Tạ Chủ tịch chưa bao giờ nâng con hát.
Nạp thiếp là vì quảng tử tự*, cũng là bất đắc dĩ. Lão cả đời vì nước vì dân làm lụng vất vả, bên người dù sao cũng phải có người chăm sóc, như vậy mới có thể trấn an vong thê trên trời có linh thiêng, để bả yên lòng. Nhưng nâng con hát không giống vậy, chuyện liên quan đến háo sắc không làm việc đàng hoàng, thân là quốc dân mẫu, Tạ Chủ tịch hoàn toàn không thể làm chuyện như vậy.
*có nhiều con cháu.
Kỳ thật trong tư tâm, lão cũng nghiền ngẫm không ra diệu dụng của con hát. Con trai có quyến rũ mấy, chung quy không bằng con gái hàng thật giá thật, lão có thứ gì, đối phương đều có, như vậy cũng có thể đi làm chuyện cá nước*? Nghĩ đến là ớn lạnh !
*làm tình.
Nếu ngay cả con hát đều không nâng, hiển nhiên đối với nam phong không chút mảy may phạm vào. Nhớ năm đó Uông Triệu Minh được cho là nhất đẳng mỹ nam tử, cùng gã sóng vai đi theo Trung Sơn tiên sinh nhiều năm, lại hướng đến chỉ có tranh đấu gay gắt, lão vừa thấy người liền cảm giác diện mục khả tăng. Báo chí khen Uông Triệu Minh “Mạo nhược hảo nữ*”, lời này đến miệng Tạ Chủ tịch, cũng là chế giễu châm chọc. – Không phải là một tên thỏ nhi gia ẻo lả sao?!
*mặt như con gái.
Cho nên ngày đó, Tạ Chủ tịch bất ngờ không kịp phòng, chính mắt thấy một màn nghịch tử ở trên sô pha, như ruộng nương một trận kinh lôi, oàng đến hồi lâu lão tỉnh thần lại!
Trong hỗn loạn, lão suy nghĩ hết bài này đến bài khác…
‘ … Nghịch tử đây là ở trong quân đợi lâu quá? Đói bụng ăn quàng? … ’
‘Thứ kia của nó ngược lại khả quan* … Hừ, thân thể lớn tốt, nhận của cha mẹ, không dùng ở nối dõi tông đường, ngược lại dùng làm loại chuyện không có thiên lý nghịch nhân luân* này!! … Nghiệp chướng a nghiệp chướng!!’
*cao, lớn, to.
*nhân luân: luân lí làm người thời xưa
‘Nói đến cùng, đều do con dâu không hiền! Làm vợ, không sinh không dưỡng, không phụng dưỡng chồng… Nghịch tử nó thường niên bên cạnh không người chăm sóc, nói vậy cũng đều là có khổ tâm… ’
‘ … ’
Về phần tên nam tử xích thân lỏa thể kia, Tạ Chủ tịch lại chưa từng cẩn thận quan sát. Chỉ thoáng qua, nhìn thấy là một hán tử ngăm đen cao, chẳng biết xấu hổ trần như nhộng. Sau đó hắn ngẩng mặt trượt chân, lộ ra toàn chỗ bẩn đó, một đống lông lớn rối bời, thật sự là khó coi chết được!
Cái này trái lại khiến Tạ Chủ tịch thoáng bình ổn một chút tức giận, hai phân đồng tình tự nhiên nảy sinh. ‘Ai… Mấy năm nay cũng là khổ nó … Ở đất xa xôi này, chỉ có thể dùng tiểu binh thô man bên cạnh tiêu lửa… ’
Vì chút ý nghĩ từ phụ trong đầu, Tạ Chủ tịch quyết định ý kiến, răn dạy nghịch tử một trận rồi để chuyện qua đi. Quan trọng nhất, còn phải lập tức thay nó tìm một hôn nhân khác. ‘Cũng bất chấp thanh danh đình thê tái thú, bên cạnh luôn phải có người chăm sóc mới tốt… ’
Đáng thương lão một phen từ phụ tâm địa, suy xét cái này rất nhiều, đổi lấy lại là câu.
– Cha, Lý Chủ nhiệm thật là một nhân tài. Nhi tử và hắn quen biết nhiều năm, luôn thực coi trọng nhân phẩm tài cán của Lý huynh.
…
Khi nghịch tử nói lời này, lại là vẻ mặt thản nhiên không cần thiết! Mà Lý Chủ nhiệm kia thì đứng ngây ở đó, mặt hướng lão, vẻ mặt thất kinh. Nếu không có nghe sai, hắn vừa mới vừa mới nói một câu.
– Đ*** cha ngươi!
Người này, vậy mà chính là nhân tài Cộng đảng mình luôn luôn tính toán muốn lôi kéo!
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, Tạ Chủ tịch khiếp sợ đến không biết làm sao… Trong mảnh mờ mịt, trong đầu lão đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ. ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta quả nhiên già rồi!’