Tạ Viễn trong lòng đều có tính toán của hắn. Hiện tại cấp bách nhất, đó là giấy thông hành ra khỏi thành, cho nên gánh hát phải biểu hiện cho tốt trước bộ Tư lệnh Hiến binh, nhìn xem có thể có cơ hội kiếm nó ra hay không.
Nhưng lời này không cần nói với Hoa Nha, vì thế hắn chỉ cười cười.
– Đầu lưỡi là khéo, khen không chết người, cũng mắng không chết người. Giờ phút này tao ngộ, hảo hảo đem nó ghi tạc trong lòng… Đừng viết trên mặt, càng đừng để ở ngoài miệng… Nhớ kỹ ở trong lòng là được rồi.
Hoa Nha cái hiểu cái không “Dạ” một tiếng, biểu tình vẫn là có chút khó chịu.
Tạ Viễn từ trước đến nay đều là dịu dàng quan tâm với nữ sĩ, huống chi tiểu cô nương này còn là ân nhân cứu mạng của hắn. Thấy thế, thoáng nghĩ nghĩ, liền nâng bút ở trên vở soạt soạt vẽ phác thảo một hồi, rồi cẩn thận xé trang giấy ra đưa cho Hoa Nha.
– Tặng cho em.
Hoa Nha con ngươi sáng lên, kinh hỉ vươn tay tiếp nhận.
– Đây là cái gì?
Trên trang giấy là một bức chân dung đơn giản, chỉ dùng vài nét bút sơ sài phác hình dáng, nhưng có thể nhìn ra là một thiếu nữ khuôn mặt tròn, chải hai bím tóc to, hơi cúi đầu, mang theo chút ngượng ngùng, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng vui vẻ.
– Lúc cười không nổi, càng phải cười nhiều… Em cười lên rất đẹp.
Hoa Nha “bùm” đỏ mặt, cô chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực nhảy càng lúc càng nhanh, quả thực cơ hồ muốn từ trong cổ họng nhảy ra!
Viên đại ca ánh mắt ấm áp trong veo, ngay cả tế văn nơi khóe mắt cũng hơi hơi mang theo chút ý cười…
Đột nhiên, thần sắc hắn ngưng trọng lại, ngay cả màu sắc trong đôi mắt trở nên sâu thẳm! Trong nháy mắt, Hoa Nha cảm giác ánh mắt sắc bén này dường như có thể đả thương người!
Nhưng giọng nói Tạ Viễn vẫn là nhàn nhạt, bình tĩnh mà nho nhã lễ độ.
– Xin hỏi ai ở bên ngoài?
Không đáp lại. Hắn quay đầu nói với Hoa Nha.
– Em đi nhìn xem, ngoài cửa có phải có người hay không.
…
Rất xa, Hoa Nha thấy một bóng dáng, dáng người gầy, trường sam nguyệt sắc.
Cô xoay người trở lại phòng.
– Hẳn là Ngọc lão bản, vừa mới đi qua đây.
– Ngọc lão bản? … Tạ Viễn hơi hơi nhíu mày.
Hắn chỉ xa xa thấy mặt Ngọc lão bản, thoáng có chút ấn tượng. Giác nhi duy nhất trong gánh hát, tướng mạo chỉ xưng thanh tú, có lẽ… Sau khi hóa trang sẽ có một phen hương vị khác. Trên mặt lạnh lùng, mang theo một cỗ khí cao ngạo, hiển nhiên không phải người khôn khéo, đối nhân xử thế khéo đưa đẩy.
Hắn còn từng nghĩ, nếu đó là một nhân nhi hiểu biết thiện giao tiếp, bản thân liền có thể mượn sức của y, đem giấy thông hành vào tay.