Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!

Chương 57: Sự thật



Cái giá phải trả cho việc cô đi 'gieo rắt tương tư' khắp nơi lúc anh vắng mặt là một đêm mệt nhoài, đến sáng cô càng không đặt nổi chân xuống giường.

Ba người A Tống, A Tấn và Mabi từ sớm đã xuất phát quay về Bắc Kinh, nên ở ngôi nhà này hiện tại chỉ có anh và cô ở.

Ánh nắng vàng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Uyên Ninh nhíu mày mở mắt sau một đêm gần như không ngủ, cô ngơ ngác nằm trên giường ngắm nhìn mỹ cảnh buổi sáng ngoài kia. Người bên cạnh đã không thấy đâu, cô tình cờ nhìn xuống cái gối chỗ anh đã nằm, lại nhớ về chuyện đêm qua mình bị giày vò đến mức nào, cô hung hăng đấm lên gối anh nằm mấy cái thật mạnh.

Bỗng nhiên giọng của Lục Khải Ưng từ đâu vang lên:

- Xót quá đi, thảo nào đầu óc của anh nãy giờ cứ xoay vòng vòng.

Lục Khải Ưng không biết đã vào từ lúc nào, đứng tựa vào cửa, hai tay đút túi quần nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của anh rất sáng, gương mặt hồng hào tràn trề nhựa sống, cho thấy con người này đêm qua đã được 'ăn' đặc biệt no.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu đơn giản, vừa vặn với cơ thể. Uyên Ninh có hơi ngơ ngác bởi vì bị anh nhìn thấy hành động của mình lúc nãy, cứ như bản thân vừa bị 'bắt gian' vậy, không giấu được sự hoảng hốt.

Trong khi cô còn hoang mang nhìn anh, anh đã bước tới phía trước, ngồi lên giường, viền môi cong cong, tay xốc chăn lên.

- Còn sức nhiều như thế, hay là chúng ta làm thêm vài lần nữa nhỉ?

- Anh đúng là đồ cầm thú!

Lục Khải Ưng xoa xoa mặt cô, cười khẽ:



- Lần đầu gặp nhau, trong mắt em có coi anh là con người sao?

Uyên Ninh liếc anh một cái không đáp, khi đó phải nói là cô không coi anh ra gì mới phải, người hai mặt như anh miệng thì nói bảo vệ cho người phụ nữ kia, nhưng thực chất là đang chiếm lấy lợi ích về phần mình. Cô và anh dường như là một chết một còn với nhau, ấy vậy mà không ngờ cuộc day dưa này lại kéo dài đến không có hồi kết.

Cái xoa của anh làm cô hoàn hồn lại, chồm người lên ngồi dậy, không quên kéo chăn đắp ngang ngực, tựa đầu vào vai anh.

Uyên Ninh khẽ nói, - Chúng ta đừng về Bắc Kinh nữa được không anh?

Lục Khải Ưng chính là chờ đến lúc này, lúc cô tự nói lí do tại sao lại đột ngột đi tìm anh, anh không cần biết Ôn Duẫn đã đả kích cô điều gì, anh chỉ muốn biết hiện tại cô đang nghĩ gì.

- Công việc của em ở đó, chỗ ở của em cũng ở đó, tại sao không muốn trở về?

Cảnh sát từ lâu đã mở rộng điều tra lai lịch thực sự của anh, cuối cùng bọn họ cũng chỉ tìm hiểu được đến mức anh sinh ra ở Na Uy, mang gốc Hoa. Ngoài ra, về việc kinh doanh của anh ở bên đó họ vẫn chưa khai thác được, tuy nhiên chuyện anh có phải là người đứng đầu đường dây buôn bán ma túy hay không, phía cảnh sát chỉ mới tạm thời coi anh là nghi phạm.

Còn Ưng Ngụ Trạch ở Bắc Kinh là nơi ở của anh ở Trung Quốc sau nhiều đi đi về về giữa nhiều nước, tất nhiên sẽ không khỏi lọt vào tầm ngắm của cảnh sát. Lục Khải Ưng cũng biết, Uyên Ninh chắc chắn đã nghe được điều không hay từ phía Ôn Duẫn, cô chính là sợ nếu ngay bây giờ anh quay lại Bắc Kinh sẽ gặp nguy hiểm, phải đối mặt với thế lực của cảnh sát đang phát lệnh truy nã anh.

Anh mừng thầm trong lòng, ít nhất ở thời điểm này cô vẫn chọn tin tưởng anh.

Thấy cô chần chừ trong mớ suy nghĩ lộn xộn, đôi môi tái nhợt mím chặt, đôi mắt sâu lắng chốc lát lại ngước nhìn anh. Không biết vì sao anh lại cảm thấy rất đau lòng.

- Không thể nói với anh à?

Uyên Ninh cuối cùng cũng chọn can đảm, cô ngồi thẳng lưng, hít vào một hơi rồi thở ra.

- Lục Khải Ưng, em tin tưởng anh nên anh đừng giấu giếm gì em được không? Họ nói anh là tội phạm buôn bán ma túy, điều đó là không thể nào, đúng không?

- Ôn Duẫn nói với em hửm?

Cô dè dặt gật đầu, vẫn luôn quan sát thái độ của anh, - Trả lời em, anh không động đến thứ đó, đúng chứ?

Ngay sau đó Lục Khải Ưng không nói gì cả, mà lẳng lặng vuốt ve mái tóc cô cho bớt rối bời, rồi từ tốn mặc quần áo vào cho cô, vẻ mặt anh rất đỗi bình thường, không nói lên rằng anh đang chột dạ.



Tay anh đang lưu loát giúp cô, bỗng dưng cô lại chụp lấy tay anh, bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, cô bây giờ chỉ muốn biết đáp án từ anh, không muốn nhìn thấy vẻ lãnh đạm, hờ hững này chút nào.

Trong ánh mắt cô như đang nói lên rằng, làm ơn hãy cho em biết!

Anh mềm lòng, tứ chi giống hệt tàn phế, hoàn toàn bất lực trước biểu cảm ấy của cô, anh khẽ động đậy, đem cô ôm vào lòng.

- Tiểu Uyên Ninh, từ trước đến nay anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ đến hậu quả, anh có giết người, đó là do họ đáng chết, anh không sợ quả báo. Nhưng anh chưa từng động đến thứ đó dù một lần, cho dù nó có thể sẽ mang lại cho anh lợi ích rất lớn. Tiểu Uyên Ninh, cuộc đời anh chỉ nói dối em hai lần, từ đây về sau những lời anh nói cho em nghe đều là thật lòng thật dạ của anh.

Một lần anh nói dối cô là lúc anh nói nếu Khương Đình chết sẽ thả cô đi.

Còn lần kia là anh hứa sẽ đưa cô ra ngoài chơi nhưng không làm được.

Tuy hai chuyện đó rất nhỏ nhặt, nhưng lại làm anh ray rứt bao nhiêu lâu nay.

Anh làm sao còn lòng dạ lại đi lừa gạt, giấu giếm cô nữa?

Uyên Ninh vẫn vùi đầu vào lòng anh, yên lặng nghe anh nói tiếp.

- Em còn nhớ lần đó chúng ta chạm mặt nhau ở Sa Thiềm không, đó là lúc anh vừa từ Na Uy quay lại, em biết anh về đó làm gì không?

Cô chớp chớp mắt, hít mũi rồi khẽ đáp, - Làm gì ạ?

Lục Khải Ưng chậm rãi kể, ở Na Uy, ba mẹ của anh khi trước rất có thế lực, vì thế cũng chiêu mộ không ít kẻ thù. Ba mẹ anh tuy là người có thế lực ngầm, nhưng chưa bao giờ dùng ma túy để kiếm tiền, họ kết giao rồi vận chuyển buôn bán súng ống cho tư bản, công việc vô cùng trong sạch và minh bạch.

Nhưng kể từ khi bọn họ chôn thân ở Tam Giác Vàng, khối thế lực dưới quyền ba mẹ anh khi đó bắt đầu nổi loạn, đánh giết lẫn nhau dành quyền lực, kể cả mối làm ăn ngon nghẻ của ba mẹ anh tạo ra.

Những kẻ đã từng sát cánh bên ba mẹ anh, kể cả Khương Đình, sau trận đẫm máu ấy thì trốn luôn về Hồng Kông, sau này trở lại sinh sống ở Trung Quốc, tất nhiên không biết mầm mống còn sót lại này đang ngày một sống dậy.

Năm anh mười mấy tuổi, khi rời khỏi cung điện của ông ngoại quay về đó, họ không coi anh ra gì cả, nói rằng ba mẹ anh đã chết, anh cũng nên chết đi. Họ trồng cần sa, rất nhiều, những mảnh đất mênh mông vô bờ kia đều được trồng cần sa không còn một khe hở.

Không lâu sau đó, đó là lần đầu tiên anh giết người, Luxan, kẻ đã thừa cơ hội ngàn vàng leo lên dành quyền chức, làm bao chuyện xấu xa, đã bị anh cắt đứt cổ họng, đầu lìa khỏi xác.



Anh đốt hết các mảnh ruộng cần sa kia, tạo ra một cơ ngơi mới, cơ ngơi đó mang tên của anh, trải qua vô vàn sóng gió, anh gặp được những người cộng sự mới, cùng nhau tiếp tục kinh doanh súng ống, ngoài ra còn có lựu đạn hạng nặng và máy bay chiến đấu, cung cấp cho quân đội nước ngoài.

Củng cố được vị thế, anh quay lại Trung Quốc, với bao nhiêu tiếng xấu vang xa, nào là xã hội đen, có quan hệ ngầm với thị trưởng, nói anh coi trời bằng vung, cũng vì đó anh sống ở mảnh đất này rất tung hoành. Lí do anh trở về, chính là để tìm người xưa, tính nợ cũ.

Nhưng rồi anh hay tin, có người dưới quyền của mình bao lâu nay âm thầm buôn bán thuốc phiện, anh liền đích thân quay lại đó, đem hắn ra xử tử trước mắt của bao nhiêu là thuộc hạ. Đó chính là hồi chuông cảnh báo cho bọn họ, sống dưới lồng bàn tay anh, thì đừng khiến anh phải tự mình ra tay bóp chết.

Rồi anh lại nói, có thể cảnh sát cáo buộc anh buôn bán chất cấm là do lần đó anh xem nhẹ vấn đề, ngang nhiên lót đường cho Đàm Tuyên vận chuyển rượu đi Mexico, nhưng hoá ra lại là heroin. Mọi chuyện tạm thời ngưng động khi xe của anh phát nổ, đến nay thì hậu quả đã lớn, Đàm Nhiệm Đông mới chính là tội phạm đứng đầu đường dây buôn bán ma túy nguy hiểm, lần này gã ta muốn mang anh ra để làm vật thế mạng.

Từ đầu anh nghĩ, sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến cô, nhưng giờ lại thành ra như vậy, anh chẳng lo sợ gì nữa mà kể hết cho cô nghe.

Mọi khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, Uyên Ninh ngồi lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, cô mân mê đôi bàn tay chai sạn của anh, rất lâu không nói được thành lời.

Anh là người có quá nhiều tổn thương, cô thì lại chẳng được tốt đẹp gì.

Có thể nói là trời sinh một cặp, điều này rất vui, nhưng cô không cười nổi.

Đột ngột từ sâu trong ánh mắt cô dấy lên sự kiên cường khó tả, năm ngón tay đan vào tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh, - Em biết võ, biết dùng súng, dao thì lại khỏi phải nói. Sau này anh đi đâu cứ mang em theo, em sống chết bảo vệ cho anh. Anh biết đó, lúc trước anh kề dao vào cổ em còn không sợ, lại còn bất chấp nguy hiểm lái xe ra chở anh về, em có thể làm mọi chuyện vì anh.

Dáng vẻ kêu ngạo ấy pha lẫn một chút ngây thơ khiến tâm can của Lục Khải Ưng mềm nhũn đi, thật lòng khi đó anh lắng nghe lời cô nói nhưng chưa nghĩ là sẽ khiến cô gặp nguy hiểm vì mình, anh vui vì có cô bảo vệ.

Cho dù có nghĩ gì đi chăng nữa, thì anh không cũng thể ngờ được rồi sẽ có lúc anh ôm cỗ cơ thể mềm oặt nhuốm đầy máu của cô trong lòng mà ân hận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv