác: “Sao thầy Cố đánh nhau giỏi thế?”

Cố Chinh vẫn còn bực mình: “Bài tập trong khóa luyện thể hình!”

Hạ Lam rất là ngưỡng mộ.

Lái xe: “Thầy Cố của các cậu lợi hại lắm, từng đoạt mấy giải quán quân Tae Kwon Do cấp tỉnh đó nha.”

Hạ Lam lại càng thêm ngưỡng mộ.

Cố Chinh cau mày nhìn cậu, bỗng nhiên bật cười: “Ê nhóc, đánh hăng nhỉ, trước kia chắc trốn học đánh lộn nhiều lắm phải không?”

Hạ Lam hơi ngượng ngùng, nhưng dường như Cố Chinh lại thấy bình thường, anh nhìn cậu chằm chằm, chăm chú đến mức vốn Hạ Lam đang bình tĩnh, tim lại bắt đầu đánh lô tô. Cố Chinh hỏi: “Cậu còn muốn đóng Trình Phi Nhiên không?”

“Đương nhiên ạ!” Hạ Lam sợ hãi, cà lăm nói, “Nhưng… còn người hôm nay…”

“À, Tiểu Hà ấy hả, cậu ta không hợp lắm, không có sự dẻo dai khỏe khoắn của Trình Phi Nhiên.” Cố Chinh cười, thấp giọng bảo, “Tôi thấy tuy cậu diễn chưa tới, nhưng rất có tiềm năng, có thể mài dũa được đấy.”

Hạ Lam kích động đến mức mặt đỏ rần.

“Nhưng vẫn phải thử vai lại nhé.” Anh bảo, “Để xem tháng này cậu đã học được những gì.”

Mặt Hạ Lam nóng bừng, xấu hổ trả lời: “Một tháng này, ầy, thật sự rất xin lỗi…”

“À, không có gì…” Cố Chinh phẩy tay, “Chưa thấy ai như cậu cả.” Một lát sau, anh lại cười nói, “Nhưng cậu khá thú vị đấy.”

Cố Chinh đẹp như vậy lại cười lên, chắc chẳng mấy ai chịu đựng nổi. Trống ngực Hạ Lam đập thình thịch, to đến mức cậu nghĩ người trong xe cũng nghe thấy.

Tốt quá! Hạ Lam nghĩ. Có cơ hội rồi!

————————————————

(1) Đoạn này giữ nguyên chữ “tiểu nhân” là để chỉ những kẻ chọn làm diễn viên để được nổi tiếng, chứ không phải những người yêu nghề diễn rồi nổi tiếng nhờ tài năng.

(2) Kép võ: Thuật ngữ trong nghề hát bội, kép võ là người đóng các vai lính, tướng quân, động tác múa võ mạnh mẽ khoa trương với tiết tấu nhanh.

Nhân đây em khuyên các mẹ nên xem Kiêu hãnh và định kiến bản 1995 của Colin Firth, ngài mãi là Darcy duy nhất trong lòng em

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv