Tạ Chủ tịch đối với việc Lý Ủy viên bỏ xuống chức vụ bên Cộng đảng, trái với kỷ luật, quyết đoán đến bên lão không có vẻ mặt gì tốt.
Tình hình này như lừa đại cô nương bỏ trốn, bước ra bước này, vốn còn phải dụ dỗ lừa gạt, giờ xem đều có thể bỏ, lại vừa lúc nhân cơ hội này lập quy củ.
Đương nhiên, cũng không thể làm quá, nếu không đại cô nương bị bức nóng nảy, bất cứ giá nào bị cha mẹ trách phạt, cũng có thể chạy về nhà.
Bởi vậy có thể thấy được, tại con đường bỏ trốn, Tạ Chủ tịch quả thật rất có tâm đắc.
Giờ phút này, lão đoan đoan chính chính ngồi trên ghế thái sư gỗ Tử đàn trổ hoa, cúi đầu lật xem một quyển Tư Trì thông giám, không nhìn Lý Ủy viên một cái.
Đối phương quả nhiên có chút sốt ruột.
– Tại sao không mang ta theo?! Tin tức quan trọng nhất vẫn là b… Ta hỏi thăm ra! Ta chính là hao lão khí lực lỗ mũi trâu, phái người đem phạm vi cả trăm dặm hỏi thăm khắp nơi… ”
‘Thái độ này… Quả thật đối nghịch tử có hai phân tình nghĩa.’ Tạ Chủ tịch trong lòng vê râu gật đầu, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách.
– Lý Ủy viên vất vả rồi… Tạ mỗ ở trong này tạ ơn! Nếu tin tức đã dò la ra, còn lại … Đó là chuyện của chính phủ Quốc dân, cũng là chuyện Tạ mỗ gia ta! Tóm lại… Không có liên quan gì với Lý Ủy viên!
Mặt đứa đó nóng đỏ bừng.
– Ngươi! … Ngươi qua sông đoạn cầu!
Đến lúc lập uy rồi. Lão buông quyển sách, ngẩng đầu, giọng nói nâng thật dài.
– Láo xược! Luận công, lão phu là Chủ tịch tiền nhiệm chính phủ Quốc dân … Luận tư, ta là phụ thân của Tạ Viễn… Ngươi dám nói chuyện như thế với lão phu?!
Luận công, Lý Hổ bây giờ còn là Cộng Sản đảng viên, chính phủ Quốc dân tiền Chủ tịch chính là giai cấp áp bức phản động cần phải kiên quyết lật đổ; Luận tư, cha sinh ra cầm thú, vậy đó là cầm thú không bằng! Nói chuyện thế này quả thật quá lịch sự, hắn thực hẳn là xắn tay áo, quyết đoán xuất ra bản sắc mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, nghe xong lời này, Lý Hổ lại không tự chủ mặt đỏ lên. Hắn ở trước mặt Tạ Chủ tịch, luôn tức không nổi.
Có lẽ là bởi một màn lần đầu gặp khi đó, liền xích thân lỏa thể* rơi xuống hạ phong, cũng có thể là vì cầm thú đến nay tăm tích không rõ, sinh tử khó lường …
*trần truồng.
Lão thiên gia luôn trêu người. Chẳng bao lâu, hắn một lòng mưu đồ báo thù, nhưng không thể nào xuống tay. Hiện giờ, chỉ là tùy tiện lấy một cái cớ, muốn gặp mặt tên đó mà thôi, lại suýt nữa đưa hắn vào chỗ chết.
‘Xú lão đầu đáng giận! Nhưng so sánh nhau, lão thiên gia lại càng là đồ không hay ho! … ”
Bỏ mặc Lý Hổ đứng ngây ở đó, tràng diện có chút xấu hổ, Lưu Bí thư đúng lúc tiến lên một bước.
– Chủ tịch, Lý Ủy viên đây cũng là lo lắng thiếu gia, quan tâm sẽ bị loạn… Ngài không cần so đo với hắn.
Tạ Chủ tịch theo trong lỗ mũi hừ một tiếng.
– Hừ, hắn lo lắng?! … Lão phu thật không rõ, nghiệp chướng nó chết sống, lại có gì can hệ gì đến hắn ta?! … Hắn ta lo lắng cái gì?!
Lưu Bí thư cười theo.
– Chủ tịch, xem ngài lão nhân gia ngài nói… Lý Ủy viên đây, không phải là hảo bằng hữu với thiếu gia chúng ta sao…
Tạ Chủ tịch mắt phong không chút sứt mẻ, chỉ dùng khóe mắt một đường dư quang thoáng quan sát Lý Hổ, cười lạnh một tiếng.
– Hảo bằng hữu? Có hảo bằng hữu như vậy?! Hảo một hồi, nghiệp chướng ném trong tay quân quyền, lại bồi thêm nửa cái mạng! … Chẳng mấy chốc gặp mặt, còn lại nửa cái mạng cũng nhanh không…
Lão nói còn chưa dứt, bị Lý Hổ một tiếng rống to cắt đứt.
– Chuyện giữa bố với hắn, ông biết quái gì!! Tóm lại, bố phải cứu hắn, không đi không được!
Hắn không quan tâm rống xong, tạm dừng xuống, mắt thấy hai người trước mặt mở to bốn con mắt, vẻ mặt khiếp sợ, không khỏi nuốt nước miếng, khí thế lập tức héo rũ xuống.
– … Bá phụ, ta là thật tâm muốn đi cứu hắn … Phải thế nào mới bằng lòng để ta chỉ huy doanh cứu đội, ngài chỉ một con đường đi…
…
Một lúc lâu sau, Tạ Chủ tịch mở miệng. Lại không phải nhằm phía Lý Hổ, mà là quay mặt đi, bảo Lưu Bí thư.
– Anh đi ra ngoài trước. Lão phu có chuyện muốn nói một mình với Lý Ủy viên.
Lưu Bí thư bất động thanh sắc gật gật đầu. Ông cười tủm tỉm vỗ vỗ Lý Hổ bả vai, thấp giọng nói. –
Ngài là hảo bằng hữu của thiếu gia nhà tôi, ở trong lòng lão gia tử, cũng liền như nhi tử của mình. Lời lão nhân gia ông ấy nói, tất nhiên đều là vì tốt cho các ngươi.
Nói xong câu này, ông liền ra khỏi cửa, yên lặng khép cửa lại.
Tạ Chủ tịch nâng chung trà lên, nhẹ hớp một ngụm, rồi đoan đoan chính chính đặt lại trên bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hổ, ánh mắt sáng quắc.
– Lão phu muốn biết, Lý Ủy viên đối nghịch tử của ta, rốt cuộc có tình nghĩa trong lòng hay không?!
Lý Hổ mặt nóng đến chừng muốn chảy ra máu, nhìn thẳng về phía Tạ Chủ tịch… Nửa ngày, dường như bất cứ giá nào dường gầm nhẹ một tiếng.
– Nhi tử đó của lão cũng không phải thứ gì tốt! Nếu bố không hữu tình với hắn, còn vội vàng cứu hắn cái rắm!!