Edit + Beta: TH
"Chị dâu, chị đừng tin những lời ma quỷ của đám lão già này. Bọn họ chế tạo và nghiên cứu loại thuốc cho anh Duật so với thuốc độc cũng chẳng khác nhau là bao. Bọn họ một mực muốn hoàn thành nhiệm vụ, tạm thời trì hoãn căn bệnh chứ đâu nhìn sức khoẻ của anh Duật đã ốm yếu và phải nhận lấy bao nhiêu đau đớn chứ!
Để thành thế này, người không ra người ma không ra ma, ngay cả tiếp xúc với bầu không khí thôi cũng gặp nguy hiểm thì còn gọi là sống nữa ư?" Tần Hoan lo lắng mở miệng.
"Thằng nhãi ranh ngu dốt này, cậu thì biết cái gì mà dám đứng đây ăn nói lung tung, xằng bậy..." Giáo sư Đàm tức gần chết.
Thằng ôn con này nhiều lần hoài nghi thành quả tâm huyết mà bọn họ nghiên cứu ra được, quả thực là không coi ai ra gì. Đằng sau ông ta, những tay giáo sư khác cũng ồn ào lên tiếng trách cứ.
"Chúng tôi mới là những người chuyên nghiệp được đào tạo, nếu các người còn muốn tốt cho đại thiếu gia thì mau mở cửa ra!"
"Đúng đấy, nếu không xảy ra chuyện gì thì các người có gánh nổi không?"
"Tác dụng phụ của thuốc đúng là có hại nhưng còn gì quan trọng hơn tính mạng cơ chứ?"
...
Lâm Yên bị tiếng ồn làm đau cả đầu, nhưng những lời của Tần Hoan quả thực khiến cô bận tâm. Cô chần chờ rồi hỏi lại Tần Hoan, "Vậy trừ uống thuốc ra thì anh còn biện pháp nào nữa không?"
Tần Hoan nghe xong thì lập tức phát hiện có tia hi vọng, nói luôn, "Có có có, chỉ cần chị đi ngủ chung với anh Duật... Phì phì... Ý của em là chị chỉ cần ở trong tầm mắt của anh Duật là được! Nếu có sự than mật đụng chạm thì càng hay!" Lâm Yên: "...???"
Lâm Yên đứng cạnh nghe xong đen cả mặt, đây rốt cuộc là cái gì?
Sau khi im lặng nửa ngày, sắc mặt Lâm Yên nghiêm túc cất lời, "Tôi cảm thấy bác sĩ vẫn đáng tin cậy hơn..."
Dù sao thì Tần Hoan cũng là cái tên vui buồn thất thường, sáng nắng chiều mưa.
Cho dù căn bệnh này của Bùi Duật Thành rất ảnh hưởng về mặt cảm xúc, mà cô thì chỉ tính là làm tâm trạng anh bình tĩnh lại một chút. Nhưng đã nguy hiểm đến nước này rồi còn đem ra để đùa giỡn nhau nữa ư?
Thật đúng là xem cô như nhân sâm trân quý rồi à?
"Ôi trời ơi! Chị dâu, sao chị không tin lời của em! Chị chính là bài thuốc của anh Duật đó! Chị so với cái loại thuốc bổ thần, thuốc an thần các loại vớ vẩn gì đó còn hữu hiệu hơn!"
"Thằng nhóc kia! Cậu dám nói tôi nghiên cứu ra loại thuốc vớ vẩn sao..."
...
Mắt thấy một đám người lại muốn làm ầm ĩ lên, sắc mặt Lâm Yên lập tức lạnh xuống, "Tất cả đều im miệng hết cho tôi! Tôi vào xem tình hình của Bùi tiên sinh thế nào!"
"Cái gì! Không được! Quá nguy hiểm! Lúc này không ai có thể tới gần đại thiếu gia..."
Không đợi ông già giáo sư có mái tóc bạc trắng dứt lời, Lâm Yên trực tiếp đi tới trước cửa phòng ngủ của Bùi Duật Thành. Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã vặn mở khoá cửa bước vào trong.
Bùi Nam Nhứ lấy làm kinh hãi, muốn ngăn cản nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Giáo sư Đàm mặt đầy vẻ thảng thốt, "Cô gái trẻ này! Không muốn sống nữa sao?"
Lúc này mà dám lại gần Bùi Duật Thành, không chết thì cũng què!
Bọn họ mỗi lần tiêm liều thuốc an thần cho Bùi Duật Thành cũng đều là sử dụng những dụng cụ máy móc đặc biệt điều khiển từ xa...
Nhưng việc đã đến nước này, mọi người cũng chỉ có thể đứng nhìn cô gái lỗ mãng xông vào. Sau đó tất cả ánh mắt khẩn trương đổ dồn về thiết bị báo động vẫn còn chớp đỏ liên tục đang đeo trên tay giáo sư Đàm.
...
Thời điểm Lâm Yên bước vào căn phòng cô cũng không thấy có gì bừa bộn như lần trước, càng không thấy có gì đáng sợ như những người bên ngoài đó nói.
Trong cả căn phòng rất yên tĩnh, chỉ là vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng cảnh báo phát ra từ chiếc đồng hồ đặt đầu giường.
Mà bây giờ Bùi Duật Thành đang an tĩnh nằm ngủ say...
Tuy nhiên hiện tại tình trạng của anh khác với bình thường. Trên trán đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt đau đớn, hô hấp càng ngày càng dồn dâp y như đang gặp phải chuyện gì đó cực kì đáng sợ.