*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
••• @tramkyuccuanhat
Thời gian để Diệp Ly đang trong hưng phấn bình tĩnh lại thật lâu, lâu đến mức Nữu Thư Thụy thậm chí bắt đầu tự hỏi, một bước này rốt cuộc là giúp chính mình hay là hại chính mình.
Sau một lúc lâu, cô cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, ít nhất hiện tại thân thể cô không phải hoàn toàn trần trụi.
Bởi vì âm đ*o kẹp chặt lại, chỉ cắm quy đầu vào căn bản không có biện pháp bắn vào bên trong, sau một hồi liền bắt đầu chảy ra bên ngoài. Diệp Ly lại lần nữa đứng dậy, nghiêm túc mà đem nó đẩy trở về.
Nữu Thư Thụy nhìn lướt qua. Nói là tinh dịch, nhưng kỳ thật là làm liên tiếp hai ngày, Diệp Ly đã bắn không ra thứ gì rồi.
Cho nên hắn mới khó phóng thích như vậy, liền tính bắn ra tới, cũng là một màu trong suốt.
dương v*t cũng vậy, thời gian làm tình cũng không lâu như trước. Chỉ là đại đa số thời điểm, nó vẫn như cũ là thoáng một cái kích thích, liền sẽ lại lần nữa ngẩng long đầu lên.
Còn tiếp tục như vậy, Nữu Thư Thụy không chỉ ăn không tiêu, Diệp Ly cũng sẽ ăn không tiêu.
Vì thế Nữu Thư Thụy bỏ tay ra khỏi cự long của Diệp Ly, khiến hắn nhìn cô, nghiêm túc nói: "Đừng làm, Diệp Ly, còn tiếp tục như vậy sẽ ăn không tiêu."
Chỉ là khuôn mặt Nữu Thư Thụy lúc này một bộ dáng bị hung hăng khi dễ, một chút thuyết phục cũng không có. Ngược lại làm Diệp Ly cảm thấy đây là một loại cổ vũ. Hắn lộ ra biểu tình có chút thẹn thùng, đem người ôm vào trong ngực. "Nữu Nữu, anh có phải rất lợi hại hay không?"
Nữu Thư Thụy: "......"
••• @tramkyuccuanhat
Bởi vì cô đột nhiên phát sốt, Diệp Ly khắc chế không ít, Nữu Thư Thụy rốt cuộc cũng có cơ hội thử một chút tình huống hiện tại của hắn.
Kết quả phát hiện, một khi cô tiếp tục đề cập đến việc công tác hắn liền sẽ khóc. Nói về bệnh tình hắn cũng không ngoại lệ. Nói không làm cũng không được. Liền tính chỉ là muốn thay bộ đồ khác thì hắn vẫn như thế.
Hắn tựa hồ tìm được biện pháp làm Nữu Thư Thụy vĩnh viễn thỏa hiệp. Một khi Nữu Thư Thụy nói không hy vọng hắn như vậy một chút thôi, Diệp Ly lại sẽ khóc, lên án nói cô khiến hắn trở nên như vậy.
Bất quá hắn cũng thật dễ dỗ dành, chỉ cần Nữu Thư Thụy vỗ vỗ người hắn vài cái, lập tức sửa miệng không nói, hắn liền tốt lên.
Nhưng vẫn như cũ làm Nữu Thư Thụy có chút đau đầu. Diệp Ly khóc tựa hồ không liên quan đến bệnh tình của hắn, hiện tại trạng thái lại trở về như cũ, trở về quá khứ khi còn bé của hắn.
Khí tràng quanh thân hắn thập phần nhu hòa, đã không có lạnh nhạt giống ngày thường.
Cho nên không phải bởi vì bệnh tình, mà là bởi vì về tới gia sao? Nữu Thư Thụy không khỏi một lần nữa đánh giá một chút phòng của hắn, từ cách trang hoàng trung cũng không có nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Ngược lại, cô bỗng nhiên nhớ tới, từ lúc bắt đầu tiếp nhận Diệp Ly, cô liền chú ý đến bổn trạch Diệp gia
Khoảng cách từ bổn trạch đến trung tâm thành phố không gần lắm, theo lý thuyết lấy quy mô gia tộc Diệp gia thì sẽ không có khả năng không mua được một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
Chính là Diệp Ly cùng Diệp Dương Huy lại trước sau như một mà ở nơi này.
Diệp Ly còn lý giải rằng hắn bởi vì bệnh tình mà hàng năm ở nhà, không có nhu cầu ra ngoài.
Diệp Dương Huy cũng ở tại đây, liền làm Nữu Thư Thụy không cấm phỏng đoán căn nhà này có từng phát sinh việc gì hay không hoặc là đối với bọn họ mà nói, đến tột cùng có ký ức đặc biệt gì.
Lại tinh tế suy nghĩ một trận, Nữu Thư Thụy lại lần nữa nói: "Em muốn đi ra ngoài một chút."
"Không được." Diệp Ly hôn nhẹ ở trên vai cô một cái, nghe được lời này, lập tức đem người cô ôm chặt ở trong ngực, hai trán tựa vào nhau.
"Nữu Nữu, không cần nói nữa được không? Trừ bỏ cái này, em muốn cái gì anh đều đồng ý với em."
"Vậy anh có thể nói cho em biết quá khứ của anh được không?" Nữu Thư Thụy thừa thế truy kích nói.
"Cái này cũng không được." Diệp Ly lại lần nữa lắc đầu.
Nữu Thư Thụy ra vẻ trầm mặc một hồi, thẳng đến lúc nhìn Diệp Ly có chút khẩn trương mới nói: "Được rồi, chính là có chút nhàm chán... Nếu không anh ngẫm lại có việc gì muốn chia sẽ với em không?"
Diệp Ly nhíu mày, lập tức vắt hết óc mà chìm trong hồi ức.
Thấy thành công một nửa, giọng Nữu Thư Thụy nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Lúc đi học thì sao, có chuyện gì vui không?"
Diệp Ly lắc đầu: "Không có, anh học ở nhà, có gia sư riêng."
Biểu tình hắn cùng ngày thường không khác nhau, thoạt nhìn cũng không bài xích thời kỳ đi học. Nữu Thư Thụy gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Vậy trước lúc đi học thì sao?"
Diệp Ly theo bản năng theo suy nghĩ, sau đó đồng tử chấn động, hô hấp bắt đầu dồn dập, đột nhiên đem cô áp ở trên giường, không ngừng mà lắc đầu.
Hắn tách hai chân cô ra, kẹp lấy dương v*t liền bắt đầu đại khai đại hợp. Hô hấp và động tác của hắn thực dồn dập, thái độ lại bài xích. Nữu Thư Thụy liền biết chính mình đoán đúng rồi.
Từ việc vẫn luôn học ở nhà của hắn mà phỏng đoán, bệnh tình của Diệp Ly đại khái là khoảng thời gian 3-7 tuổi bị kích thích nên phát bệnh.
Nữu Thư Thụy trước kia chủ quan mà vẫn luôn ưu tiên về giai đoạn lớn lên của hắn bởi vì phỏng đoán dựa trên ngày thường của hắn, tính cách Diệp Ly đã xem như đã hình thành ổn định. Nhưng từ tình huống dạo gần đây, Nữu Thư Thụy lại không thể không suy xét khả năng lúc còn nhỏ hắn đã xảy ra vấn đề.
Hơn nữa đối với gia tộc Diệp Ly như vậy gia tộc mà nói, cơ hồ là một khi hiểu chuyện, liền sẽ ném vào học viện quý tộc đứng đầu. Hắn lại như thế nào nói rằng vẫn luôn học ở nhà?
Chỉ tiếc rằng Diệp Ly đối chuyện này phi thường bài xích, lúc sau vô luận Nữu Thư Thụy uyển chuyển thử như thế nào hắn đều không muốn lộ ra dù chỉ một ít.
••• @tramkyuccuanhat
Nữu Thư Thụy tốn không ít thời gian mới làm cho Diệp Ly đồng ý cho cô đi dạo.
Cô sợ thời gian dài nằm ở trên giường, không chỉ thân thể mà đại não cũng sẽ hình thành thói quen nằm ở trên giường suốt ngày. Rốt cuộc cơ hội tạm thời còn không biết khi nào sẽ xuất hiện.
Mỗi lần Nữu Thư Thụy xuống giường một chút, Diệp Ly liền sẽ lập tức đuổi kịp, kề sát ở phía sau cô.
Vừa mới bắt đầu là ôm cô đ, nhưng bởi vì Nữu Thư Thụy phi thường không khoẻ, liền lại lần nữa ngồi xuống cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Vì thế Diệp Ly đổi thành túm quần áo cô đi sát phía sau. Có một lần nhìn lướt qua gương, Nữu Thư Thụy suýt chút nữa bởi vì hình ảnh trong gương mà cười ra tiếng.
Ngày thường mang giày cao gót còn tốt, sẽ không kém hắn quá nhiều.
Nhưng mà lúc Diệp Ly đứng trước mặt cô, đỉnh đầu cùng lắm chỉ mới cao đến ngực hắn. Hình ảnh một người con trai tay dài, chân dài lôi kéo quần áo cô, mắt trông mong mà đi theo phía sau thật là đáng yêu quá mức.
Nữu Thư Thụy không nhịn được nhìn lâu một chút, Diệp Ly nhận thấy được ánh mắt cô cũng nhìn qua. Lúc phản ứng lại, hắn khom lưng đem người ôm vào trong ngực không ngừng hôn, khóe môi treo lên tươi cười hạnh phúc.
Cánh tay đang xô đẩy của Nữu Thư Thụy cứ như vậy ngừng lại.
Dạo gần đây Diệp Ly vẫn không buông tha mà cứ tiếp tục nói muốn có con, Nữu Thư Thụy sẽ ưu tiên đề nghị muốn xuống giường đi lại, có một bộ phận nguyên nhân cũng là bởi vì sợ hãi mỗi khi nằm trên giường vẫn luôn bị dương v*t cắm vào trong.
Nói đi cũng phải nói lại, bởi vì chiều cao cách biệt. Thân hình cao gầy của Diệp Ly căn bản không có biện pháp vừa cắm cô vừa đi. Nữu Thư Thụy không ngừng cảm khái trong lòng, may mắn chính mình lớn lên không cao, nếu không Diệp Ly nhất định sẽ làm như vậy.
Đồng thời việc này cũng chứng minh Diệp Ly là thật sự muốn có con, cũng không phải đơn thuần vì trói buộc cô mà tùy tiện nói lấy cớ, nếu không hắn cũng sẽ không nhìn chằm chằm nơi riêng tư cô mỗi khi đi đường.
Nhưng nếu thật là như vậy, chẳng phải là cùng phỏng đoán phía trước của cô nhau sao?
Rốt cuộc là thời thơ ấu của hắn đáng sợ đến mức nào mới có thể làm hắn vừa không nguyện ý nhìn lại quá khứ, lại thập phần khát khao có thể có được đứa con của chính mình?
Chẳng lẽ là Diệp Ly giả bộ đến quá giống, khiến cô nhầm lẫn?
Nữu Thư Thụy kéo hắn đi đến bên cửa sổ, kéo ra một góc bức màn dày, ánh mặt trời lập tức chiếu xạ trên khuôn mặt cô. Nhiều ngày không thấy ánh sáng, cô theo bản năng nheo mắt, chờ phản ứng lại, bức màn đã bị Diệp Ly một lần nữa kéo lại.
Chỉ thấy biểu tình hắn không có gì khác biệt, cok liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Hắn lại chỉ nói: "Quá chói mắt."
Nữu Thư Thụy lại thử mà kéo ra một góc nhỏ bức màn, theo thói quen mà chờ hắn kéo lại. Lần này Diệp Ly không có cự tuyệt, chỉ là cầm khăn tắm lại, bao trùm lấy cô.
Hai người lẳng lặng mà nhìn rừng cây một hồi, Nữu Thư Thụy hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Ngữ khí của hắn vẫn như cũ, thực bình tĩnh.
Nữu Thư Thụy quay đầu lại nhìn hắn. Diệp Ly bỗng nhiên liếm môi, đem cô đè ở trên cửa sổ sát đất, mút mắt trái của cô. Tay lớn lót ở sau đầu cô, động tác tựa như đang che chở nhưng thực tế lại là giam cầm. Nữu Thư Thụy đẩy vài cái, phát hiện chỉ là tốn công vô dụng liền từ bỏ.
Nhắm mắt lại tiếp tục nói: "Vậy lúc ấy anh nhìn thấy bưu kiện rồi vào văn phòng thì nghĩ cái gì?"
Nam nhân trên người bỗng nhiên dừng một chút, động tác trên miệng của cũng ngừng theo.
Nữu Thư Thụy liền bắt lấy cơ hội, thuận thế giương mắt nhìn chằm chằm hắn. Chỉ thấy đôi tay Diệp Ly bỗng nhiên đem cô nâng lên, đem chính mình chôn trước ngực cô nói:
"Em chỉ có thể là của anh."
Thanh âm rầu rĩ, cũng không biết là bởi vì mặt chôn ở trên ngực hay vẫn là bởi vì cái khác. Nữu Thư Thụy xác nhận nói: "Chỉ như vậy thôi à?"
"Ừ." Diệp Ly gật đầu chắc chắn.
Nữu Thư Thụy lại không quá tin. Hồng quang như cũ ở trước mặt nhàn nhạt mà sáng lên.
Từ lúc nó bắt đầu xuất hiện, Nữu Thư Thụy liền cảm thấy nhất định không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Màu đỏ, vốn là màu dùng để cảnh cáo. Chợt lóe chợt lóe, càng có hàm nghĩa cảnh báo ở bên trong.
Nếu là mỗi lần hồng quang lập loè đều là bởi vì đơn giản nó như thế, nó cũng không đến mức càng ngày càng nghiêm trọng. Huống chi mỗi lần nó xuất hiện, cô giống như cũng không có 'kết cục' tốt.
Diệp Ly gạt cô cái gì, hơn nữa 8/10 không phải cái ý nghĩ tốt lành gì.
Nữu Thư Thụy đẩy đầu hắn, nói: "Ăn cơm đi."
Diệp Ly gật gật đầu, ôm cô đi trở về, đem cô để ở trên giường xong, mới đi ra ngoài.
Từ thời gian ngắn ngủi hắn rời đi lần trước, Nữu Thư Thụy liền đem bình thủy tinh lấy ra, Diệp Ly liền phân phó người làm, kêu bọn họ đem đồ ăn đặt trước cửa.
Dựa vào ý nghĩa nào đó mà nói, hắn không chỉ đem Nữu Thư Thụy nhốt ở trong phòng, còn đem chính mình nhốt chung với cô.
Dựa vào công phu lấy cơm của hắn, Nữu Thư Thụy xuống giường, bước nhanh đi hướng nhà vệ sinh. Cô đi thật nhẹ, Diệp Ly hẳn là không nghe thấy mới đúng. Lại không biết như thế nào, hắn nhạy bén mà quay đầu lại.
"Nữu Nữu?"
Bước chân Nữu Thư Thụy dừng lại, ngay sau đó liền đứng lên thật nhanh.
"Em đi vệ sinh."
"Anh ôm em đi." Hắn theo bản năng buông mâm đồ ăn ra, Nữu Thư Thụy lại chạy nhanh đi vào, xoay người đem cửa khóa trái.
Diệp Ly thẳng đến một khắc cuối cùng cũng muốn đi vào. Thấy như thế nào cũng mở không ra, hắn đập thật mạnh vào trên cửa.
"Nữu Nữu...... Mở cửa, Nữu Nữu, chúng ta cùng nhau...... Em đã nói không bao giờ bỏ rơi anh...... Nữu Nữu......"
Nữu Thư Thụy nghe được trăm vị tạp trần. Nếu hắn không phải thái độ này, cô cũng sẽ không ở lúc thời điểm mấu chốt mà mặc kệ nguy hiểm chạy vào.
Dùng mềm không được, cô chỉ có thể dùng cứng. Nữu Thư Thụy nói: "Diệp Ly, em chỉ là đi vệ sinh, em không đi."
"Chúng ta cùng nhau, chúng ta phía trước không phải đều cùng nhau sao?" Diệp Ly khó hiểu, thậm chí tâm tình chỉ mới vừa tốt lên lại lần nữa bị mây đen bao phủ.
Nữu Thư Thụy đứng ở bên trong, tức khắc gian cũng không biết nên đi vệ sinh hay không.
Cô tự nhận là tố chất tâm lý của bản thân không tính kém, nhưng là tưởng tượng có người đứng trước cửa khi mình đi vệ sinh, còn đang không ngừng gõ cửa. Cô tựa hồ cũng không có cách nào hoàn toàn đương hắn không tồn tại.
Cô chỉ có thể tiếp tục dỗ dành nói: "Diệp Ly, đây là một việc vô cùng riêng tư. Cũng phi thường bình thường, đi vệ sinh không thể đi cùng nhau được...... Em không có biện pháp thích ứng cùng anh làm thế."
Mặc dù biết lúc đi ra ngoài cô sẽ đối mặc với Diệp Ly đang phát bệnh, Nữu Thư Thụy cũng không nguyện ý lui bước. Mấy ngày nay giống như lời Diệp Ly nói, cơ hồ mỗi lần đi vệ sinh, đều là bị hắn ôm đi.
Tuy rằng hắn đã đồng ý sẽ không nhìn, cũng thật sự không nhìn, nhưng Nữu Thư Thụy vô pháp thích ứng. Thậm chí bởi vì việc này cô đều uống ít nước.
Nữu Thư Thụy đã rõ ràng cảm giác được, hai ngày này thân thể vì thế dần dần có chút không khoẻ, ở dưới tình huống không biết khi nào mới đột phá, cô cần thiết vì chính mình mà chừa lại một con đường sống.
Diệp Ly lại hoàn toàn vô pháp lý giải, bọn họ đều lăn giường, chẳng lẽ còn có cái nào riêng tư hơn cái này sao? Bọn họ mỗi ngày thẳng thắn, thành khẩn đối mặt nhau, có chỗ nào trên người cô mà hắn chưa thấy qua?
Phản ứng nào của cô hắn đều thấy, hắn căn bản không để bụng cái này. Cô là cái dạng gì, hắn đều có thể tiếp thu.
Hắn cũng đã đồng ý với cô rằng trước khi cô thích ứng sẽ không nhìn trộm, hơn nữa mỗi lần đều ngoan ngoãn làm được.
Cô vì cái gì mà muốn đem hắn nhốt ở ngoài cửa?
••• @tramkyuccuanhat
Ăn mừng 'Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều' được 100x lượt đọc có gì?
Nhảy hiphop vì đã cán mốc 100x lượt đọc ✅
Xiao về với Nhạt chỉ trong 30 roll (không bảo hiểm) ✅
Đôi lời gửi đến Xiao:
Em biết ngay là anh chắc chắn sẽ thuộc về em mà. Em đã đón nhận rất nhiều thông điệp đến từ vũ trụ rằng em chắc chắn sẽ có anh, từ YouTube, TikTok, Facebook, Instagram, Twitter,.. từ trước lúc anh rerun nhưng mà em thề là cái lúc nổ vàng em muốn nhảy hiphop luôn á. Tim đập bịch bịch bịch, hồi hộp muốn xỉu.
Đôi lời gửi đến Mihoyo:
Xin lỗi vì trước kia đã gọi Mihoyo là Michos ạ.
Nói xàm nãy giờ cũng nhiều rồi, lời cuối thì Nhạt xin gửi lời cảm ơn đến mọi người vì đã ủng hộ Nhạt ??