Edit: Kali
Beta: Byun
Thực ra sau khi Lâm Yên nói ra câu này lại cảm thấy có chút hối hận. Chính cô cũng không tin huống chi là người khác.
"Ha ha, ông có muốn quay về nhà mang hoa tiêu khác tới không?" Lão Thang cười với Hạ Định Khôn.
Nghe thấy vậy, Hạ Định Khôn đen mặt lại, cũng không mở miệng đáp trả.
"Cô gái, cô rốt cuộc có giấy phép hoa tiêu không vậy?" Nhân viên nghiêm mặt hỏi.
"Ầy... Có... Hay là không có?" Ánh mắt Lâm Yên rơi trên người Hạ Nhạc Phong, cô rốt cục là có hay là không có...
"Chị Yên, chị có à?" Đầu óc của Hạ Nhạc Phong có chút trống rỗng, một ánh mắt Lâm Yên làm da đầu cậu ta tê dại cả lên.
"A, tôi có." Lâm Yên nghiêm túc nói.
Nhân viên gật đầu: "Được rồi, mời lấy ra."
Lâm Yên: "Tôi không đem."
Nhân viên: "..."
Hạ Nhạc Phong: "..."
"Cô chắc chắn mình có giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu đúng không?" Vẻ mặt của nhân viên nghiêm túc.
Lâm Yên: "..." Cô biết nói gì đây, có ai đó có thể chỉ cô một chút được không?
"Được rồi, nếu cô đã chắc chắn thì mời theo chúng tôi vào văn phòng. Chúng tôi có thể dùng mạng để tra cứu." Nhân viên mở miệng.
Lâm Yên: "..." Cô cũng không hề nói qua mình chắc chắn mà.
Nhưng mà đã đến nước này, Lâm Yên chỉ có thể đi theo mấy vị nhân viên vào khu vực làm việc.
...
Lúc này, trong văn phòng.
Một cậu thanh niên trẻ tuổi, mặc đồng phục đang ngồi trước máy tính.
Lâm Yên ngồi ở đối diện.
"Họ và tên." Nhân viên nói.
"Lâm Yên." Lâm Yên thở dài.
"Chờ một lát." Nhân viên nhẹ gật đầu, bắt đầu tra cứu.
Sau một lát, ánh mắt của nhân viên rơi trên người Lâm Yên, cau mày nói: "Cô gái, cô không có thông tin về giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu!"
Nghe được lời này, sắc mặt của mấy vị nhân viên vừa dẫn Lâm Yên vào phòng đều thay đổi.
Cô không có giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu thì đồng nghĩ với việc đội xe Hạ gia vi phạm quy tắc thi đấu!
"Trận này, đội xe của Hạ gia bị loại, lại còn phạm luật, ghi chép lại sau đó làm báo cáo." Trong đó có một vị nhân viên lạnh lùng nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Yên vội vàng mở miệng: "Đừng đừng đừng, đừng như vậy."
"Cô gái, cô không có giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu vậy nên cô tuyệt đối bị cấm tham gia bất kì giải đấu nào liên quan đến xe đua!" Nhân viên nghiêm túc nói.
"Bằng ở trong nước thật sự tôi không có, nhưng... Ở nước ngoài tôi có." Lâm Yên nói.
"Nước ngoài?" Nhân viên lạnh nhạt nói: "Tiểu thư, chỉ có giấy phép hoa tiêu cấp quốc tế về giải đấu vòng hạng mới được lưu hành toàn cầu. Cho nên, cho dù cô có giấy phép hoa tiêu ở nước ngoài thì ở trong nước cũng vô hiệu thôi"
Lúc này, Lâm Yên gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, nên giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu của tôi cũng chính là giấy phép cấp quốc tế về giải đấu vòng hạng."
Lâm Yên vừa dứt lời, nhân viên ngồi trước máy tính suýt nữa phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Giấy phép hoa tiêu cấp quốc tế về giải đấu vòng hạng?
Cô gái này chẳng lẽ bị kích thích đến điên rồi?
Nếu cô ta thật sự có giấy phép chứng nhận làm hoa tiêu cấp quốc tế về giải đấu vòng hạng thì còn tham gia loại thi đấu trình độ bình thường như thế này làm gì?
Thấy ánh mắt của mấy người nhân viên càng thêm sắc bén, Lâm Yên cũng thực sự rất bất đắc dĩ. Thực ra lúc đầu cô cũng có giấy phép hoa tiêu trong nước, nhưng sau đó bởi vì không khảo hạch nên đã bị hủy bỏ. Hơn nữa, sau khi có được giấy phép hoa tiêu cấp quốc tế về giải đấu vòng hạng thì không cần giấy phép trong nước nữa, vì vậy Lâm Yên cũng không có quan tâm đến nữa.
Với lại cô là tay đua, chứ không phải hoa tiêu.
"Tôi có thật mà, không tin các người tra đi." Lâm Yên bất đắc dĩ nói.
"Được"
Một nhân viên bên cạnh nói với nhân viên máy tính: "Tra đi. Để tôi xem cô ta đùa giỡn kiểu gì với chúng ta."