Alex trải một tấm khăn dày lên sofa, đỡ chân của A Tống đặt lên đó, để anh ta nằm ngửa ra. Dù cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ sắc mặt A Tống vô cùng tệ, mồ hôi lạnh đổ ra không ít, mũi và mi tâm nhăn nheo.
Đến khi lấy được viên đạn rồi, Alex và Uyên Ninh không hẹn cùng thở phào.
- Đưa về nghỉ đi, sáng sớm ngày mai họp ở thư phòng.
Trên giường, Lục Khải Ưng đã ngồi dậy từ khi nào, ngoài vẻ mặt hơi thiếu sức sống do mất máu ra thì mọi hoạt động của hắn đều như bình thường.
Từ khi trở về, hắn thật ra không nhận ra được A Tống bị thương, nếu không người được Alex chữa trị trước sẽ là anh ta rồi, Lục Khải Ưng rất ghét thấy người khác vì hắn mà đổ máu, đặc biệt là người bên cạnh hắn.
Nhìn chân được băng bó của A Tống, Lục Khải Ưng hơi nghiêng đầu, nói với Uyên Ninh đang đứng gần mép giường.
- Em giúp cậu ta rồi về đây.
Biết hắn đang nói với mình, cô mới quay sang nhìn hắn, tấm lưng trần còn hơi hồng hồng do máu chưa lau sạch, băng gạc màu trắng nổi bật trên vai, còn có cơ bụng săn chắc rõ nét, cô hơi nghẽn nơi cổ họng mà gật đầu.
Để Alex đỡ A Tống ngồi dậy, Uyên Ninh chạy tới mở cửa, cuối cùng liếc mắt nhìn Lục Khải Ưng một lần nữa mới rời đi.
Một lúc sau, sau khi đảm bảo không còn gì đáng ngại, Uyên Ninh mới để cho Quản gia tiễn Alex ra về rồi trở lên phòng.
Cô chạm vào chốt cửa, động tác tay có hơi sựng lại. Lục Khải Ưng đang ở trong đó, còn đang bị thương, ngay lúc này liệu cô có nên xử hắn luôn không, chỉ cần một dao thôi cô cũng có thể tiễn hắn một đoạn, tự dưng nghĩ tới điều này, Uyên Ninh đột nhiên phì cười. Tuy hắn đang yếu thế, nhưng có mười người như cô đi nữa cũng không thể đấu lại hắn, huống chi nơi này còn là cấm địa của hắn.
Mở cửa, cô nhìn sơ qua trên giường, bây giờ không có ai, ban công và sofa cũng không có. Với vết thương như vậy, chẳng lẽ hắn đi tắm?
Uyên Ninh vội vàng tới đập cửa.
- Lục Khải Ưng, đừng để chỗ đó bị nhiễm nước.
Vừa mới được xử lý xong, ít nhất cũng để vài ngày mới có thể động nước, dù cho có giết người không gớm tay đi chăng nữa, hắn chẳng lẽ không biết thương tiếc bản thân mình sao. Trước đó nhìn thái độ thản nhiên của hắn khi lấy đạn ra, cô cũng khẳng định phần nào.
Cô vừa nói xong, cửa lập tức bật ra hiện lên thân thể hắn đứng ngay trước tầm mắt. Hắn cụp mi xuống nhìn cô chằm chằm, miệng không nói gì, một tay vươn ra kéo mạnh cô vào trong, đóng sầm cửa.
Cô rất thông minh để nhận biết xung quanh mình, ai xứng là bạn, ai đáng là thù.
Lục Khải Ưng tất nhiên là kẻ thù không thể nào là bạn, nhưng cô không thể chịu đựng được khi hắn bị như vậy, càng để tâm đến hắn cô càng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nhưng cô không hề biết cảm xúc hiện tại của bản thân là gì, hoàn toàn đặt trọng tâm vào hắn thì không phải, nói đến cảm tình thì hoàn toàn không có.
Vậy rốt cuộc, chính lý trí này đang muốn cô làm thế nào đây. Cô rõ ràng đã rất căm hận hắn.
Đầu óc chưa kịp định hình được chuyện hiện tại, chớp nhoáng một cái cô đã ở cùng một chỗ với hắn, lại còn là phòng tắm. Bóng dáng hai người phản chiếu vào gương, Uyên Ninh thấp hơn Lục Khải Ưng gần hai cái đầu, ngước mặt ngơ ngác nhìn.
- Lo lắng cho tôi như thế, vậy thì tắm cho tôi đi, tôi không có cách nào để không bị nhiễm nước cả.
Hắn gập người, ép cô lùi ra sau dán lưng vào bồn rửa mặt, đến khi cô không còn lùi được nữa mới dừng lại, vẻ mặt hiện lên sự nham hiểm.
Uyên Ninh trợn mắt không tin nổi, rồi nhìn xuống hai cánh tay to lớn của hắn đang bao vây lấy mình, chẳng biết vì sao tim cô "Thịch" một cái, truyền đến tai, nghe rất rõ.
Cô thở nhẹ ra, bất đắc dĩ phải hoà hoãn.
- Tôi thật ra cũng không biết, chẳng lẽ anh già đầu hơn tôi mà thật sự không biết hả? Có vô lý quá không?
- Ừ, không biết.
Hắn đột ngột dừng lại, nhưng chưa để cô mở miệng đã tiếp tục nói.
- Không biết trong đầu em đang nghĩ gì!
Cô bất chợt ngẩn mặt lên. Đúng vậy, cả cô còn không biết kia mà, làm sao hắn có thể nhìn ra được.
Uyên Ninh trầm mặc, gạt bỏ nỗi lo lắng trước đó, cô khoanh tay trước ngực, càng bình tĩnh đối chất với hắn. Với loại người này, cô càng nhân nhượng, hắn càng làm tới.
- Anh cho người điều tra lai lịch của tôi, muốn giam lỏng tôi ở đây để phục vụ nhu cầu cho anh. Lục Khải Ưng, tôi không phải là gái bao!
- ...
- Tôi rất muốn giết chết anh, nhưng tôi còn lương tâm để biết, một khi tôi phản bội, người ở Sa Thiềm sẽ chịu thay tôi gấp mười lần! Anh là ai, là cái thá gì mà muốn hiểu tôi? Anh chẳng phải rất giỏi đào bới chuyện của người khác hay sao, còn giả vờ cái gì?
Lục Khải Ưng vẫn gắt gao nhìn cô, ánh mắt và biểu hiện không nói lên rằng hắn tức giận. Chỉ lặng lẽ đối diện, lắng nghe từng câu cô nói.
Hắn nói hắn không hiểu cô, là vì hắn rất muốn hiểu. Nếu đổi lại cô là người khác, hắn chẳng rảnh tới nỗi nổi điên rồi cho người điều tra làm gì.
Yêu, là điều không thể xảy ra với hắn. Nhưng đối với cô mà nói, loại quan hệ cưỡng ép này vượt trên sự hứng thú bình thường, càng không phải xem cô là công cụ để giải tiết, hắn chưa từng nghĩ tới điều đó.
- Ngay từ đầu, em không nên xuất hiện trước mắt tôi.
Giọng hắn lúc này rất ôn hòa, xen lẫn nhiều phần bất đắc dĩ, ngón tay cái vô thức đưa lên chạm vào bọng mắt cô, vuốt ve như báo vật. Từ sâu trong đôi đồng tử dấy lên nỗi niềm đã sống cùng với thời gian.
- Ninh, tôi đã từng nói, chỉ khi Khương Đình chết, em mới được tự do. Nhưng tôi đã thất hứa với em, Khương Đình đã chết từ lâu rồi...
Hắn làm lơ điều đó chỉ vì không muốn cô rời khỏi hắn, hắn biết cô là loại người thế nào, một khi hắn không nắm chắt, cô sẽ không còn là của hắn nữa, hắn sợ hắn sẽ hối hận.
- Chắc là bị anh bắn chết nhỉ, cả tiểu thư họ Khương kia nữa, thật tội nghiệp!
Cô chẳng thể nào ngấm nổi con người này, lúc trước hắn đùng đùng tới tìm cô đòi mạng chính là vì cô ta, vì danh dự cao quý ấy bị cô bôi nhọ. Hắn dùng không ít tâm tư để khiến cô bị nhấn chìm dưới lòng bàn tay hắn, lấy Sa Thiềm ra đe doạ cô.
Còn bây giờ, người hắn lên tiếng bảo vệ lại chết dưới tay hắn, rốt cuộc cô là con cờ thứ mấy trong ván cờ đẫm máu mà hắn tạo ra?
Từng lời lẽ cô nói đều mang hàm ý mỉa mai nặng nề.
Lục Khải Ưng ngược lại còn cười, nụ cười ấy không phải thể hiện sự vui vẻ, cũng không mãn nguyện. Mà là, hắn thấy thật nực cười, chỉ đơn giản là trước mắt cô, hắn không thể phản biện.
- Vốn dĩ tối nay tôi sẽ đưa em ra ngoài chơi, sẵn tiện nói cho em biết. Nhưng tôi lại lần nữa thất hứa rồi.
Không đợi hắn buông tay, Uyên Ninh đã gạt tay hắn ra trước, không quên chùi đi chỗ hắn vừa chạm qua, hành động đó nói lên sự ghét bỏ cùng cực.
Tầm mắt cô nhìn xược qua bả vai hắn, rồi nhìn cánh tay phải đang thả lỏng không dám cử động vì đứt động mạch kia, cô mới nhạo báng một tiếng.
- Xung quanh anh có bao nhiêu kẻ thù tôi làm sao biết được. Đi cùng anh, chẳng phải sẽ chết không kịp sám hối hay sao.
- Em đã lái xe đến cứu tôi.
Lục Khải Ưng vừa nhắc lại cho cô nhớ, chính cô đã lựa chọn cứu hắn không phải ai khác. Nhưng cô lại tự lừa dối suy nghĩ thật sự của mình, mạnh miếng mà đáp.
- Anh có thể coi đó là thương cảm, tôi không phải loại người thấy chết không cứu.
Nghe vậy, hắn cười lên một tiếng, lòng bàn tay hơi thô ráp áp lên xoa đầu cô.
- Được, không chấp nhất em làm gì.
Rồi hắn nghiêng đầu hất mặt ra phía cánh cửa, dùng ánh mắt kiên nhẫn nhất nhìn cô. Nếu còn ở đây thêm nữa, hắn lại sợ hắn biến hình rồi doạ cô mất.
- Đi ngủ đi.