Lục Trọng Lân cùng một người đàn ông nhỏ con mặc tây trang, đầu đội mũ phớt đi ra ngoài cửa lớn. Cửa đỗ một chiếc ô tô màu đen. Người đàn ông đó trước khi lên xe, bỏ mũ phớt xuống, cúi một cái thật sâu với Lục Trọng Lân. Lục Trọng Lân hướng về phía hắn mỉm cười, hơi mất tự nhiên gật gật đầu, vẫy tay nói lời từ biệt.
Sau khi nhìn theo đối phương lên xe, xoay người, hắn vừa nhìn liền thấy bên cạnh bồn hoa mới trồng khóm đỗ quyên, lẳng lặng một thân ảnh trường sam màu xanh đứng đấy.
Lục Trọng Lân từ đáy lòng mỉm cười ra, bước nhanh sang.
– A Cửu, sao hôm nay cậu lại tới đây?
Mai Cửu ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, trường sam thẳng thớm, trên mũi kê một cặp kính tròn tròn, trên tay còn nắm một tờ báo mới ra hôm nay.
Hắn nhìn Lục Trọng Lân, trên nét mặt mang theo một tia ngưng trọng, mở miệng muốn nói lại thôi,“Có việc ở gần đây, thuận đường tới đây nhìn cậu…
Mai Cửu nói việc, đương nhiên là việc lấy tính mệnh người khác. Lục Trọng Lân nghe xong, lại không chút nào để ý.
A Cửu làm cái gì, tất nhiên đều có lý do của cậu ấy. Lục Trọng Lân cũng không tiến hành can thiệp, chỉ cần cầu cậu ấy làm việc cẩn thận hơn, đừng để mình bị thương.
Anh thấy bộ dáng Mai Cửu hình như không vui lắm, liền có ý hỏi y.
– Sao vậy, còn cầm tờ báo, đây là đang theo tình hình buôn bán?
Mai Cửu gật gật đầu. Đột nhiên y chuyển đề tài, mở miệng hỏi.
– Tống tử, người vừa rồi… Là người Nhật Bản?!
Lục Trọng Lân sửng sốt, vội vàng giải thích nói.
– Người đó là phái phản chiến Nhật Bản. Ngươi biết rõ Uông tiên sinh hiện giờ kiêm vị trí Bộ trưởng ngoại giao, khó tránh khỏi tiếp xúc với những người này.
Mai Cửu không cho là đúng.
– Uông Triệu Minh không phải thứ gì tốt! Trước kia hắn ta ký Hiệp định Tùng Hộ… Tống tử, chính cậu trong lòng có cân nhắc.
Nói đến người lãnh đạo trực tiếp của mình, Lục Trọng Lân khó tránh khỏi thay ông biện hộ hai câu.
– Đó là người ngoài hiểu lầm Uông tiên sinh. Tình thế mạnh hơn so với người, ngài ấy cũng là bất đắc dĩ!
Mai Cửu nhíu nhíu mày.
– Không có tình thế gì mạnh hơn người. Lớn nhất bất quá là chuyện ‘Ta sống quốc vong, ta chết quốc tồn’! Người Nhật Bản đã chiếm ba tỉnh Đông Bắc, kế tiếp sẽ làm gì, trong lòng các ngươi chẳng lẽ đều không biết?!
Lục Trọng Lân không muốn dây dưa tiếp với y như vậy, liền lặng lẽ vươn tay, ôm vai Mai Cửu.
– Biết rồi. Cậu yên tâm, mình đều có chừng mực. Khó được cậu tới đây một lần, vào văn phòng mình ngồi đi.
…
Tạ Viễn cầm lấy bức tranh đầy chữ như gà bới, quan sát tỉ mỉ một lúc lâu.
– Đây là cái gì?
– Ngày mai ta phải làm diễn thuyết. Ngươi quỷ… Chủ ý nhiều, thay ta đọc xem.
Lý Hổ độc nhãn tròn tròn sáng sáng lại gần. Hắn sắp sửa lấy thân phận đại biểu Đảng, làm diễn thuyết cho một đám nhân sĩ tiến bộ, trong đó đại đa số đều là phần tử trí thức và thanh niên học sinh đường xa mà đến theo kháng Nhật.
Đây là hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có cơ hội dạy bảo một nhóm người đọc sách lớn, đắc ý chi tình dật vu ngôn biểu.
trong lời nói có đắc ý.
– Ừm. Tạ Viễn cầm lại tờ giấy này, cẩn thận trở đi trở lại nhìn hai ba lần.
Rốt cục, hắn không thể nhịn được nữa vứt nó tới một bên.
– Lấy bút đến!
…
Lý Hổ hưng phấn tiếp nhận tác phẩm Tạ Viễn, chỉ liếc một cái, liền ngây ngẩn cả người.
Phần mở đầu của bài giảng này, chính là liên tiếp chữ nòng nọc ngoằn ngoèo.
– Đây là cái gì?!
– Ein Gespenst geht um in Europa – das Gespenst des Kommunismus.
– Thứ quỷ gì?!
– Tiếng Đức. Phiên dịch thành lời chúng ta, chính là ‘Một hồn ma, hồn ma của Chủ nghĩa Cộng sản, bồi hồi ở Châu Âu’.
– Đ! Vậy ngươi viết thẳng ra không phải được rồi! Còn cái gì chữ Đức?!
Tạ Viễn ở trên cái ót Lý Hổ vỗ một bàn tay.
– Đần! ngay từ đầu không làm một câu cao thâm, làm sao hù được đám người kia?!
– Cái này, bố… Ta không đọc đâu…
– Một câu ngắn như vậy, học như két là được. Lại đây, Tam gia dạy ngươi.
Hiệp ước Tùng Hộ hay hiệp ước Thượng Hải: 5/5/1932 chính phủ Nam Kinh Quốc dân đảng ký hiệp ước với người Nhật Bản. Để TH thành căn cứ quan trọng Nhật Bản xâm nhập TQ.