Nhị cô vẫnbị Kinh Triệu Doãn đưa đi, tuy nói Đại cô là bạch đinh, mà Nhị cô là phu nhân nhà quan, nhưng luật pháp vô tình, lại là Từ lão phu nhân đíchthân tố giác, quan phủ không thể không xem thường, có điều hung thủ vàngười chết đều là chị em ruột của phò mã, tuy nói người chết cùng phò mã là ruột rà cùng một mẹ sinh ra, nhưng nghe nói hung thủ ngày thườngcũng có quan hệ không tệ với phò mã, trong chuyện này, xử lý thế nàocũng không được thỏa đáng lắm, đành phải theo lẽ công bằng mà làm, thẩmtra kỹ càng.
Chuyện củaNhị cô, khiến cả nhà Nhị cô phụ trải qua tiệc tất niên không vui, Từ Man còn có lòng đi thăm Hoàng Tú Lệ, thấy nàng mặt mày tiều tụy, tâm thầnhoảng hốt, thấy mình đến dù không đến mức gào khóc, nhưng trên mặt cũngnước mắt ngắn dài, nắm chặt tay mình, nói hãy tin là Nhị cô là bị oanuổng.
Kỳ thật TừMan cũng không tin Nhị cô sẽ giết người, thứ nhất, Nhị cô không có độngcơ giết người, thứ hai, giả sử nếu là nhị cô giết, thủ pháp cũng quákém, hơn nữa, nếu thật sự là Nhị cô làm, vì sao nha hoàn bên người lạikhông nhìn thấy, tuy Nhị cô chỉ là phu nhân của một tiểu quan, nhưngtrong nhà vẫn có tỳ nữ, lúc Nhị cô ngủ, tỳ nữ bên cạnh đi đâu, Đại côlàm cách nào đến phòng Nhị cô mà không bị tỳ nữ phát hiện, từng ấy vẫnlà những câu đố chưa có giải đáp.
Huống hồ TừMan luôn cảm thấy trong chuyện này tổ mẫu dường như sắm một vai trò đặcbiệt, dựa vào câu hỏi của quan sai, trước khi Đại cô bị giết, tổ mẫu căn bản không đến phòng của Nhị cô, nói cách khác, bà ta cũng không tận mắt nhìn thấy Nhị cô giết Đại cô, vậy cớ sao, bà cứ nhất quyết khăng khănglà Đại cô do Nhị cô giết chứ? Nếu Nhị cô bị hoạch tội, đối với tổ mẫu sẽ có lợi gì?
Kỳ thật, Nhị cô là do di nương sinh ra, tổ mẫu không ưa Nhị cô, nhưng trong đại giatộc, cho dù cô nương đã xuất giá, cũng có thể liên luỵ làm hỏng thanhdanh đến những cô gái chưa xuất giá trong gia tộc. Nếu Nhị cô thật sự bị xử tội chết, như vậy các thế hệ cô nương sau này của Từ gia, bất luậnlà đã xuất giá hay chưa, tương lai ở nhà chồng làm gì còn mặt mũi? TừMan tin tưởng, nếu mà gia tộc khác xảy ra chuyện như vầy, thì cho dùkhông bắt được hung thủ giết chết Đại cô, cũng sẽ không tới phiên trênđầu Nhị cô, mà đoán là sẽ tìm một nha hoàn hoặc ma ma nào đó gánh tộithay liền xem như xong.
Bất luận nhà Nhị cô có như thế nào, năm mới cũng phải đón, mặc dù trong phủ côngchúa đón năm mới vô cùng áp lực lại im ắng hơn ngày thường, nhưng lúcvào cung dự tiệc, cũng không thể vắng mặt như trước, ngược lại phảitrưng ra vẻ mặt vui tươi hớn hở. Hoàng cung chính là như thế, chỉ đượccười, không được khóc, bằng không chính là tang khí này hủy đi long khícủa hoàng gia. Thành thử dù cậu mợ đối với nàng không tệ, nhưng Từ Manvẫn không thích nán lại lâu trong cung, luôn cảm thấy thời gian rất dài, cả người đến hít thở cũng bị áp lực.
Đêm lạnh như nước, trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình, Từ Man mang theo nhahoàn lủi đến ngự hoa viên, nơi này cách đại điện không xa, xung quanhcũng có cung nữ đi lại, không lo lắng có chuyện gì bất trắc. Bởi vì Đạicô qua đời, dù tết Từ Man cũng không được ăn mặc quá mức sặc sỡ, cởi điáo đỏ đổi thành áo tím, ở dưới ánh trăng ngồi trong hành lang, cũng cóvài phần thần bí.
Từ ngày hômđó đến nay, Từ Man chưa từng gặp riêng Gia Cát Sơ Thanh, tuy là mùađông, nhưng tang sự vẫn phải làm, lúc khóc tang, Từ Man đi cùng phụ thân đến phúng viếng, chỉ đứng từ xa nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, imlặng không nói gì kia, nàng thậm chí ngay cả dũng khí đi đến an ủi vàicâu cũng không có.
Nàng quảthật không biết nên đối mặt với Gia Cát Sơ Thanh như thế nào, tại thờiđiểm yếu đuối nhất của cuộc đời, hắn vươn tay về phía mình, thảng nhưmột cậu bé muốn mình cứu vớt. Cuối cùng, nàng vẫn là ích kỷ.
“A Man, mộtmình muội ở đây làm gì vậy?” định luật ‘cẩu huyết’ quả nhiên nói đố cósai, lúc bạn muốn ngồi một mình yên lặng thưởng thức tịch mịch, luônluôn sẽ có người đến phá đám, có điều đôi khi người tới là phúc, có đôikhi cũng là họa.
Từ Man quayđầu nhìn “họa” đang đi về phía mình, cau mày một cái, mới tỉnh rụi nói:“Đại biểu ca, huynh không ở trong bữa tiệc, đến đây làm gì?”
Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu hôm nay xiêm áo rất hỉ khánh (đỏ), một thân thâm y màu mận chín thêu hoa văn rồng từ tơ vàng, bên trên khảm ngọc châu hình thoi màu sáp ong (hình), phối hợp với hoa văn tơ vàng kia, càng làm nổi bật vẻ tôn quý xa hoa. Đạibiểu ca năm nay đã qua 16, thân hình cân đối, tứ chi thon dài, diện mạomặc dù giống Hoàng mỹ nhân, nhưng lại không lộ vẻ nữ khí, ngược lạitrông đẹp như quan ngọc (dung mạo như ngọc), có dáng dấp anh tuấn, có bản lĩnh át người.
“Trong tiệc chơi đoán thẻ hoa, tả hữukhông thấy muội đâu, liền biết ngay là đã trốn ra ngoài, nên ra xem thửrốt cuộc bên ngoài có cái gì hấp dẫn quận chúa A Man của chúng ta.” TônMẫn Tiêu đi đến cạnh Từ Man, cũng phớt lờ vẻ cố ý kiêng dè của Từ Man,đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, dưới hành lang, ánh mắt hắn sáng quắcnhìn nàng.
Từ Man không được tự nhiên xê dịch giàythêu, làm như tránh né nhìn lên vầng trăng trên trời, hôm nay ánh trăngrất mờ, phảng phất có cảm giác trong suốt như thủy tinh, khiến Từ Manbất tri bất giác nhớ tới ngón tay pha trà lật sách của Gia Cát Sơ Thanh.
“A Man không muốn để ý tới huynh sao?”thấy Từ Man không nói chuyện, Tôn Mẫn Tiêu ngồi trong chỗ mờ tối, imlặng một lúc mới chậm rãi hỏi.
“Nào có?” Từ Man thầm nhủ: ngươi giờ mới biết sao, lại không dám lộ ra mặt.
“A Man, từ nhỏ đến lớn, biểu ca đối vớimuội không tốt sao.” Tôn Mẫn Tiêu chẳng qua chỉ kéo kéo ống tay áo hắn,lại khiến cho người khác nhìn hắn như đang dâng hương gảy đàn, cực kỳthanh nhã.
Từ Man cúi đầu, nàng không thừa nhận cũng không được, khí thế tôn quý hoa lệ trên người Tôn Mẫn Tiêu, là thứ màGia Cát Sơ Thanh và Đinh Hạo Nhiên có bồi dưỡng cách nào cũng không cóđược. Đây không phải do vấn đề của mỗi người, mà là do hoàn cảnh cuộcsống tạo nên, giáo dục của hoàng gia lại càng không phải chỉ bày ra chođẹp. Lấy ví dụ từ nàng đây thôi, nàng tin tưởng, nếu quận chúa Từ Manchân chính đứng trước mặt mình, khí chất trên người nàng ta, là thứ màmình có dung nhập thế nào bắt chước ra sao, đều không thể bằng được. Bởi vì linh hồn của bản thân này, cho dù ở thế giới này mười mấy năm, nhưng tư duy và tập quán cố định đã sớm hình thành ở thời hiện đại. Ngần ấynăm, nàng chẳng qua chỉ dựng cho mình một cái vỏ hư ảo, hòng che giấucon người chân chính của mình, mà thời gian che dấu này, sợ sẽ là cảđời.
♥♥
Mặc dù rất tán thưởng khí chất của ngườinày, nhưng hơn cả là Từ Man phản cảm với nhân phẩm dối trá của hắn, chodù hắn có biểu hiện yêu thích mình thế nào, nhưng Từ Man cũng không phải cô nữ sinh mới lớn còn ngây thơ, nàng có thể nhìn thấy trong mắt TônMẫn Tiêu, ngoài ái mộ còn là tham lam, còn có cả một luồng lãnh khốc rõràng. Có lẽ Tôn Mẫn Tiêu thật sự có một chút dụng tâm với nàng, nhưng đó cũng là bởi vì nhìn vào diện mạo và bối cảnh của nàng, nếu thực sự đếnthời khắc xung đột lợi ích, hắn cũng chỉ là một Đinh Hạo Nhiên thứ haimà thôi.
“Biểu ca đối đãi với A Man như em gáiruột, thật sự rất tốt.” Từ Man nhìn thẳng vào đôi con ngươi của hắn,nghiêm túc trả lời, mấy năm nay, hễ nàng và Thục Viện có xung đột, đềulà Tôn Mẫn Tiêu quát mắng Thục Viện, đến nàng còn cảm thấy ấm ức thayThục Viện.
Đôi con ngươi của Tôn Mẫn Tiêu tối sầm lại, làm như có chút khổ sở nói: “Vậy tại sao A Man luôn muốn giữ khoảng cách với huynh.”
Từ Man thầm nôn mửa, đã giữ khoảng cáchcòn bị đuổi chạy khắp nơi, giả sử cho chút ám hiệu gì đó, chẳng phải sẽđến thẳng phủ công chúa cầu hôn luôn rồi sao?
“Lúc bé thì không sao, nay ai nấy đều đãlớn, đương nhiên không thể cùng chơi một chỗ, nhưng trong lòng A Man,đại biểu ca chính là ca ca ruột của muội.” Cũng đã là ca ca ruột rồi,làm ơn biết tự giác một chút đi, Từ Man còn kém không biểu lộ rõ nàngcăn bản không muốn gặp người này nữa thôi.
“A Man…” Tôn Mẫn Tiêu để ý cung nữ chungquanh không nhiều lắm, lại nghĩ tới những điều mẫu thân dạy hắn gần đây, hắn quả thật không thể tiếp tục theo đuổi nữa, nếu đã không chiếm đượcTừ Man, không được phủ công chúa ủng hộ, hắn muốn ngồi lên vị trí kia,sẽ càng thêm khó khăn, con trai của Hoàng hậu qua vài năm nữa sẽ cànglớn hơn rồi.
Từ Man thấy Tôn Mẫn Tiêu đi tới gần mình, hô hấp căng thẳng, nơi này mặc dù không có ai thì cũng thôi đi, nhưngrủi như kinh động lên, mặt mũi rất khó coi, Thanh Mai cùng Hương Xuânđứng ở hai bên Từ Man, lại càng không dám khinh suất.
“Lần nào cũng như vậy.” Tôn Mẫn Tiêutrong tiếng cười mang theo một loại phiền toái bạo ngược, hắn thân thủcực nhanh cầm hai tay Từ Man, kéo lên trước, kéo nàng cách xa vòng vâycủa Thanh Mai và Hương Xuân, lập tức kề sát tai Từ Man ái muội nói: “AMan muội rõ ràng hiểu ý của huynh, sao cứ cố tình vờ như không rõ, bọnnha hoàn của muội cũng đề phòng huynh như phòng cướp. A Man… trái timmuội không có độ ấm sao?”
Từ Man bị giữ chặt, không thể động đậy,hãi hùng nghe lời hắn nói, chỉ cảm thấy máu huyết lạnh ngắt, tuôn tràođến tứ chi, gã Tôn Mẫn Tiêu này quả nhiên là rất thông minh, mấy mánhlới trước đây của mình, phỏng chừng trong mắt hắn đều là trò trẻ con,nay ngày càng gần với thời điểm hắn lấy chính thê, sợ là hắn chờ khôngnổi nữa.
“Đại biểu ca, rốt cuộc huynh muốn gì?” Từ Man cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ người đối diện, nhưng trong đêm mùa đông, người này tựa như một vệt bóng tối màu, diện mạo mơ hồ.
“A Man, huynh khiếm khuyết một vị chínhthê tôn quý, mà muội lại thiếu một vị trượng phu chí cao vô thượng,huynh nghĩ, mục tiêu của chúng ta giống nhau, không phải sao?”
Cảm giác cái trán chợt lạnh, lòng bàn tay Tôn Mẫn Tiêu áp lên trán Từ Man, không hề làm gì, nhưng có luồng khí âm lãnh bốc lên từ sau lưng, khiến răng Từ Man có hơi phát run.
“Đại biểu ca, muội chỉ muốn giống như mẫu thân, kiên định thực tế tìm một người đàn ông bình thường, an an ổn ổnsống cả đời, không hơn.” Từ Man làm mặt lạnh, dùng lực giãy dụa một cái, đè nén lửa giận nói.
Tôn Mẫn Tiêu cúi đầu nhìn thấy ánh mắtthẹn thùng và giận dữ của Từ Man, cũng biết không nên bức ép thái quá,bèn buông lỏng tay ra, nhưng người lại không rời đi, ngược lại càng kềgần sát Từ Man nói: “Bình thường? An ổn? A Man muội từ trước tới nay đều được bảo hộ rất kỹ, phụ hoàng cũng vậy, cô mẫu cũng vậy, muội cảm thấy, một quận chúa chính thống duy nhất của Ngô quốc này, thật sự có thểtiêu dao sống cả đời sao?”
Dứt lời, Tôn Mẫn Tiêu không đợi Từ Manphản ứng lại, liền lui lại sau mấy bước, xoay người trở lại hành lang,nhìn Từ Man được ánh trăng rọi nghiêng lên người, nhoẻn miệng cười tràophúng: “A Man trước nay rất thông minh, nói vậy sẽ suy nghĩ cẩn thận,thay vì chọn người khác, chi bằng chọn huynh – người vẫn luôn ái mộ muội thì hơn.”
Từ Man dõi mắt nhìn theo Tôn Mẫn Tiêu rời đi, cắn chặt răng sợ nói ra lời kích động gì để người khác nghe thấy,miễn cho ngày sau xuất hiện mấy lời đồn nhảm. Cả người nàng phát run,ban đầu có lẽ là bị dọa sợ, nhưng hiện tại nhất định là tức giận. Nànghiểu được ý của Tôn Mẫn Tiêu, ba vị công chúa chính thống của Ngô quốc,cũng chỉ có mình nàng là quận chúa, lại là huyết thống gần nhất vớiHoàng đế, nếu thời gian càng lâu, chúng hoàng tử càng trưởng thành, biết được vị trí này của nàng, ngược lại sẽ khiến nàng lâm vào hoàn cảnh bịđộng.
Từ cổ chí kim, chuyện tranh quyền đoạt vị luôn là màn tàn khốc nhất, Từ Man cho dù có ngốc, cũng hiểu rất rõ,hiện nay hoàng tử lớn tuổi chỉ có hai vị, nhưng đích tử vẫn còn đó, hậucung cũng có không ít tần phi mang thai, Hoàng đế còn trẻ trung khoẻmạnh, Đại hoàng tử có lo âu toan tính cũng bằng không.
“Đi thôi, trở về.” Từ Man kéo sát vạt áochoàng, cũng bước lên hành lang gấp khúc, việc này không thể nói với cha mẹ, nhưng cũng có thể tìm đại ca thương lượng.