Cụcdiện gượng gạo như vậy tiếp diễn, hai người hai mươi tư giờ đồng hồ bên nhau,nhưng lại không có gì để nói với nhau. Tôi thật sự muốn quay trở lại ngày thángtrước đây, trở về thời điểm anh chưa từng phản bội tôi, lúc đó tất cả mọi việcđều tốt đẹp.
Tôi kéorèm cửa sổ, ánh mặt trời chói lòa từ ngoài chiếu vào, vô số những hạt bụi đangtung bay dưới ánh nắng. Tôi cầm giẻ lau, chậm rãi lau đồ đạc trong nhà.
Chuôngcửa vang lên, ông xã từ phòng bước ra mở cửa, Tiểu Nhã không buồn chào hỏi đãbước vào nhà, xách theo túi lớn túi nhỏ đặt
Cô tađưa hết túi này đến túi khác đưa cho anh, vừa đưa vừa cười nói:” Anh nhìn xem,đều là những thứ anh thích ăn”. Tôi cúi đầu, quét dọn vệ sinh, cố gắng để khôngphải bận lòng. Tôi không dám nhìn, không dám nghĩ, không thể suy nghĩ được gì.
Trí nãotôi đang phình to.
Anh tabiết cô ta cố tình đổ oan cho tôi, nhưng vẫn không chịu kiêng dè gì cả.
Giọngcủa Tiểu Nhã vô cùng hào hứng:”Em cũng xin nghỉ một tuần, hay chúng ta đi dulịch đi!”. Giờ đây, tôi giống như một người ngoài, là một người vô hình trongmắt của họ.
Anhnhìn về phía tôi, tôi không dám nhìn, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cảm nhậnqua tia nhìn nơi khóe mắt. Tiểu Nhã lại hào hứng đề nghị:” Hay là đi Đài Loan?Hồng Kông cũng được!”.
Tôilau cật lực, bẩn quá đi, thì ra cả căn phòng này chỗ nào cũng bẩn, đầy bùi bặm.
Bụikhiến mắt tôi ướt nhèm, chỉ muốn chảy nước mắt.
Tôi hítthở một hơi thật sâu, vò mạnh giẻ lau trong chậu nước, nước trong chậu chuyểnsang màu đen kịt, giống như đôi mắt tôi, đã đen kịt đến độ không nhìn thấy gì,đã bị mù rồi!
TiểuNhã cầm túi đồ ăn vặt đến, đưa cho tôi, nhưng chân thì đá mạnh vào chậu nước,nước trong chậu bắn ra ngoài, ướt nhèm. Giọng cô ta tỏ ra cuống quýt:” Em xinlỗi, chị dâu, em không cố ý!
Đúng làmở to mắt nói giọng kẻ mù! Tôi nhìn anh, anh lạnh lùng nhìn chúng tôi, chỉ imlặng. Tôi cười tươi như hoa:” Không sao đâu, chị biết em không cố ý mà.”
TiểuNhã dường như thoáng kinh ngạc, trừng mắt nhìn tôi rồi lại cười tít măt: “Chị dâu,chúng ta tìm một nơi nào đó đi du lịch nhé, chị thấy thế nào?”
Tôichẳng buồn tiếp lời cô ta, cầm lấy chậu nước, đổ đầy nước vào chậu, tiếp tụclau nhà.
TiểuNhã cứ luôn miệng nói cười, tôi và anh thì đều im lặng không nói. Một mình cô tanói mãi cũng chán, cuối cùng cũng chịu im miệng, chỉ ngồi xuống cạnh anh trênghế sofa.
Anhchợt đứng dậy, vào nhà vệ sinh.
Tôinhìn chậu nước đen ngòm, hất mạnh vào người Tiểu Nhã, nhằm đúng mục tiêu!
Cô taướt sượt từ đầu đến chân! Trong lòng tôi vô cùng sảng khoái, cũng vội vàng xinlỗi:” Chị xin lỗi, chị không cố ý!”. Tôi bỏ hết đồ ăn cô ta mang tới đem trảlại túi, lạnh lùng mỉm cười: “ Chị nghĩ, em cần phải về nhà thay đồ!”.
Trênđầu trên mặt cô ta đều là đồ dơ bẩn, cả người nhếch nhác kinh khủng.
Tôi vẫnmỉm cười, ánh mắt lạnh như băng: “ Em muốn ở cùng anh ta phải không?”. Tôi khẽbẹo má cô ta: “Yên tâm, nhanh thôi!” Tôi giơ ngón tay đặt xuống mũi ngửi, lắclắc đầu: “Tiểu Nhã, em th
Cô tađâu chỉ hôi thối trên người, lòng dạ cô ta còn hôi thối hơn, thối đến độ khôngtài nào ngửi được!
Cô tamở trừng mắt, lồng ngực phập phồng, toàn thân như sắp phát điên. Cô ta đứngphắt dậy, nhìn tôi đầy căm hận, nước bẩn từ tóc cô ta nhỏ xuống, cô ta laumạnh, nghiến răng nghiến lợi : “ Chị cố ý!”.
“ Thậtvậy sao?”. Tôi cười nhạt, cầm túi xách của cô ta, mở cửa, ném ra ngoài. Cô tachạy ra, muốn nhặt túi, tôi đã đóng sập cửa lại.
Cô tađiên cuồng ấn chuông cửa, muốn vào. Tôi vội gọi điện thoại cho bảo vệ: “Có mộtcon điên đang làm ồn trước cửa nhà tôi”. Ông xã bước ra, nhìn về phía sofa,không nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ.
Tôi khẽbẹo cằm, thì ra, báo thù Tiểu Tam cũng khiến mình vui vẻ đến thế.
Xem rasau này, việc báo thù như vậy, là cần thiết.
Hômsau, cô ta lại chạy đến, cười cười nói với tôi như không xảy ra chuyện gì. Tôinhìn cô ta với ánh mắt khâm phục, nếu nói con người vô liêm sỉ, cô ta đứng thứhai, không còn ai dám đứng thứ nhất.
Cô tavẫn không từ bỏ ý định rủ anh cùng đi du lịch, ông xã tôi vốn có ý định này,nhưng thấy tôi từ chối, cũng không dám đồng ý. Cô ta cứ ở bên lải nhải mãikhông thô
Nhữngngày tháng bất ổn này, tôi thực sự đã chịu đựng quá đủ rồi!
Cô tamuốn ở đây đóng giả người tốt, đóng giả em gái, không phải là thân phận kẻ thứba.
Được,vậy tôi sẽ tác thành cho cô ta.
Tôi sẽhãm hại cô ta giống như em gái, chứ không phải kẻ thứ ba.
Tôinó:” Thu dọn đồ đạc, đi du lịch!” Tiểu Nhã vô cùng hưng phấn, khiến tôi thực sựbái phục cô ta, cô ta muốn đi du lịch với ông xã tôi đến thế sao? Tôi nhìn TiểuNhã:” Đi Đoài Loan, du lịch tự do!”.
Cô tasung sướng nhảy cẫng lên: “ Chị dâu, sao chị biết em muốn đi Đài Loan?”. Tôimặt tỉnh bơ: “ Em đi đặt tour đi, đi càng sớm càng tốt!”.
Cô tavội lấy di động ra gọi, sau khi nói liếng thoắng một hồi, bèn nó với tôi:” Ngàymai có chuyến. Tôi cười nhạt: “Vậy em còn không mau đi đăng kí!”.
Cô talập tức biến mất.
Buổichiều, cô ta gọi điện đến nói với anh, nói đã nộp sáu nghìn tệ cho tour dulịch, du lịch năm ngày. Tôi giật điện thoại, hỏi thẳng: “ Em đã nộp tiền rồisao?”.
Giọngcô ta vô cùng hào hứng: “ Đúng vậy!”.
Tôi “Ờ” một tiếng. Cô ta lại hỏi: “Chị dâu, mấy giờ chị đi?”
Tôicười nhạt: “ Ngày mai gặp nhau ở sân bay!”. Tôi gác máy, rút luôn dây điệnthoại, tắt máy di động của tôi và của ông xã. Ông xã nhìn tôi, hiểu ngay: “ Emkhông muốn đi, sao lại lừa cô ấy đi?”.
Tôibước đến trước mặt anh, mở to mắt, lạnh lùng nói: “ Anh chú ý ngôn từ, em lừacô ta? Từ đầu đến cuối, em chưa hề nói chúng ta đi cùng đi. Cô ta muốn đi, thìđể cô ta đi.” Tôi nhíu mày, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “ Sao, anh không nỡà?”.
Khóemiệng anh khẽ nhếch lên, cười nhạt: “ Anh không chịu nổi việc em giả bộ vớianh!”.
Nụ cườicủa tôi càng lạnh hơn: “ Còn cô ta thì sao, em nghĩ, chắc cũng giả bộ không ítvới anh chứ?”.
Ông xãđột nhiên nổi nóng: “ Em có thể đừng đối xử với anh như vậy được không? Rốtcuộc anh đã làm sai điều gì?”.
Tôi thấtvọng đến đỉnh điểm, đến tận giờ phút này, thật không ngờ anh vẫn không biếtmình đã làm sai điều gì!?
Tôi nóihết sức nghiêm túc: “Để em chỉ ra cho anh, thứ nhất, anh biết rõ cô ta theođuổi anh, nhưng anh vẫn mặc cho cô ta đến nhà, mặc cho cô ta bám riết lấy anh,không hề giữ khoảng cách. Thứ hai, anh không phân biệt trắng đen đã đánh oanem. Thứ ba,...”. Tôi nhìn anh, lòng tràn đầy sự chua xót,” Thứ ba... Anh vớivai trò là chồng của em, là chồng của một người phụ nữ, thật không ngờ anhkhông biệt đúng sai phải trái,đi chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả đêm, sau khi quay về, còn lên tiếng chấtvấn mắng mỏ”.
Nướcmắt tôi chợt trào ra, “ Em cũng không thể chịu nổi anh giả b với em, tâm lý đànông các anh em cũng hiểu, một mặt thì tự trách mình, một mặt lại muốn thử nhữngthứ mới mẻ...”. Từng giọt nước mắt to tròn lăn dài, rơi xuống nền nhà, tạo nêntiếng kêu rành rọt. Tôi nghẹn ngào: “ Xin đàn ông các anh hãy đứng ở góc độngười phụ nữ mà nghĩ cho họ. Cứ chây lỳ không chịu ly hôn, nhưng lại muốn chơibời với người phụ nữ khác...”. Tôi không kiềm chế được mình, gào lên, nước mắtđầm đìa khắp mặt: “ Các người đúng là không bằng cầm thú!”.
Anhnhìn tôi, không lên tiếng, hồi lâu anh mới từ từ nói: “ Anh thật sự khôngbiết... chưa bao giờ biết, cô ấy lại có thể uy hiếp em đến mức này”.
Tôi đấmmạnh vào lồng ngực mình, nước mắt tuôn rơi như mưa: “ Em rất sợ, anh có biếtrằng em rất sợ hay không? Anh cứ tưởng em không sao, nhưng còn em thì sao, ngaycả khi nằm mơ... ngay cả khi nằm mơ”. Tôi quệt nước mắt không thể nào nói tiếpđược.
Ngay cảkhi nằm mơ tôi cũng sợ hãi, anh lại không hay biết gì sao!
Trongcái cán cân tình yêu, sự tin tưởng và hôn nhân có trọng lượng ngang nhau, nhưnggiữa nữ giới và nam giới, cán cân đó bị nghiêng, nghiêng về phía đàn ông. Đànông có thể ngoại tình, sau khi ngoại tình còn ngang nhiên oán trách vợ, nói vợkhông phải cái này, không đúng cái kia. Cho nên họ mới ngoại tình, mới phạmlỗi.
Khiếnbạn cảm thấy thì ra mình có bao nhiêu nhược điểm.
Nhữngnếu là phụ nữ phạm lỗi, tội này không nhỏ chút nào, trong thời kỳ phong kiến,bị dìm xuống sông chết đuối đã là quá nương tay rồi, chỉ hận một nỗi không thểdìm chết cả nhà bạn luôn! Ở thời hiện đại, đàn ông bị cắm sừng có thể hùng dũngđòi ly hôn, nếu không ly hôn sẽ tha hồ mà ngược đãi đánh đập lăng mạ, để chobạn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!
chínhlà hôn nhân, đây chính là nam nữ bình đẳng.
Đâychính là sự bất bình đẳng nhất của nam nữ bình đẳng.
TiểuNhã biến mất năm ngày, trái tim tôi cũng được yên tĩnh năm ngày, hồitưởng tất cả những gì đã xảy ratrong mười năm qua, chỉ cảm thấy mơ hồ như trong cõi mộng. Mười năm đó trôi quathật nhanh, nhanh đến độ giống như cuốn phim đang tua.
Nhưng,nỗi đau đớn đó lại có thể khắc ghi cả một đời.
Chuôngcửa bị ai đó ấn liên hồi, kêu chói tai, dường như đang vô cùng phẫn nộ. Tôi mỉmcười, đoán được ngay đó là Tiểu Nhã. Tôi chậm rãi bước ra mở cửa, cô ta nổigiận lôi đình đứng bên ngoài cửa trừng mắt nhìn tôi: “ Chị thật là bỉ ổi!”.
Tôi mỉmcười: “ Còn cô thì sao? Cướp chồng của người ta, đổ oan cho người ta thuê ngườicưỡng hiếp cô, còn nói mình là gái trinh, thuần khiết trong trắng đến phát sợ.Những điều này thì gọi là gì chứ?” Tôi nói hằn từng tiếng: “ Gọi là vô liểm sỉnhỉ? Đúng là vô liêm sỉ cao cấp!”.
Cô tagiơ tay lên tát tôi, nhưng tôi đã sớm đoán ra, né người vào trong, tránh đượccú tát trời giáng của cô ta. Cô ta lại chống nạnh, giống như một con đàn bàchanh chua đanh đá, chỉ vào mặt tôi chửi bới: “ Mày là con đàn bà đê tiện, làcon cave thối tha, là đồ vô liêm sỉ!”
Nụ cườicủa tôi càng sâu cay hơn: “ Cô đang chửi chính mình à?” Tôi chậm rãi bổ sung:”Hình như còn quên hai câu, đồ Tiểu Tam mặt dày già mồm!”.
Thì ratrên cõi đời này đúng là có loại đàn bà tồi tệ này, trước đây nghe bạn bè nhắcđến người đàn bà nào đó vô cùng tồi tệ, c đàn bà trước mặt tôi lúc này đây thựcsự đã làm cho tôi mở rộng tầm nhìn. Cướp chồng của người ta mà còn hùng dũngđến mức này!
Cô tacòn đang đứng ngoài cửa, tôi bước đến bàn uống nước, cầm di động lên, ấn nútghi âm.
Cô tatưởng tôi gọi bảo vệ, càng phẫn nộ, “ Có giỏi thì mày cứ gọi bảo vệ đi, đúng làcon đàn bà đê tiện vô liêm sỉ!”
Tôi từtốn nói ra phía ngoài cửa:” Tiểu Nhã, cô cứ chửi tiếp đi, đừng dừng lại!”. Côta chửi liên tục năm phút, cuối cùng cũng hết hơi, nước bọt đã cạn khô.
Tôinói: “ Tôi sẽ đăng cái này lên mạng, để mọi người nghe thấy giọng nói gợi cảmtột cùng và dịu dàng đáng yêu của cô, cộng thêm cả khí chất cao quý và phongthái như nữ thần nữa”. Tôi cười gian xảo: “ Đảm bảo có nhiều đàn ông thích côlắm cho mà xem!”.
Cô tamở trừng mắt, đập tới tấp vào cửa chống trộm. Tôi lưu đoạn ghi âm lại rồi mớigọi bảo vệ.
Đối phóvới loại Tiểu Tam đanh đá chua ngoa không nhất định cần phải chửi tay đôi vớinhau, đôi khi mưu trí một chút sẽ làm cho cô ta tức hộc máu. Tốc độ lưu truyềnđoạn ghi âm trên mạng đúng là khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉriêng một ngày đã có hàng triệu người download.
Tần TửLong gọi điện thoại cho tôi, vô cùng hiếu kỳ:” Có người chửi em à?”.
Tôicười lớn: “ Sao anh biết?”.
Anhnói: “ Cả nước đều biết!”.
Nghiêmtrọng đến thế sao? Tôi chỉ nhất thời phẫn uất, muốn cho người khác biết câuchuyện về cô ta mà thôi. Tôi vội lên mạng search, vừa tra, giật này mình, timđập dồn dập, gần như không thể nào chịu đựng nổi.
Trênmạng đầy rẫy những trang truyền tải đoạn ghi âm chửi bới của Tiểu Nhã. Tân TửLong hào hứng hỏi: “ Cô bạn, hình như bạn tốt nghiệp khoa lịch sử thì phải,thật sự không nhận ra trình độ ngôn ngữ cũng thâm sâu quá!”.
“ Haha”. Tôi cười ngốc nghếch, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, đúng là tôi đã viếtmột bài rất hay về việc Tiểu Nhã giương oai diễu võ cướp chồng tôi, sau đó vuoan cho tôi sai người cưỡng hiếp cô ta, cuối cùng đính kèm thêm đoạn ghi âm đó.
Thậtkhông ngờ, chỉ có một ngày, đã được đăng lên bản tin.
Quả nàyto chuyện rồi!
Tần TửLong càng nói vẻ hài hước: “ Cô bạn à, tôi đã chuyển đoạn ghi âm lời chửi củacô ta thành nhạc chuông di động, bạn có muốn nghe không tôi gửi cho bạn?”.
“ Khôngcần đâu!”. Tôi vô cùng hoảng hốt, vội lên mạng tra, tiêu đề của từng trang mạngđều ghi: Tiểu Tam tinh tướng dùng mọi thủ đoạn để cướp chồng người khác!
Tần TửLong lại nói thêm: “ Tiểu Nhã lần này đúng là xấu hổ đến tận mạng rồi, các bạnhọc đều đang bàn tán xôn xao. Cô ta vốn là người hiếu thắng, bạn trị cô ta đếnnơi đến chốn như vậy, có lẽ cô ta sẽ không bỏ qua cho bạn đâu!”.
“ Mộtkhóc, hai gây chuyện, ba tự tử?”. Tôi hỏi thăm dò.
“ Theosự hiểu biết của tôi về con người cô ta, nếu không tìm vài người để cưỡng hiếpbạn rồi quay phim, cô ta sẽ không cam tâm đâu”. Giọng nói của Tần Tử Long đủ đểdọa tôi sợ chết khiếp. Tôi càng hoang mang hơn: “ Như vậy là phạm pháp mà!”.
Tần TửLong cười: ‘ Cô bạn à, bạn sợ rồi phải không? Thế có cần tôi làm vệ sỹ bảo vệcho người đẹp hay không?”.
“Anhđừng dọa em nữa!”. Tim của tôi đập loạn nhịp, thật không ngờ lại dẫn đến tìnhcảnh này. Đây không phải là mong muốn ban đầu của tôi, lúc đó tôi nhất thời tứcgiận muốn tìm vài người để chia sẻ thôi. Giờ thì lại gây ra chuyện lớn thế này,đến mức không thể cứu vãn được. Tôi nơm nớp lo sợ.
Cótiếng chuông cửa, điện thoại tôi đang cầm bỗng tuột khỏi tay, tôi vội vàng nhìnqua mất thần trên cánh cửa, thì ra là ông xã! Tôi vội mở cửa, nhìn xung quanh,không thấy ai đi theo anh, mới đóng sầm cửa lại.
Ông xãtrừng mắt nhìn tôi, giọng hơi run: “ Sao em lại nhất định phải trừng phạt cô ấynhư vậy?”.
Tôi cốtỏ ra trấn tĩnh, nói tỉnh bơ: “ Thế thì sao?”.
Anh hétlên: “ Bây giờ tất cả mọi người đều biết Tiểu Nhã chửi em, tranh giành chồngvới em. Bây giờ trong công ty đều đang cười nhạo cô ấy, từ sáng tới tối đều bànluận xôn xao. Cô ấy không thể nào chịu đựng được nữa đã uống thuốc ngủ tự tửrồi!”.
Tôi ngờnghệch:” Cô ta chết
Anh hằnhọc nhìn tôi: “ Cô ấy uống thuốc ngủ trong công ty, may mà anh phát hiện ra,kịp thời ngăn cản”.
Cô tanếu muốn uống thuốc ngủ, về nhà khóa trái cửa, từ từ mà uống thuốc chứ, uốngtrước mặt người khác rõ ràng là không muốn chết! Giọng ông xã run lên: “ Đangyên đang lành, em phát điên phát rồ gì vậy? Có thể gây ra án mạngđấy, em có biết không?”.
Tôiliếc nhìn anh: “ Đây gọi là tự làm tự chịu, chẳng phải cô ấy muốn theo đuổi anhsao? Bây giờ tốt rồi, mọi người trong khắp thiên hạ đều biết rõ. Cô ấy có thểra tay hùng dũng, đánh trống phất cờ để theo đuổi anh. Giờ thì đã không cầnphải e dè gì nữa, như vậy không tốt sao!?”.
Ông xãcàng tức giận: “ Em không thể tha thứ cho cô ấy một lần sao?”.
Tôicười nhạt: “ Cô ta chửi rủa em, khó nghe đến nhường nào, anh có muốn em bật lạicho anh nghe không?”. Tôi nghiến răng nghiến lợi: ‘ Anh không phân biệt đượcđúng sai phải trái, óc anh là óc lợn chắc?”.
Anhgiận giữ trừng mắt nhìn tôi: “ Vậy cũng cần phải phân biệt chuyện lớn chuyệnnhỏ, đây là việc có thể gây ra án mạng đấy!”.
Tôicàng cười lạnh lùng hơn:” Cô ta tự sát là việc lớn, còn cô ta chửi rủa em làviệc nhỏ?!”. Tôi nổi giận đùng đùng, chỉ ra cửa:” Phiền anh cút ra khỏi nhàtôi, anh đừng có ở đây mà nói này nói nọ!”.
“ Emđúng là vô lý hết sức!”. Anh nổi giận lôi đình, vứt cặp sang một bên, ngồiphịch xuống sofa, mặt nặng như chì! Lúc này tôi mớihoảng hốt nhớ ra chưa tắt di động, chỉ bị rơi xuống đất. Tôi chạy đến nghe, quảnhiênTần Tử Long vẫn đang giữ máy. Tôi tắt phụt điện thoại.
Tôi đilại trên đường phố, căng thẳng nhìn xung quanh, đề cao cảnh giác. Lúc tôi chuẩnbị sang đường giành cho người đi bộ, bỗng có ai đó đập mạnh lên vai tôi, tôi sợhãi đến độ toàn thân cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Ngườiphía sau cuối cùng cũng lên tiếng: “ Chị ơi, đi đến chỗ này như thế nào?”. Tôithở phào, quay người lại, nhìn vào tấm bản đồ, sau đó chỉ đường cho cô gáikhoảng chừng hai mươi tuổi. Tôi vỗ vỗ vào lồng ngực đang đập thình thịch, đangchuẩn bị sang đường, một chiếc xe đỗ phịch trước mặt tôi. Cửa xe bật mở, mấyngười đàn ông trung niên bước xuống. Tôi quay đầu, chạy thục mạng về phíatrước. Không phải chứ, sao lại sai người đến nhanh thế!
Tôi laochạy thục mạng khắp nơi, quay đầu nhìn lại, không thấy đám người đó. Nhưng tôilại nhìn thấy Tần Tử Long đang đuổi từ phía sau cách đó không xa. Anh thở dốcchạy đến trước mặt tôi, giọng nói đứt quãng: “ Cô bạn, chạy đi đâu thế? Đangchạy đua đấy à?”. Tôi căng thẳng kéo tay anh lại, hỏi: “ Không phải, lúc anhvừa đuổi theo em, có nhìn thấy một đám người cũng đang đuổi theo em không?”.
Anh lấytay búng lên trán tôi một cái, cười thất thanh:” Em đúng là thần hồn nát thầntính!”. Anh chợt kêu lên:” Chết rồi, vừa rồi lúc tôi đang đợi đèn đỏ, nhìn thấyem chạy cứ tưởng xảy ra chuyện gì, nên xuống xe, bây giờ xe vẫn đang đỗ ởđường.”
“A!”.Tôi cũng kêu lên, chạy cùng anh quay lại đường cũ. Qua chỗ rẽ, từ xa đã nhìnthấy chiếu Audi A8 đang dừng ngang đường, cảnh sát giao thông đang đứng bêncạnh!
Anh vộivàng lấy giấy tờ ra đưa cho cảnh sát. Cảnh sát nhìn giấy tờ, hỏi:” Xe mới mua?”Anh gật đầu, cảnh sát lại hỏi:” Anh dừng xe bên đường làm gì vậy? Anh có biếtlàm vậy là ảnh hưởng đến giao thông không?”.
Tần TửLong chợt nói vẻ rất nghiêm túc:” Đồng chí cảnh sát...”. Anh kéo tôi đến cạnhanh, ánh mắt u buồn:” Cô bạn này của tôi vừa rồi nghĩ quẩn, muốn tự sát, may màtôi đã kịp thời ngăn cản!”.
Anhcảnh sát lướt nhìn tôi, nhìn kỹ từ đầu xuống chân, sau đó hỏi tôi:” Trông côquen quá!”. Anh ta chỉ vào tôi, cười thất thanh:” Chính là người phụ nữ bị côTiểu Tam đó cướp chồng!”.
Tôi ngượngngùng gật đầu.
Anh tathở dài:” Không có chuyện gì đâu, đừng có mà nghĩ quẩn!”.
Tần TửLong thở dài:” Đúng vậy đấy!”.
Tôitrừng mắt với Tần Tử Long, anh lại khẽ nháy mắt với tôi, cười niềm nở với cảnhsát:” Vậy chúng tôi có thể đi được chưa?”.
“ Điư?”. Cảnh sát lúc này mới nhớ ra vấn đề, “ Cửa xe anh còn chưa đóng, nếu để chobọn trộm lái đi mất, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”. Tần Tử Long gật đầu phụhọa:” Đúng vậy, tôi biết là tôi đã sai, tôi xin lỗi!”.
Cuốicùng cảnh sát ghi giấy nộp phạt, dặn dò anh:” Lần sau không được như vậy đâu!”.
Tần TửLong cười nói:” Vâng vâng, anh nói phải lắm, lần này tôi sơ suất quá!”.
Cảnhsát nhìn lướt qua tôi, rồi lên mô tô. Trước khi phóng đi, anh ta còn nói vớitôi vẻ thân tình:” Cô đừng có nghĩ quẩn đấy nhé!”. Tôi chỉ mỉ gật đầu.
Đợi anhta đi hẳn, tôi mới dùng khuỷu tay huých mạng vào bụng Tần Tử Long.
Anh kêulên đau đớn, xị mặt:” Thôi, bỏ đi, anh đưa em về nhà nhé, để em đỡ phải nơm nớplo sợ.” Tôi phẫn nộ:” Ai muốn tự sát chứ?”.
Anhchắp tay xin lỗi tôi:” Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Cô bạn, lần sau không dámnữa!”.
Tôi nổigiận đùng đùng bước lên xe, anh cười rạng rỡ:” Hay là anh mời em ăn cơm?”. Tôinhíu mày:” Không, em muốn về nhà!”.
Anh giơtay lên nhìn đồng hồ:” Ồ, ồ, biết rồi, ông xã về rồi!”.
Tôikhông lên tiếng, nhưng đột nhiên cảm thấy mắt mình cay cay, thì ra, tôi vẫngiống như trước, luôn giống chiếc đồng hồ báo thức, nhớ rõ anh mấy giờ tan làm,mấy giờ về nhà,…Dù cho đã chuẩn bị cuộc chiến ly hôn, tôi vẫn như vậy.
Tôi tựcảm thấy xót xa cho mình, nếu thời gian có thể quay trở lại, hoặc là tôi chưabao giờ gặp người đàn ông đó, hoặc là lúc đó cây cầu vượt đã bị dỡ bỏ từ lâurồi. Vậy thì…tất cả những sự việc này, có phải là sẽ không xảy ra hay không?!
TầnTử Long vất vả mãi mới tìm được chỗ đỗ xe, anh than thở:” Lần sau chúng tôiđừng có duyên với nhau nữa, anh đừng có gặp lại em, gặp em chẳng có chuyện gìhay ho cả!”.
Tôi mỉmcười:” Nhưng hi vọng thượng đế che chở cho anh!”.
Lúcđang chuẩn bị xuống xe, chiếc xe quen thuộc đi đến, dừng ngay ở vị trí đối diệnchúng tôi. Tôi nhìn rõ trên xe có hai người, một người là ông xã, một người làTiểu Nhã.
Haingười ở trong xe, không biết đã nói những gì, Tiểu Nhã trông vô cùng kích động.Ông xã xuống xe, Tiểu Nhã cũng vội vàng xuống xe, đang lớn tiếng nói gì đó. TầnTử Long giúp tôi hạ kính cửa xe xuống.
Tôinghe rõ Tiểu Nhã nói rất to:” Chị ta đối xử với em như vậy, anh nói một câu bỏqua là xong được sao?! Chị ta đưa em lên mạng, làm cho em không dám gặp ai, anhcó biết hay không?”.
Ông xãhình như đã hết kiên nhẫn:” Em đừng có ồn ào nữa được không?”.
TiểuNhã hét lên như phát điên:” Có phải anh muốn vứt bỏ em hay không?”.
Ông xãđi về phía trước, cô ta lao đến ôm chầm lấy anh, gào khóc:” Em đã không thể nàosống thiếu anh được nữa rồi!”.
Ông xãcó vẻ hơi bất lực:” Tiểu Nhã, giữa chúng ta không hề xảy ra chuyện gì cả, chonên không thể có sự việc gọi là vứt bỏ. Vợ của anh là cô ấy, không phải là em,em có hiểu không?”.
TiểuNhã ôm chặt hơn, ra sức lắc đầu:” Bọn anh ly hôn đi, em cưới anh!”.
Ông xãgỡ mạnh tay cô ta ra, “ Anh sẽ không ly hôn đâu!”. Tiểu Nhã đột nhiên quỳxuống, khóc lóc thảm thiết hơn:” Em đã vì anh như vậy, thật không ngờ anh khôngcần em!”. Ông xã cúi xuống, muốn đỡ cô ta dậy, cô ta chợt kéo mạnh anh xuống,hai người lăn lộn dưới đất.
Tần TửLong liếc nhìn tôi, xuống xe, dựa người vào xe, cười nói với hai người đang nằmdưới đất:” Này, hai người bạn học của tôi, các bạn nồng nhiệt như vậy, thậtchẳng hay ho chút nào!”.
Ông xãmặt đỏ bừng, đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo, hỏi Tần Tử Long:” Sao anhlại ở đây?”. Tần Tử Long hất mặt vào trong xe, ông xã nhìn về phía tôi.
Tôiđành phải xuống xe, giả vờ như không nhìn thấy,chỉ nói với Tần Tử Long:” Hômnay cám ơn anh nhiều, em về trước đây!”. Ông xãnhìn thấy tôi, vội chạy đến,” Sao em lại ngồi trong xe anh ta?”.
Tần TửLong giải thích hộ tôi:” Có người bám theo cô ấy, tôi thấy khó coi, bèn đưa côấy về!”. Ông xã khẽ động đậy môi, muốn hỏi gì đó, Tiểu Nhã chen ngang:” Liệu cóchuyện trùng hợp thế sao?”.
Tôilạnh lùng hỏi:” Sao cô ta lại ở trong xe anh?”.
Ông xãấp a ấp úng:” Ơ, anh sợ cô ấy… sợ cô ấy nghĩ quẩn…”.
“ Chonên mới đưa về ở cùng trong nhà?” Tôi ngắt lời anh.
TiểuNhã nhìn tôi, mỉm cười:” Chị dâu, chị đã không biết việc em đã chuyển đến ởtầng dưới của anh chị rồi.” Tôi cười nhạt:” Trùng hợp vậy sao? Trước đây có mộtcô Trương Lâm Lâm cũng ở tầng mà cô đang ở, cuối cùng cũng tiêu tùng!”.
“ Tiêutùng thế nào?”. Tiểu Nhã không nén nổi hiếu kỳ, lên
Tôicười vẻ bí hiểm,” Tại sao tôi phải nói với cô chứ? Nhưng cô không cần sợ, saunày sẽ có người khác, cùng lắm là có chung kết cục như cô ta thôi!”.
Mộtngười vừa đi, lại có người khác tới, đúng là những con châu chấu đánh mãi khôngchết!
Thựckhông ngờ, tôi cũng biết cần phải ly hôn như thế nào. Trước đây, khi kết hôn,nói đùa với ông xã, hỏi anh, có phải xé rách giấy đăng ký kết hôn sẽ được tínhlà ly hôn không? Lúc đó anh xoa đầu tôi, chỉ cười. Anh nói tôi có tư duy của côngốc.
Bây giờnghĩ lại, tôi đúng là một con ngốc, không chỉ ngốc mà còn đần. Đến độ cứ ngẩnngười nằm yên trong lòng bàn tay anh, giống như một con chim bị giam tronglồng, không tài nào bay đi được.
Lúcnhàn rỗi, lên mạng xem, người trên mạng thi nhau hiến kế cho tôi các tuyệtchiêu. Bảo tôi lấy hết toàn bộ tài sản, vứt bỏ ông xã, rồi tìm một anh chàngbảnh bao trò chuyện lúc cô đơn. Thấy những người xa lạ trên mạng lại rất mựcquan tâm tới tôi như vậy, tôi chợt cảm thấy muốn khóc.
Rấtnhiều người, chỉ là người phía bờ bên kia trong cuộc đời bạn, nhưng lại quantâm đến bạn từng chút.
Có mộtsố người, dù nằm ngay bên cạnh bạn, lại không có gì để nói.
Ông xãchợt đi vào thư phòng, đứng bên cạnh tôi nhìn vi tính. Anh ghé vào tai tôi, chỉcười:” Mấy chiêu này cũng có tác dụng thật đấy, anh chàng bảnh bao cũng đượcđấy, ít nhất cũng đẹp trai”. Tôi lạnh lùng lườm anh, không thèm lên tiếng. Anhcầm lấy chuột vi tính của tôi, xem hết lượt, lúc xem đến những bình luận đó,cũng không kìm nổi bật cười
Tôi chỉngồi, không nhúc nhích.
Anhchợt hỏi:” Bao nhiêu người hiến kế cho em, em chuẩn bị trừng trị anh thế nào?”.
Tôitrầm mặc.
Hai tayanh đặt lên vai tôi, vẫn ghét sát vào tai tôi giống như trước đây, hỏi:” Bà xã,em nói đi mà!”. Tôi đứng bật dậy, né tránh anh. Tôi sợ sệt nhìn anh, chỉ cảmthấy trào dâng nỗi sợ hãi.
Trongmắt anh tràn đầy thất vọng:” Bà xã, rốt cuộc em sao vậy?”.
Tôi lolắng sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy:” Anh đừng động vào em!”. Lời nói vừa thốtra, ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. thì ra giờ đây tôi lạisợ hãi tiếp xúc với anh đến thế. Trước đây, tôi luôn khao khát vòng tay anh,nếu không có vòng tay anh nâng niu, tôi sẽ bị mất ngủ. Nhưng giờ đây, khi anhđến gần tôi, tôi lại sợ hãi đến mức này, nỗi sợ hãi vô cớ.
Như thểanh làm tổn thương tôi.
Anh vôcùng thất vọng:” Bà xã, rốt cuộc em sao thế?” Anh lao đến, hai tay nắm chặtcánh tay tôi:” Rốt cuộc em sợ gì chứ?”.
Tôi lắcđầu, chỉ thấy mơ màng:” Anh bỏ em ra, anh đừng lại gần em!”.
Anhchợt ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt:” Bà xã, rốt cuộc em muốn anh phải làm nhưthế nào? Là do cam tâm tình nguyện, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thay đổi,anh vẫn là anh trước đây”.
Trántôi chạm vào ngực anh, chỉ cảm thấy buồn vô hạn. Tôi chợt giằng mạnh:” Anhbuông em ra, anh đừng động vào em!”. Anh ôm tôi càng chặt hơn,” Bà xã, anhkhông cố tình động vào em!”.
Tôi lắcđầu, đột nhiên bụng đau như cắt.
Anhkhông nhận ra,” Bà xã, anh thực sự không hề qua lại với Tiểu Nhã, anh đã từchối cô ấy không chỉ một lần, thật đấy, em hãy tin anh!”.
Tôi ômbụng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến độ trán toát mồ hôi lạnh. Tôi vộinắm chặt lấy cánh tay anh, đau tới mức không thể chịu đựng nổi.
“ Đaubụng quá!”. Tôi không còn chút sức lực nào cả.
Anh vộivàng thả tay tôi ra, cuống quýt hỏi:” Em sao thế?”. Tôi ngồi bệt xuống đất, đầmđìa mồ hôi:” Bụng em đau quá…”. Anh bế tôi lên, vội lao xuống dưới lầu.
Khi vừalướt qua kết quả bệnh án, tim tôi như vỡ tan. Ông xã đứng ngoài phòng bệnh nhìnthấy tôi cùng bác sỹ bước ra, bèn hỏi tôi:” Sao rồi, bác sỹ nói tình hình thếnào?”.
Tôigắng gượng mỉm cười:” Không có chuyện gì cả, chỉ là ăn phải đồ linh tinh nênđau bụng”.
Anh:”Không sao là tốt rồi!”. Tôi tảng lờ, bỏ ngoài tai, chỉ yên lặng đi ra ngoài.Anh đuổi theo, hỏi tôi:” Bà xã, em có muốn ăn đêm không?”.
Tôi mơhồ nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Anhnói:” Anh đi lấy xe, em chờ anh ở cổng bệnh viện”.
Tôi gậtđầu, nhìn bóng dáng anh, tôi không kìm nổi nước mắt. Tôi vội lau đi, đợi anh ởcổng bệnh viện, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đèn trước cổng bệnh viện sángrực, làm cho bóng người bị kéo dài ra. Tôi giẫm lên cái bóng, từng bước từngbước, chỉ thấy xót xa trong lòng.
Đứa bénày, thật là không đúng lúc.
Khókhăn lắm mới đi đến quyết định ly hôn thì lại mang thai đứa con vô cùng đángquý này, ông trời thật biết đùa! Chính trong bước ngoặt này, thật không ngờ lạicho tôi đứa con tôi hằng mong ước!
Chỉ cóđiều, tôi lại không có dũng khí để nói với bố đứa trẻ.
“ Bàxã, lên xe nào!”. Anh mở cửa xe, gọi tôi. Tôi nhìn anh, chỉ thấy mơ màng. Anhcất cao giọng:” Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?”. Tôi lên xe, mỉm cười:” Không cógì”.
Anhhỏi:” Em thật sự không muốn ăn gì sao?”.
Tôinhìn vào gương chiếu hậu, trong đó hiện lên khuôn mặt tôi, rất nhỏ, nước mắt chợtlăn dài hai bên gò má. Từng giọt từng giọt rơi xuống. Giọng tôi tê ti:” Em cóthai rồi!”.
Anhdường như chưa hề nghe thấy, cũng có thể chưa kịp định thần lại. Tôi nhắc lại:”Em có thai rồi!”.
Anhphanh gấp, hỏi tôi với vẻ đầy nghi ngờ:” Em có thai rồi?”.
Tôi khẽgật đầu, nước mắt càng tuôn rơi.
Mắtanh sáng long lanh, nắm tay tôt thật chặt, giọng run rẩy:” Em có thai rồi?”.Anh lẩm bẩm:” Anh được làm bố rồi!”.
Ngườilái xe phía sau bị anh chắn đường bấm còi inh ỏi, anh tiếp tục lái xe, tâmtrạng dường như đang ở trên chín tầng mấy, nỗi vui mừng hân hoan ấy , chưa từngthấy bao giờ.
Tôi khẽđưa tay sờ xuống bụng, càng cảm thấy ủ dột, tôi là một người vô cùng yêu trẻ,cuối cùng cũng có con, nhưng lại không thể nào vui nổi!
Anhphấn khởi nói:” Bà xã, ngày mai chúng ta đi mua giường baby nhé!”.
Tôi mởto mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Anh hàohứng: “ Dùng sữa bột nào? Dư luận đang xôn xao về chuyện sữa bột có chứamelamine, cho nên không thể uống sữa bột nội, mua sữa nhập khẩu, anh nhờ ngườimua ở Hồng Kông, em thấy thế nào?”.
Nướcmắt tôi cứ tuôn trào, con tim dường như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm, vô cùng đauđớn. Giọng tôi khàn đặc:” Anh quên chúng ta sắp ly hôn sao?”. Mặt tôi đầm đìanước mắt:” Sao cứ nhắc mãi về đứa bé, chúng ta cần phải ly hôn, ly hôn !”.
Anhtrợn trừng mắt, quá bất ngờ.
Tôikhông thể nào kìm nén thêm nữa, khóc hu hu thành tiếng, xé ruột xé gan:” Ngườinhư anh, không xứng đáng để tôi sinh con cho, tôi không muốn cho con tôi cóloại bố như anh!”.
Anh chỉlặng lẽ lái xe.
Bụngtôi lại đột nhiên đau quằn quại, tôi hít thở mấy hơi thật sâu, cố gắng để mìnhbình tĩnh trở lại. Toàn thân tôi rã rời ngả người vào lưng ghế,người mềm nhũn,như thể bị rút cạn sức lực, chỉ chăm chú nhìn anh, không thể nói thêm được lờinào.
Một lúcsau, anh chợt lên tiếng:” Anh không thể để cho con anh không có bố!”.
Tôiquay đầu nhìn ra cửa sổ, giàn giụa nước mắt.
Cóngười nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tôi nghĩ, phụ nữ nằm trong nấm mồ,dù cho phải chịu bao nhiêu sự bó buộc, dù cho sống không bằng chết, cũng khôngdám bò mình ra khỏi nấm mồ, tất cả là vì con cái!
Thì ra,tiếp tục cuộc hôn nhân sứt mẻ chỉ là vì con cái… Không phải vì đau đớn, cũngkhông phải vì tình yêu.
Vừa vềđến nhà, ngồi chưa ấm chỗ, Tiểu Nhã đã ấn chuông cửa. Tôi mở cửa, lườm cô tamột cái, ngồi trở lại ghế sofa, không lên tiếng.
Ông xãvẫn im lặng ngồi ở đầu bên kia, hai mắt nhìn tôi chăm chú, chăm chú đến độ nhưsợ chỉ trong chớp mắt, tôi có thể biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy.
TiểuNhã ngồi ở giữa, nhìn hai người chúng tôi, nói vẻ ủ ê:” Hai người làm gì vậy?”.
Tôi cầmđiều khiển bật tivi, ông xã đứng dậy, rút phích cắm tivi ra. Anh nói:” Cẩn thậnbức xạ!”. Tiểu Nhã vô cùng băn khoăn:” Bức xạ gì?”.
Hai taytôi vòng sau đầu, cả người uể oải nằm xuống sofa.
TiểuNhã đúng là con châu chấu đánh mãi không chết, lại lải nhải:” Chuyện trên mạngrốt cuộc phải giải quyết thế nào?”. Ông xã đột nhiên trừng mắt nhìn cô ta, nhìncô ta hằn học như thể cô ta là kẻ thù giết cha, anh nghiến răng nghiến lợi nóitừng chữ:” Sau này em đừng có đến nhà anh nữa, em làm cho nhà anh náo loạnkhông được yên ổn ngày nào cả!”.
“Anhnói cái gì?”. Tiểu Nhã rất bất ngờ, ông xã nổi tiếng là người tính tình hòanhã, bây giờ lại nổi nóng như vậy. Mắt anh như tóe lửa:” Tôi bảo cô từ giờ đừngbao giờ đến nhà tôi nữa, đừng bao giờ bám lấy tôi nữa!”.
Hai mắtTiểu Nhã bắt đầu đỏ hoe:” Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”.
“Côkhông hiểu sao?!”. Anh đột nhiên cười nhạt: “ Con người cần có liêm sỉ, tôi đãtừ chối cô không biết bao nhiêu lần, cô có thể đừng quấn lấy tôi có được không?Buông tha cho tôi có được không?”.
TiểuNhã nước mắt lã chã:” Em không hiểu…”.
“Tôihiểu là được rồi!”. Anh nắm lấy tay cô ta, kéo thẳng cô ta ra đến cửa. Anh đẩycô ta ra phía ngoài, đóng sầm cửa lại.
Anhdường như thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh tôi, ôm lấy tôi:” Bà xã, ngoàiviệc của Trương Lâm Lâm, anh thực sự, thực sự đã thành tâm sửa đổi”.
Ánh mắttôi mơ màng, trong đầu dường như có vô số mũi kim đâm thẳng vào óc, đang khuấyđộng khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung. Tôi chậm rãi lắc đầu nói:” Việc đókhông liên quan gì đến em nữa rồi!”.
Cuộcsống tôi vẫn tự nhận là hạnh phúc đã kết thúc từ lâu rồi, chỉ có điều tôi vẫncan tâm tình nguyện ở bên cạnh người đàn ông này, nhưng chẳng có được gì cả,thật không ngờ lại có đứa con. Giờ đây, dù có cắt cũng không đứt, có sắp xếplại vẫn cứ lộn xộn.
Tôi khẽgiơ tay lên bóp đầu, anh thấy tôi đau đầu, vội vàng giúp tôi day day Tháidương,” Bà xã, đừng ly hôn với anh, trẻ con vô tội mà em!”.
Đúng làđứa trẻ vô tội, nó còn chưa chào đời, càng không có quyền lựa chọn cha mẹ, lựachọn một gia đinh lành mạnh hoàn chỉnh.
Tôi yêuđứa bé này, càng không muốn nó bị tổn thương, dù chỉ một chút.
Tôinghiêng đầu, dựa vào vai anh, nước mắt lã chã:” Em mệt lắm…”.
Đó làsự mệt mỏi chưa từng có bao giờ, chỉ cảm thấy cơ thể và con tim mệt mỏi rã rời.
Khôngcòn s mà giãy giụa nữa.
Anh khẽôm tôi, dường như tôi là báu vật quý giá nhất trên đời. Anh hạ giọng nói:” Emmệt thì ngủ đi em!”.
Đúngvậy, tôi rất muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh dậy nữa.
Nhưngbờ vai này, tôi không còn muốn dựa vào nữa.
Tôi đẩyanh ra, giọng nói vẫn lạnh lùng:” Em về phòng ngủ đây!”. Anh thẫn thờ như ngườimất hồn, gọi tôi hai tiếng “ bà xã”, định nói nhưng rồi lại thôi.
Mấy hômsau, một chương trình truyền hình chuyên mục tình cảm gia đình đề nghị tôi làmkhách mời, nói về quan điểm đối với những tuyệt chiêu đối phó với Tiểu Tam vàông xã. Tôi vội vàng gọi điện cho Đậu Đậu, hỏi ý kiến của cô, giọng cô có vẻhơi chạnh lòng:” Ôi, chị trở thành người nổi tiếng rồi, người nổi tiếng chiếnđấu với Tiểu Tam”.
Tôi nởnụ cười nhợt nhạt, không dám nói cho Đậu Đậu biết việc tôi đang mang thai.” Chịcũng đã nói với đài truyền hình rồi, nếu như thực sự phỏng vấn, chị phải gọi emđi cùng”.
Đậu Đậulập tức kêu lên đầy hưng phấn:” Diệp Tử, yêu chị quá đi! Cuối cùng em cũng cóthể lên tivi rồi, chị đoán xem liệu em có nổi tiếng được không?”. Cô tiếp tụcvẽ vời liên tưởng:” Hoặc là mấy hôm sau, sẽ có nhà quảng cáo đến mời em làmngười đại diện, cũng có thể, có đạo diễn mời em đi đóng phim.”
Cô nhócnày, đúng là hết thuốc chữa! Tôi đành phải cắt đứt dòng suy tưởng viển vông củacô:” Chị còn chưa hứa chắc chắn sẽ đi mà!”. Bây giờ đã có con, hết thảy mọiviệc đều không thuận
Côkháng nghị:” Như vậy không được, Diệp Tử, chị không thể ngăn cản giấc mộng đượclàm minh tinh của em!”. Từ nhỏ, Đậu Đậu đã có giấc mộng được làm minh tinh, dángngười cô cao dáo, gương mặt thanh tú, đúng là có tố chất để trở thành minhtinh. Đáng tiếc, làng giải trí đâu có dễ dàng để cho một người có tính cách lộnxộn dễ dàng gia nhập chứ? Nếu thực sự cô ấy bước vào làng giải trí, chắc chắnthiên hạ đại loạn.
Tôihình như đã nghĩ đi quá xa rồi thì phải? Tôi hắng giọng,” Đậu Đậu, ngày mai chịsẽ trả lời người đó, em nói xem chị có nên đi hay không?”.
“Chịhỏi đúng là thừa, đương nhiên phải đi rồi, còn phải nói thật nhiều, thật hay,lật tẩy những chuyện xấu xa của Tiểu Tam, để cô ta không còn mặt mũi nào sốngtrên đời nữa”. Đậu Đậu nói giọng rất hào hừng.
Tôi bậtcười:” Nếu cô ta chết thật, liệu mọi người có chỉ trích chị hay không, có truycứu chị tội mưu sát?”.
“Yêntâm đi, da mặt cô ta dày thế, chắc chắn có thể gắng gượng được!”.
“ Cũngchưa chắc…” . Tôi vẫn lo lắng.
“Dùngnặc danh chứ, chị đúng là ngốc. Chị không cần nói trực tiếp tên của cô ta, chỉcó người quen mới biết là cô ta. Lần trước ở trên mạng chị nói thẳng luôn tênthật của cô ta sao?”.
“ Emkhông đọc sao?”. Tôi thận trọng hỏi.
“ Đợiem search đã!”. Một lát sau, cô mắng thẳng vào mặt tôi,” Diệp Tử ơi là Diệp Tử,chị nói thẳng tên thật của mình, tên thật của Tiểu Nhã làm gì cơ chứ? Chị đúnglà ngốc!
“ Đâylà người thực việc thực, đương nhiên phải nói tên thật!”. Tôi muốn biện hộ.
“Cho nên mới nói, có cái đầu bã đậu là một việc vô cùng nguy hiểm!”. Cô than vắnthở dài:” Thế này nhé, nói thì cũng đã nói rồi, đến lúc cần lật tẩy thì cố gắnglật tẩy ít thôi”.
“Thếthì Tiểu Nhã liệu có tìm cách gây chuyện với chị không?”.
“Yêntâm đi, có em ở đây, chị sợ gì chứ!”. Cô chí khí hiên ngang,”Đợi em nổi tiếngrồi, còn sợ cô ta gây chuyện gì chứ, em mua luôn một cái biệt thự, thuê mấychục vệ sỹ để bảo vệ chị…”.
Cô nhócnày, đúng là thích nằm mơ giữa ban ngày, tôi thực sự không biết nói gì hơn.
Cuốicùng tôi cũng vẫn không nhận lời mời, bởi đó chỉ là việc riêng của gia đìnhtôi, tôi thật sự không muốn làm to chuyện để hàng xóm đều biết.
Tôi vẫnở trong cuộc chiến đấu ly hôn với ông xã, anh một mực từ chối ly hôn, còn tôicũng không muốn kiện cáo. Sự việc này, cứ bị mắc lại như vậy, không ai chịunhượng bộ.
Hàngngày, anh đối xử với tôi rất mực ân cần, tôi biết anh đang quan tâm đến đứa bétrong bụng tôi. Còn đối với tôi, có mấy phần thật lòng, có mấy phần giả dối,tôi cũng chẳng buồn suy đoán nữa rồi.
Ngườiphụ nữ sống trên cõi đời này, chẳng phải cũng chỉ có mấy việc đó sao, chung quylại, kết hôn, sinh con, giúp chồng, nuôi con. Đây chính là một đời một đờingười phụ nữ.
TiểuNhã cũng không hề gây chuyện kêu gào gì, thi thoảng gặp cô ta trong thang máy,cô ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, không lên tiếng, cảm giác như biếnthành một người khác. Cô ta là một người phụ nữ có tâm địa báo thù rất lớn,không gây chuyện gì cho tôi, cũng khiến tôi đứng ngồi không yên.
Mấy hômsau, có một gói bưu kiện gửi chuyển phát nhanh đến cho tôi, ghi rõ tên ngườinhận là tôi. Tôi tròn mắt nhìn gói bưu kiện, lòng lo lắng: chắc đây là vật phẩmnguy hiểm Tiểu Nhã gửi cho tôi, không phải là lựu đạn thì cũng là những thứ đểlàm hại tôi.
Tôi từtừ bóc ra, thận trọng đề phòng, kết quả, bên trong là một tập ảnh. Điện thoạichợt vang lên, tôi giật nảy mình, nghe máy, thì ra là Tần Tử Long.
Giọngtôi lấy làm không vui:” Anh dọa ma dọa quỷ làm gì thế?”.
Tần TửLong ngạc nhiên:” Dọa ma dọa quỷ? Anh chẳng qua quay về trường cũ một chuyến,chụp mấy tấm ảnh, tiện thể gửi cho em”. Anh thực sự choáng váng:” Như vậy cũnggọi là dọa ma dọa quỷ hay sao?”.
Tôi xoaxoa cái bụng đau râm ran:” Hiện nay không giống như trước đây nữa, giờ em làmột nhân vật đặc biệt, cứ tưởng Tiểu Nhã gửi thứ gì đến để hãm hại em!”.
Tần TửLong cười vang:” Đúng là có tật giật mình!”. Anh lại nói:” Cô bạn, tôi còn tiệnthể đem theo chút đặc sản thầy cô tặng, tôi đưa đến cho bạn nhé!”.
Tôinói:” Tốt quá, lâu rồi chưa được ăn, là món gì vậy?”. Phía ngoài cửa chợt vanglên những âm thanh lạ, tôi nói với Tần Tử Long:” Anh đợi một chút, hình như cóngười đang làm gì cửa nhà
“Này côbạn!” Tần Tử Long gọi giật tôi,” Em trốn vào phòng đi, nếu không phải là ấnchuông, đợi tôi đến, chỉ một lát là tôi đến ngay thôi”.
Tôitrêu anh:” Đúng là thần kinh!”. Tôi nhìn qua mắt thần trên cửa, cửa chống trộmđã bị người ta mở ra, khoảng ba người đàn ông đang đập cửa nhà tôi, cửa khóatrái đã bị đập mạnh, gần như sắp bật tung.
Tôi vộicầm lấy điện thoại, hét lên:” Cứu em với, thực sự có mấy người đàn ông đến nhàem, anh báo cảnh sát cho em với!”. Giọng của Tần Tử Long vô cùng lo lắng:” Emmau trốn đi, tôi sẽ đến ngay”. Cửa đã bị phá, ba người đàn ông bước vào, tôivội vàng hét lên:” Báo cảnh sát giúp em!”. Rồi chạy cuống cuồng vào phòng.
Tôikhóa trái cửa phòng, chuyển đồ đạc đến để chặn .
Ngườiđàn ông đứng bên ngoài đập cửa thình thình:” Mở cửa!”. Tôi vô cùng lo sợ, nhớđến hai hàng xóm, một năm bốn mùa đều không ở nhà, hơn nữa giờ là lúc mọi ngườiđều đang phải đi làm, vốn không thể hy vọng có người đến cứu tôi, bảo vệ dướilầu không biết đi đâu rồi, lại để người lạ lên lầu.
Tôi dọabọn họ:” Tôi đã báo cảnh sát rồi, các anh khôn ngoan thì hãy đi mau!”.
Chúnghét lớn:” Cưỡng dâm cùng với cướp giật, cô có bao giờ nghe nói miếng thịt nàođến miệng rồi còn nhổ ra hay không?!”.
Bênngoài vang lên tiếng kệ tủ bị lật đổ, xem ra bọn cướp này đang lục lọi khắp nhàtôi.
Tôinhìn ra ngoài cửa sổ, cố hét thật to:” Cứu tôi với!”.
Cửa bịvặn xoáy kêu lên một tiếng, bọn này rõ ràng là biết mở cửa! Tôi vô cùng sợ hãi,mồ hôi tiết ra đầm đìa, chỉ có thể cố gào thét:” Cứu tôi với!”.
Hàngxóm tầng trên tầng dưới lẽ ra phải nghe thấy chứ?!
Cánhcửa cuối cùng cũng bị đạp mạnh, mở toang ra, hai gã đàn ông bước vào, còn mộtvẫn ở ngoài tìm tài sản. Họ đeo mặt nạ đến trước mặt tôi, nhấc tôi lên, ném vàogiường.
Tôi corúm người lại, ôm gối, cầu xin bọn chúng:” Các người hãy tha cho tôi, đừng cólàm hại tôi…”. Tôi gần như chảy nước mắt:” Tôi đang mang thai, các người đừnglàm hại tôi!”.
Cáchlớp mặt nạ, tôi chỉ có thế nhìn thấy hai con mắt lộ ra bên ngoài của chúng, ở đótoát ra sự lạnh lùng đáng sợ.
Giữaban ngày ban mặt thế này, thật không ngờ chúng dám vào nhà cướp bóc. Tôi cốgắng bảo vệ bụng mình, nước mắt tuôn rơi:” Các người muốn bao nhiêu tiền, tôiđưa cả cho các người, xin các người đừng làm hại con tôi!”.
Chúngnhìn lướt qua số tiền, nhét vào người, nhìn tôi, tiến từng bước lại gần.
Lưngtôi đã chạm vào tường, không còn đường lùi nữa. Tôi khóc ròng, liên tục lắcđầu:” Cầu xin các người, muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho các người, chỉ xincác người đừng làm hại con của tôi… Nó vô tội!”.
Bọnchúng không nói gì nhưng tay lại sờ soạng khắp người tôi, nước mắt tôi rơi lãchã, không còn sức lực mà giãy dụa:” Đừng làm hại con tôi, xin cá
Đứa concủa tôi đứa con mà ngay cả trong mơ tôi cũng hằng mong ước.
Tôinghẹn ngào, giọng run rẩy:” Tôi sẽ đưa thêm tiền cho các người, cầu xin cácngười hãy tha cho tôi…”.
Bênngoài lúc này vang lên tiếng kêu hốt hoảng, Tần Tử Long hét to:” Cảnh sát đếnrồi!”. Hai gã đàn ông vội vàng dừng tay lao ra ngoài. Tôi như thể nhìn thấychút tia hi vọng, cũng lao ra bên ngoài. Ngoài phòng khác, Tần Tử Long đã bị bagã bọn chúng vây quanh, thấy tôi bình yên vô sự, anh thở phào nhẹ nhõm:” Cướpbóc thì cướp bóc, chứ động tay động chân với phụ nữ làm gì?”.
Ba gãkhông lên tiếng, chỉ cùng rút dao găm ra.
Tần TửLong mím môi, nhanh nhẹn né tránh dao của bọn chúng, và bắt đầu đánh nhau vớichúng. Bọn chúng không ngờ anh biết võ, một trong số đó nổi giận giơ dao vềphía tôi.
Tôi chỉgắng sức né tránh.
Hai têncòn lại cũng nhận ra vấn đề, cũng cùng tham gia, thi nhau vung dao, lao về phíatôi. Tần Tử Long không thể ngờ được, lao nhanh về phía tôi. Tôi trốn ra saulưng anh, vô cùng lo lắng sợ hãi. Tần Tử Long nói:” Chúng mày tệ quá đi, khôngđánh được đàn ông thì ức hiếp đàn bà. Có giỏi thì một chọi một với tao”.
Bọnchúng không lên tiếng, chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm. Đột nhiên chúng ra hiệungầm với nhau, hai tên vây lấy Tần Tử Long, tên còn lại đối phó với tôi.
Tôi chỉmuốn lao ra khỏi cửa, thấy đã gần ra đến cửa, thật không may chân giẫm phảicuốn tạp chí, trượt chân ngã sóng soài xuống đất. Tên đó cầm dao đâmTần Tử Longkhông nghĩ ngợi gì, lao cả người về phía tôi, ôm tôi vào lòng, anh dùng lưngmình chắn con dao đó.
Tôithấp thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Ba tên đó cuối cùng cũng chịu laora khỏi cửa.
Tần TửLong phủ phục lên người tôi, chỉ thở dốc:” Cô bạn, bạn vẫn ổn chứ?!”.
Mặt tôiđầm đìa nước mắt, gật đầu.
Anh mỉmcười, ánh mắt lấp lánh:” Em không sao là tốt rồi!”.
Tôithận trọng rời khỏi vòng tay anh, dìu anh đứng dậy, nghẹn ngào hỏi:” Anh khôngsao chứ?”. Tôi giật mình khi nhìn thấy con dao găm cắm phập vào bả vai bên tráianh, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Anhthấy tôi nhìn chằm chằm vào con dao, cố tỏ ra khôi hài:” Em đừng có mà rút condao ra đấy!”.
Tôi bậtkhóc, giọng run rẩy:” Em xin lỗi…”.
Anh mỉmcười:” Nhớ lại hồi xưa, anh là nhân vật điển trai nhất trường, không chỉ điểntrai, đánh bóng rổ cũng giỏi nhất, hơn nữa, đánh nhau cũng đứng thứ nhất luôn. Nhưngbây giờ, xem ra không ổn rồi, dù sao cũng đã già rồi!”.
“Mớihơn ba mươi tuổi, đâu có tình là già!”. Tôi an ủi anh, dìu anh bước ra ngoài.
Anh bậtcười:” Cô bạn à, cô bạn có hiểu hài hước là gì
“Tạisao anh không gọi bảo vệ lên cùng?”. Tôi ấn cửa thang máy, thang máy kêu kinhcoong mở ra, bảo vệ và một người cảnh sát giao thông cùng bước ra, cảnh sátgiao thông trừng mắt nhìn Tần Tử Long:” Anh lái xe quá tốc độ, tôi đuổi theoanh vất vả quá!”.
Tần TửLong càng hùng hồn, trừng mắt nhìn bảo vệ:” Vừa rồi có người cướp giật, bảo vệ,anh đã đi đâu vậy? Anh có biết chúng tôi suýt nữa thì mất mạng hay không?! Anhtự ý dời khỏi vị trí? Muốn gọi anh giúp đỡ cũng không gọi được”.
Sắc mặtbảo vệ rất tệ:” Tôi vừa mới vào nhà vệ sinh”.
Cảnh sátgiao thông dường như cũng đã hiểu, gọi đồng nghiệp, nói rõ tình hình, đồng thờithông báo cho xe cứu thương đến. Tất cả mọi người cùng vào trong thang máy, sắcmặt anh cảnh sát giao thông vẫn rất khó coi, hỏi Tần Tử Long:” Vừa rồi anh láixe tốc độ bao nhiêu, anh có biết không? Chán sống rồi à?”.
Tần TửLong cười vẻ khó khăn, gần như nghiến răng:” Phía đường cái của các anh thật dễđi, không ngờ không có ai cả, chả trách mà có cả trộm cướp ở đây, thì ra là dođịa hình vắng vẻ”.
Cảnhsát trừng mắt nhìn anh:” Vậy cũng không cần đến 180km/h chứ? Anh nghĩ anh đangđua xe đấy chắc?”.
“Thưaanh cảnh sát, cứu người như cứu hỏa!”. Giọng Tần Tử Long không còn đủ kiênnhẫn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, anh nhìn lướt qua tôi, gắng nở nụ cười:” Anh cóbiết, một chút nữa là ...cô ấy đã tiêu đời rồi không. May mà tôi đến kịp, dựavào các anh, đã xảy ra hung án từ lâu rồi, tôi báo cảnh sát từ lâu rồi, cònphải ghi chép lại, anh nói có khiến người ta cuống lên không cơ chứ? Tôi đànhphải phóng xe như bay đến”.
Cảnhsát giao thông thực sự không thể nói thêm được gì nữa.
Tôikhàn giọng:” Cảm ơn anh!”.
Tần TửLong dường như hơi kinh ngạc, ánh mặt nồng nhiệt nhìn tôi chăm chú:” Em nóigì?”.
Tôingẩng đầu, nhìn anh, nói lại lần nữa:” Cảm ơn anh!”.
Tần TửLong tươi cười rạng rỡ, tay đặt mạnh lên vai tôi, giữa hai người gần như khôngcó khoảng cách. Anh mởi to mắt, hỏi tôi:” Nói câu cảm ơn là xong được sao?”.
Tôihỏi:” Vậy thì...”.
“Ítnhất cũng phải lấy thân đền đáp!”. Anh ngắt lời tôi, ánh mắt nồng nhiệt. Tôicúi đầu cảm thấy ngượng ngùng. Còn anh lại cười ha ha:” Cô bạn, lừa cô bạn đấy!Thầy cô đã dạy, bạn bè với nhau, cần phải biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhaumà!”.
Tôi bậtcười, mặt nóng bừng.
Cảnhsát giao thông tỏ ra rất ngưỡng mộ:” Những người yêu nhau, đúng là ân ái!”.
“Cô ấycó chồng rồi!”.
“Tôi cóchồng rồi!”. Chúng tôi không hẹn mà cùng đồng thanh, anh cảnh sát càng ngượngngùng:” Các bạn nói đùa chứ, cô ấy có chồng rồi, anh còn liều mạng...”.
“Chúngtôi là bạn tốt của nhau!”. Tần Tử Long vội ngắt lời anh cảnh sát, như sợ tôikhó xử: “Cho nên, đồng chí đừng có suy nghĩ lung tung, đàn ông cần phải galăng, bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm”.
Cảnhsát giao thông khẽ động đậy môi, Tần Tử Long lại nói thêm:” Tôi vẫn luôn anhdũng, nhưng chính phủ không trao bằng khen cho tôi. Mà thôi, anh về hãy phảnánh với cấp trên của anh, năm nay trao tặng cho tôi!”.
Thangmáy vừa vặn xuống đến tầng một, tôi như trút được gánh nặng ngàn cân. Bên ngoàicửa, xe cảnh sát, xe cứu thương đều đã đến cả, Tần Tử Long và tôi cùng lên xecứu thương.
Ông xãcuống cuồng lo lắng phóng đến bệnh viện, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, anhlập tức gọi điện cho trung tâm quản lý của tiểu khu để tố cáo. Tiểu Nhã cũnggiả tình giả nghĩa vội đến thăm, tôi trừng mắt nhìn cô ta, mặc dù không dám xácđịnh chắc chắn là do cô ta thuê người làm, nhưng cô ta vốn chưa bao giờ có ýđịnh tốt đẹp gì với tôi cả.
Côta chỉ mong ngóng cho tôi chết luôn thôi.
Tôinhìn Tần Tử Long đang nằm giường bên, anh nằm bò ra trên giường, cũng chớp chớpmắt nhìn tôi. Ông xã xách túi hoa quả đặt ở đầu giường Tần Tử Long, nói lời cảmơn:” Tử Long, thực sự cám ơn anh!”.
Tần TửLong cười miễn cưỡng:” Không có gì, chỉ là lưng vẫn hơi đau một chút”.
Bụngtôi vẫn thấp thoáng nhói đau, bác sỹ bảo tôi ở lại bệnh viện theo dõi thêm. Ôngxã ngồi xuống cạnh giường tôi, giọng nói nhẹ nhàng:” Bà xã, con không sao làmay rồi!”.
TiểuNhã trừng mắt nhìn tôi, ánh mắc sắc lạnh như xuyên vào tận xương tủy, cô tachợt mỉm cười:” Em nói rồi mà, chẳng trách mà anh quan tâm đến vợ như thế, thìra là có con!”. Cô ta cười khẩy:” Anh quan tâm đến đứa bé hay là vợ?
Đâycũng là câu tôi muốn hỏi.
Ông xãcúi đầu, không lên tiếng, một lát sau anh ngẩng đầu lên, nụ cười tràn trề trênkhuôn mặt:” Đương nhiên cả hai đều quan trọng, họ đều là báu vật của anh, khôngthể thiếu một ai!”
Tôinhìn anh, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Tần TửLong lại chợt cười vang, cười đến độ hơi miễn cưỡng:” Cô bạn à, thì ra cô bạnđã có thai rồi!”. Trong mắt anh rõ ràng có chút gì đó hụt hẫng, nhưng vẫn tỏasáng:” Thật không có nghĩa khí gì cả, thật không ngờ cô bạn không thông báo chongười bạn này biết. Tôi không hề hay biết cô bạn có thai. Nếu sớm biết, tôi đãkhông để cho cô bạn bị ngã!”.
Tôi mỉmcười:” Không để cho em ngã? Anh là thánh chắc?
Anhcũng mỉm cười:” Tôi đương nhiên là thánh rồi, nếu không, sao có thể kịp đến cứuem chứ?!”.
Ông xãho hắng mấy tiếng, sắc mặt có vẻ không vui cho lắm, Tiểu Nhã chen vào, hỏi TầnTử Long:” Tử Long, sao anh lại trùng hợp cứu được cô ấy vậy? Lúc đó anh đangđến nhà cô ấy sao?”.
Tần TửLong nhếch mép, nói:” Lúc đó tôi chỉ làm theo lời dặn dò của thầy giáo đưa đếncho cô bạn Diệp Tử chút đồ đặc sản”. Anh nhìn ông xã, nhấn giọng dường như muốnnhắc nhở:” Tôi chỉ là bạn của cô ấy, tôi không có ý gì với cô ấy cả!”.
TiểuNhã không cho là như vậy, chợt lên tiếng hỏi:” Nghe nói hồi đi học, Tử Long đãtừng yêu thầm một cô bạn cùng trường, nhưng cô bạn đó đã có bạn trai, vì muốnquên cô ấy, Tử Long mới chuyển đến trường chúng ta t phải?”.
Tần TửLong như thể bị giật mình, ánh mắt cũng đờ đẫn trong giây lát, nhưng nhanhchóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như thường:” Xì, nghe ai bịa chuyện vậy? Còncó người bịa chuyện tôi thương thầm trộm nhớ ai ai ai nữa kia, còn có cả việccó người nói tôi có mối quan hệ mờ ám với thư kí nữa, cô đều tin sao?”. Trongmắt anh mang theo ý cười, nhìn Tiểu Nhã:” Nếu tôi nói với cô, hồi tôi còn đihọc, tôi đã từng yêu thầm cô, cô có tin không?”.
Ánh mắttôi chuyển qua chuyển lại giữa gương mặt hai người, trong lòng chỉ cảm thấy mơhồ. Ông xã chợt hỏi tôi:” Em có muốn chuyển phòng khác không?”.
Tôi mỉmcười:” Lúc đó, cảnh sát vì muốn thuận tiện lấy lời khai, nên mới xếp em và TầnTử Long ở chung một phòng bệnh”. Anh vẫn tỏ ra cố chấp:” Vậy thì chuyển phòngđi, anh đã nói trước với bác sỹ rồi”.
Tôinói:” Tùy anh!”.
Tần TửLong lại cố tình đùa cợt:” Nếu tôi là chồng em, chắc chắn cũng sẽ kiên quyếtchuyển phòng, cô nam quả nữ, đúng là không hay lắm. Quỷ mới biết buổi tối sẽxảy ra chuyện gì!”.
Tôi rấtthản nhiên:” Em và anh thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”.
Tần TửLong nhìn tôi một cái, mặt hơi đỏ, chuyển đề tài:” Cô bạn, ba người đó cướp củalà được rồi, sao còn muốn gây náo loạn thế nhỉ? Trông bộ dạng bọn họ, đúng làmuốn giết chết hết thảy!”.
Lời nóicủa anh đúng là có phần khoa trương, tôi nhìn anh, cười ngất:” Cũng làm gì mànghiêm trọng đến thế?!”.
Tần TửLong liếc nhìn Tiểu Nhã một cái, giọng nói trầm xuống:” Nhất định phải tóm đượcba tên đó, đâm chúng thành nghìn mảnh, lột sạch da chúng!”.
Ông xãcũng gật đầu:” Cướp bóc thì thôi, nhưng chúng còn lấy dao đâm người, đúng làmuốn lấy mạng của em”.
Tronglòng tôi cũng cảm thấy sợ, lo sợ cầu xin bọn họ.” Đừng có dọa em, em không chịuđựng được đâu!”.
Bác sỹđột nhiên đẩy cửa bước vào, nói với ông xã:” Xin lỗi, không có đủ giường, mấyhôm nay có nhiều người đến trị bệnh sỏi thận quá, bệnh viện chật kín rồi!”.
Tần TửLong chợt nói một hơi:” Uống sữa chỉ uống sữa Tam Lộ, sữa Tam Lộ, sữa mẹ kếchuyên dùng, chỉ bao hàm chất melamine. Là sản phẩm nổi tiếng, đảm bảo chấtlượng, chắc chắn uống vào bị sỏi thận!”.
Tôi khẽxoa bụng, cố gắng nhịn cười, anh chàng này, hài hước quá!
Đúng làmột đứa trẻ chưa lớn khôn!
Buổitối, trời chợt đổ mưa rào, sấm vang rền khiến tôi cảm thấy hơi hoảng sợ. Tiachớp xé ngang bầu trời, tạo nên quầng sáng chói. Tôi thấy Tần Tử Long đang mởto mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi hạgiọng:” Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Anh “ừ”một tiếng, “ Lưng đau, không ngủ được”.
Tôinói:” Khổ cho anh quá!”.
Anh kêuthan:” Em nói xem, sao bác sỹ mười giờ đã tắt điện của mình rồi, thật là tiếtkiệm điện quá đáng!”.
Tôicười:” Đây không phải là tiết kiệm tiền, bác sỹ muốn chúng ta nghỉ ngơi sớm”.
Anh chợthỏi tôi:” Chúng ta cùng đi vào nhà vệ sinh có được không?”.
Tôikhông hiểu gì cả:” Đi vào nhà vệ sinh làm gì?”.
Một tayanh thò vào trong túi hoa quả để ở đầu giường, lôi ra một bộ bài, ném sanggiường tôi:” Trò Đấu địa chủ, em biết chơi không?”.
Tôi“ừ”một tiếng khẽ nói:” Ngày nào em cũng vào mục trò chơi ở mạng QQ đấu đấy,nhưng cần phải có ba người mà, hai người thì đấu thế nào được?!”.
Anhnghĩ một lát:” Hai người chúng ta gọi là địa chủ là được, mặc kệ bài của mộtngười còn lại”.
Vậycũng được sao?! Anh lại khuyên tôi:” Dù sao cũng không ngủ được, em chơi vớianh một lúc!”. Anh bảo anh bị thương vì cứu tôi chứ, tôi đành phải xuốnggiường, loẹt quẹt đôi dép lê, lần mò trong bóng tối để đi đến được nhà vệ sinh,bật đèn lên.
Anh cũngnhanh chóng xuống giường, nhảy tót vào nhà vệ sinh để “tập hợp” với tôi. Tôithấy anh cởi trần, trên vai cuốn đầy băng, hỏi vẻ xót xa:” Anh đau lắm phảikhông?”.
Anh rútbài ra, dựa vào bục để bồn rửa mặt, cười nói:” Không đau lắm, chỉ hơi đau mộtchút thôi!”ể một tập bài, đưa cho tôi:” Lật địa chủ đi!”.
Tôi giởbừa một quân bài, anh bắt đầu phát bài, tôi mởi ra xe, bốn con A, hai con Đạivương. Trời ơi, đúng là nghìn năm hiếm gặp. Ai ngờ là địa chủ của anh, anhkhông do dự cầm lên.
Tôi trừngmắt nhìn anh:” Bài của anh tốt lắm sao?”.
Anhthật thà trả lời:” Không tốt!”.
Tôicàng giận hơn:” Vậy anh vẫn còn làm địa chủ?”.
Anh chỉcười:” Đương nhiên, không làm thì phí, dù sao cũng không phải là chơi thật, đếntay thì cầm thôi”. Thật là, thật là vô lại, như vậy thì đánh sao được? Tôikhông chịu:” Như vậy không được!”.
Ánh mắtanh sáng rực nhìn tôi chăm chú:” Cô bạn ơi, rất tốt mà. Đến tay bạn thì cũng cóthể cầm mà”.
Tôi bắtđầu đọ tài cao thấp:” Đưa quân chủ bài cho em, anh không được cầm”.
Anh lắcđầu:” Đã đưa vào tay, sao mà đưa được?”. Tôi bắt đầu gây sự, cướp thẳng câybài, anh sao có thể như vậy được chứ, những quân bài chính đều ở chỗ tôi, anhlại cầm quân chủ bài.
Anh nétrái né phải, cố tránh tôi, anh kêu lên:” Cô bạn, sao cô bạn có thể vô lại nhưthế được chứ, quân chủ bài rõ ràng là của tôi mà!”. Tôi hùng hồn:” Anh có quyềnkhông lấy!”.
Anh dởkhóc dở cười:” Tôi cũng có quyền
Tôicứng họng, đưa bài cho anh xem:” Anh chắc chắn thua, thì đưa cho em còn hơn.Anh nhìn này, chỉ riêng mười quân bài này đã đủ đè chết anh rồi. Đánh từng quântừng quân cũng đủ để đè chết anh. Loại quân bài này ngàn năm khó gặp, chắc chắnanh phải để em làm địa chủ!”.
Độtnhiên có cái đầu thò vào trong nhà vệ sinh, y tá nhìn chằm chằm chúng tôi,hỏi:” Địa chủ của ai?”.
Anh vộilên tiếng:” Là tôi!”.
Y tágiọng lạnh lùng:” Tôi có thể làm được không?”,
“Khôngđược!” Chúng tôi cùng đồng thanh.
Y tá từtừ bước vào, chúng tôi cùng nhìn nhau, rồi chợt nhất loạt đưa quân bài cho côta, cùng đồng thanh nói:” Chúng tôi đi ngủ đây!”.
Y tánổi giận:” Đêm hôm khuya khoắt, hai người một người là phụ nữ đang mang thai,một người bị thương, thật không ngờ còn chơi trò Đấu địa chủ!”. Cô ta thực sựkhông thể nào nhẫn nhịn được nữa:” Hai người đúng là quá không có trách nhiệmvới bản thân mình!”.
Tôi vộixin lỗi:” Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ đi ngủ ngay!”.
Tần TửLong cũng cười lấy lòng:” Thực sự rất xin lỗi!”.
Tôichui vào giường, lấy chăn trùm kín đầu. Một lúc lâu sau, thấy trong phòng hoàntoàn yên ắng, mới thò đầu ra. Đèn trong phòng đã bị tắt, tiếng sấm sét đùngđùng, như thể muốn phá toang bầ
Dướiánh sáng của tia chớp, Tần Tử Long vẫn chăm chú nhìn tôi, hạ giọng hỏi:” Côbạn, có muốn tiếp tục không?”. Tôi quay người, bắt đầu không thèm để ý đến anhnữa.
Anh vẫnchưa chịu bỏ cuộc, vẫn gọi:’ Chơi một lúc nữa nhé?”.
Tôi bịttai, mặc kệ anh luôn!
Ngàyhôm sau, ông xã đón tôi và Tần Tử Long xuất viện. Trên suốt đoạn đường đi, anhđều im lặng, đây là điều rất hiếm thấy, chỉ lạnh lùng lắng nghe tôi và Tần TửLong đang cười cười nói nói trong xe. Tôi không thể phủ nhận, đúng là tôi cốtình nói cười với Tần Tử Long thật nhiều. Tôi và anh ấy bàn luận đến tàu vũ trụThần Châu, sữa Tam lộ, thậm chí còn bàn luận đến chính trị ở Pakistan, Mỹ,...Bàn luận sôi nổi, không ngừng giây phút nào.
Về đếnnhà, ông xã rầu rĩ không nói gì, chỉ ngồi yên trên ghế sofa, hằn học nhìn tôi,vẫn không nói gì cả. Tôi cười khẩy trong lòng, người đàn ông này, người đàn ôngtôi đã yêu thương suốt mười năm qua, trong lòng anh đang nghĩ gì, tôi đều biếthết. Tôi đã hiểu anh như vậy, hiểu rõ đến độ ngay chính bản thân tôi cũng cảmthấy kinh ngạc.
Anhkhông thể kìm nén thêm được nữa, sắc mặt rất khó coi, lên tiếng hỏi:” Em có nhiềuđiều cần nói với anh ta thế sao?”. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽođến tột cùng:” Nói chuyện với anh ấy, em cảm thấy rất vui, phụ nữ lúc mangthai, điều quan trong nhất là tâm trạng vui vẻ phải không anh?”. Tôi xoa xoabụng, chỉ thấy buồn rầu:” Em yêu đứa bé này, mặc dù trong lòng không vui, emvẫn tìm mọi cách làm cho mình vui, tìm mọi cách để đối xử tối với chính mình!”.
“Ý emlà anh đối xử với em không tốt phải không?”. Ánh mắt anh lạnh giá, không cóchút tình cảm nào cả:” Anh đối xử với em không tốt, nên em mới muốn lấy chúthơi ấm từ chỗ người đàn ông khác. Đặc biệt là từ Tần Tử Long? Có
Anhđúng là cố tình gây chuyện, tôi chẳng buồn quan tâm đến anh, chống lưng đi vàophòng. Lần sau khi bước ra, tôi đã không còn nhìn thấy anh nữa. Có thể anh đãtức giận đến đỉnh điểm, nhưng tôi không biết đã đắc tội với anh lúc nào? Tạisao anh có thể nói nói cười cười với một người phụ nữ khác như không có ai bêncạnh, còn tôi thì lại không được!
Nằmtrên giường, nhìn đồng hồ, không tài nào ngủ được.
Cửaphòng chợt bật mở, ông xã lao vào giường, khẽ ôm lấy tôi, mùi rượu nồng nặc sộcvào mũi tôi. Giọng anh trầm đục:” Bà xã, anh buồn lắm!”. Anh khẽ vuốt khuôn mặttôi, đột nhiên chảy nước mắt:” Anh thật sự rất buồn, bởi vì nghĩ đến việc conchúng ta sau này không có bố, nên rất buồn...”.
Dướiánh đèn, tôi ngắm nhìn người đàn ông này thật kỹ, trái tim như bị bóp nghẹt,nước mắt tuôn rơi. Tôi mấp máy môi, định lên tiếng, ngón tay anh lại ấn xuốngmôi tôi, giọng khàn khàn:” Em đừng nói gì hết, chỉ cần em mở miệng là anh lạicảm thấy buồn vô hạn, chỉ muốn chết. Nhắc đến ly hôn, chắc đến con trẻ, anhthật sự không muốn nghe!”.
Nhưngtôi vẫn nói, nước mắt đầm đìa:” Anh lại muốn em nói, vì con nên sẽ tha thứ choanh lần này? Hay là Tiểu Nhã vốn không liên quan gì đến anh? Vậy thì còn chuyệncủa Trương Lâm Lâm thì sao?”.
Giọnganh thê lương:” Thì ra em vẫn còn để bụng...”.
Tôi gậtđầu, khóc hu hu:” Đúng vậy, em để bụng, thực sự em đã biết chuyện của anh vàTrương Lâm Lâm từ lâu rồi, em tự lừa dối mình, lừa dối mình không hay biết gì,lừa dối mình làm một kẻ ngốc. Nhưng không được, nhưng không được... Chỉ cần emnhắm mắt lại, là lại nhìn thấy cảnh tượng hai người quấn
Tôingồi dậy, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy mình, khóc thút thít:” Em cần phải giả vờnhư không có chuyện gì xảy ra, giúp anh đối phó với những người phụ nữ đó. Anhcó biết, em đã tự lừa dối mình một cách khốn khổ thế nào không? Em chỉ có thểquay lưng đi mà khóc, hết lần này đến lần khác... Nước mắt đã cạn khô, quay lại,vẫn nở nụ cười với anh. Em tự lừa dối mình, thực sự vô cùng khổ sở...”.
Tôi bịtmiệng, con tim đau đớn đến độ gần như không thể thở nổi:” Hôm đó, rõ ràng biếtanh chăm sóc Trương Lâm Lâm ở bệnh viện, em còn cố tình gọi điện hỏi anh đang ởđâu, hỏi xem bạn anh là nam hay là nữ. Em cố tình nói em yêu anh, mục đích làmuốn anh quay trở về bên cạnh em... Thậm chí vì anh, em còn dùng cả đứa bé đểníu giữ anh...”.
Tôi túmchặt lồng ngực, hít thở dồn dập, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bã, nước mắt giangiụa:” Em không muốn tự lừa dối mình, như vậy thực sự vô cùng khổ sở... Em thậtsự rất khổ sở, bởi vì yêu anh, bởivì không muốn ly hôn, bởi vì có con. Cho nên cần phải chiến đấu với người phụnữ khác, dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ vì để níu giữ anh. Con người em như vậy,thực sự quá khốn khổ...”.
Cổ họngchợt nghẹn lại, chua loét. Tôi không thể nào kiềm chế được nữa, lao vào nhà vệsinh, nôn thốc nôn tháo, nôn như đứt từng khúc ruột, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Tronglòng vẫn đau buồn vô hạn, không nôn ra được thứ gì, lại chỉ muốn khóc.