Cánh cửa bị tác động đóng sầm lại, mang theo hắn đi mất. Trong căn phòng làm việc bây giờ chỉ lại Uyên Ninh đứng trơ trọi, dưới chân cô là liên tiếp những giọt máu nóng đua nhau rơi xuống.
Hơi thở lạ lẫm, cùng với giọng nói giận dữ của hắn vẫn còn văng vẳng đâu đây.
Cửa lại một lần nữa bị mở ra, Đình Thư đi như chạy vào bên trong. Chỉ kịp nhìn thấy Uyên Ninh vừa ngã xuống, xung quanh cô toàn là máu.
Ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu tắt lịm đi, đồng thời cửa cũng bị đẩy qua một bên. Bác sĩ Thời, một người bạn lâu năm của Đình Thư bước đến trước mặt chị. Bên cạnh chị Đình còn có Á Văn và một vài người khác.
- Sao rồi Thời Trí, vết thương thế nào?
- Chỉ một chút nữa là đến cuốn họng rồi, mất máu quá nhiều nên cô ấy cần nghỉ ngơi. Máu của cổ cũng thuộc vào loại hiếm, rất may ở đây vẫn còn, đừng lo nữa. Bên chỗ em ổn thoả cả rồi chứ?
Có lẽ đây là lần đầu Thời Trí bắt gặp gương mặt lo lắng này của Đình Thư. Bao năm nay làm ăn ở Sa Thiềm, cô ấy tựa như trở thành một người lạnh lùng, rất phù hợp với tính chất kinh doanh ở đó. Đình Thư cũng chưa từng để Sa Thiềm xảy ra chuyện như thế này, hôm nay ắt hẳn đã gặp phải vận xui rồi.
- Tôi chưa từng làm anh thất vọng mà đúng không? Cô ấy bị thương chỉ vì bảo vệ cho cấp dưới, tôi không bị ảnh hưởng gì cả, đừng lo lắng.
Cuộc hỏi thăm ngắn gọn kết thúc, Thời Trí lấy làm nuối tiếc, nhưng vì hai mươi phút nữa phải chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật tim nên anh ta đành rời đi trước.
Đình Thư ngồi tựa xuống ghế, mắt vẫn nhìn vào bên trong cánh cửa kia nói với Á Văn.
- Em và mọi người về trước đi, có động tĩnh gì thì báo ngay với chị.
Chị ta không tin một người như Lục Khải Ưng lại có thể bỏ qua dễ dàng cho Uyên Ninh như vậy, càng không thể để cho Sa Thiềm yên ổn. Chị ta mặc dù biết, chống đối hắn chỉ mang lại phiền phức, nhưng trước khi một cá chết đi, nó còn cố gắng cựa quậy được vài cái. Thử hỏi tại sao chỉ là con người với nhau, chị ta phải sợ hắn chứ, chỉ đành đối mặt tới cùng.
Khi Uyên Ninh tỉnh lại, cô đã được đẩy qua phòng hồi sức. Cả đêm qua đi, Đình Thư vẫn ở bên cạnh túc trực. Uyên Ninh mở mắt, cố nhíu lại vài lần mới nhìn thấy rõ chị Đình đang ngủ gật bên mép giường của mình.
Chắc hẳn, với hành động ngang bướng của Uyên Ninh đã khiến cho chị Đình lao tâm khổ tướng rất nhiều.
Vết thương ở cổ chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm thấy đau nhức, miệng lưỡi Uyên Ninh càng lúc càng đắng, cô nhúc nhích cố vươn tay rót nước nhưng vô tình làm cho Đình Thư thức giấc.
- Thế nào? Có phải đau lắm không?
Uyên Ninh không đáp, giờ đây cô như một người câm, muốn nói chuyện cũng không được. Chỉ lặng lẽ nhìn chị Đình mà cảm thấy khó chịu.
- Hắn ta đã nói gì với em, tại sao em lúc đó không thể vứt bỏ sự ngông cuồng của mình vậy hả.
Đình Thư tức giận, chị ta vì thương xót cho cô mới tức giận. Lúc gặp Uyên Ninh lần đầu ở một khu chợ cá, trên người cô lúc đó cũng bị hành hạ chảy đầy máu, bị người chủ kia đánh đập không thương tiếc. Đình Thư lại không thể thấy chết không cứu, quyết đem cô về Sa Thiềm, đào tạo cô trở thành một cánh tay trái đắc lực, chị ta còn tự thề với lòng sẽ không để Uyên Ninh bị thương một lần nào nữa. Nhưng lần này lại là cô tự chuốc lấy, lại còn với tên giết người không gớm tay như Lục Khải Ưng.
- Em có biết, Lục Khải Ưng là người thế nào không? Hắn ta không hề đơn giản như em nghĩ, mấy năm về trước trong một lần ẩu đả xe cộ, Lục Khải Ưng vốn bản tính cao ngạo, hắn ta là người sai nhưng chỉ bỏ lại một chút tiền rồi bỏ đi mất. Sau một khoảng thời gian nữa, người ta phát hiện nạn nhân trong vụ ẩu đả lần đó bị bắn chết. Điều tra ra mới biết, người đó vì muốn tranh chấp nên đã đến tìm Lục Khải Ưng, nhưng kết quả là bị hắn cho ăn một phát đạn. Thị trưởng thừa biết nhưng cũng nhắm mắt cho qua. Bây giờ em còn nghĩ, con người của hắn đơn giản hay không?
Uyên Ninh không tỏ ra bất ngờ với thông tin của Lục Khải Ưng mà chị Đình nói, hành động lúc đó của hắn ở Sa Thiềm đã khiến cô một phần nào đoán được tính cách và thân phận của hắn, ngang tàng và bạo lực.
- Chị không cần bận tâm, hắn đã nói sẽ không phiền đến chị và Sa Thiềm nữa.
- Vậy còn em? Dù hắn có nói gì đi chăng nữa, em tưởng hắn sẽ giữ lời hay sao? Sau này, đứng bướng bỉnh như vậy nữa. Đối với loại người như Lục Khải Ưng, mềm mỏng và khuất phục trước hắn, mới chính là con đường thoát thân duy nhất.
Ở lại bệnh viện với Uyên Ninh đến xế chiều, Đình Thư cũng phải bắt buộc trở lại Sa Thiềm. Tin tức Khương Nhã Tú, đại tiểu thư danh giá của Khương gia bị sỉ nhục ở Sa Thiềm nhanh chóng đã lọt ra ngoài. Đình Thư có ra sức phong bế tất cả cũng không còn kịp.
Mặc dù gặp chút rắc rối, nhưng công việc làm ăn của Sa Thiềm vẫn rất êm đềm và đều đặn. Khách hàng ra ra vào vào không ngớt, có người còn xưng mình là Tổng giám của Triều Ca, một công ty môi giới lớn nhất thành phố, muốn bao nuôi Đình Thư và hứa sẽ xử lý chuyện này êm đẹp. Ông ta hiện đang ngồi ở phòng Vip số 5, nhất quyết muốn Đình Thư tới tiếp rượu.
- Ây da, Tổng giám đốc Mễ à, có tụi em hầu hạ, anh còn không thích hay sao?
Cô gái với chiếc váy body bó sát không ngừng ưỡn ẹo trên đùi của Mễ Lân, bàn tay lần mò vuốt ve khuôn ngực của ông ta mơn trớn. Còn hai cô gái kia ăn mặc còn hở hang hơn rất nhiều, quỳ rạp dưới chân hắn xoa bóp.
- Các em rất xinh đẹp, rất vừa ý, nhưng tổng thể cũng chỉ là đồ cũ mà thôi!
Mễ Lân nâng cằm cô ta lên, ánh mắt *** tục quét từ trên xuống dưới, sau đó đẩy xa ra.
Đã bước vào tửu điếm, lại còn muốn hàng nguyên vẹn. Kì Yết thầm phỉ nhổ vào mặt hắn, phất tay cho hai người kia cùng bước ra ngoài.
Hắn ta rất nhẫn nại, ngồi ở đó chờ đợi Đình Thư rất lâu. Đến khi không còn chờ nổi nữa mới tức tối đạp đổ bàn rượu, quát lớn. - Đúng là không nể mặt, phá hết chỗ này cho tao!
- Tao thách mày dám làm!