Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 3 - Chương 66: Hôn sự mỗi nhà



Lương tướngquân tuổi tác cũng không lớn lắm, gần 20, nước da màu lúa mạch, vócngười cao ngất, ngũ quan khắc sâu, đứng ở nơi đó còn có một khí thế oaihùng, lại không có vẻ thô kệch, ngược lại mặt mày ẩn hiện nét thanh tú,nếu nước da trắng hơn chút, càng trông giống như người đọc sách hơn.

Từ Man không đến gần, chỉ đứng trong cửa cung nhìn ra, bên cạnh, cung nữ bị nàng kéo đến cúi mi cụp mắt đứng trốn ở một bên, hoàn toàn không có cảm giác đãbán đứng Lương tướng quân. Từ Man lại nhìn Lương tướng quân, phát hiệnhắn đứng ngoài cửa cung đang nói chuyện với một thân vệ, trông vẻ mặtcực kỳ nghiêm túc, không còn mất mát và suy sụp vì cầu hôn không đượccủa ngày hôm qua. Xem ra nếu không phải tràn đầy tin tưởng với việc cóthể lấy được công chúa Hòa Húc, nên kiên trì không ngừng, thì hành độngnày chỉ là làm cho có lệ, làm ra vẻ phong thái quân tử, bảo toàn thểdiện cho công chúa Hòa Húc.

Rốt cuộc làloại nào đây? Từ Man mỉm cười, gọi cung nữ dẫn đường đến, thì thầm vàotai nàng vài câu, cung nữ kia gật gật đầu, khom mình hành lễ.

Cung nữ kiabước ra khỏi cửa cung, giơ thẻ bài bên hông cho thủ vệ, mới vội vội vàng vàng đi đến trước mặt Lương tướng quân, vỗ vỗ ngực, làm như là đangchạy rất gấp, nàng vừa dừng lại, liền nói với Lương tướng quân: “Lươngtướng quân, có thể nhượng một bước nói chuyện không?”

“Ngươi là?” Lương tướng quân nhìn cung nữ lạ mặt này, rồi nhìn xem bốn phía, lại không phát hiện khác thường.

Cung nữ kialui lại sau ngó dáo dác, làm như vô cùng lo lắng, hạ giọng nói: “Nô tỳlà cung nữ của Phượng Tê Cung, được Trâm Ngọc cô nương bên người côngchúa Hòa Húc phó thác, đến nhắn lại vài câu với Lương tướng quân.”

Lương tướngquân chần chờ một chút, liền dẫn đầu bước ra ngoài, cung nữ theo sátsau, đợi đến một góc vắng, mới nói: “Chuyện tướng quân cầu hôn hôm qua,công chúa đã biết được.”

Lương tướng quân nhướn mày, song mơ hồ mang theo kỳ vọng.

“Hôm nayHoàng hậu nương nương tìm công chúa đến, tướng quân có biết là vì chuyện gì không?” Cung nữ giải thích phản ứng của công chúa, hỏi ngược lại.

Lương tướng quân suy tư nói: “Có lẽ là vì hôn sự của công chúa.”

“Đúng vậy,tướng quân cũng quá mức lỗ mãng rồi, đã như vậy, sợ là thánh nhân sẽ vội vàng tìm chồng cho công chúa mất.” Cung nữ dùng khăn che miệng lại, gấp gáp nói, cuối cùng từng chữ đều thành khí âm.

Lương tướng quân siết chặt đấm tay, trầm mặc một lát, mới hỏi: “Công chúa đã ưng thuận?”

“Công chúachỉ nói tướng quân là chính nhân quân tử, cầu hôn cũng chỉ là hành độngcủa người quân tử, công chúa cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chungthân của tướng quân, cho nên…” Cung nữ cung kính khom người, lại nói:“Chuyện Trâm ngọc cô nương phó thác, nô tỳ đã hoàn thành, e là lúc nàyPhượng Tê Cung có việc, không tiện lưu lại.”

Không biếtLương tướng quân mải suy nghĩ điều gì, phải đến khi cung nữ kia nói mộtlèo cáo từ, hắn mới định thần lại, chắp tay nói: “Đa tạ cô nương.”

Cung nữ kialắc đầu, xoay người đi vào cửa cung, lại đi được vài bước, bỗng nhiênquay đầu nói: “Nếu Lương tướng quân cũng không có ý gì với công chúa,vậy không bằng buông tay lúc này, tốt cho công chúa mà cũng tốt chotướng quân.”

Dứt lời, cung nữ kia chạy bước nhỏ vào cửa cung, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

Từ Man vẫnđứng trong cửa cung nhìn lén ra, thấy cung nữ kia trở về, cũng không hỏi nhiều, nàng băng qua con đường lớn, rẽ vào một con đường nhỏ, chuyệntiếp theo phải xem vị tướng quân này rốt cuộc có tâm ý gì.

Gạt việc này qua một bên, trở lại Phượng Tê Cung cũng không muốn đi vào, với kinhnghiệm của Từ Man, mẫu thân và các dì chắc còn muốn phỉnh nhị nương mộtlúc nữa, mình cũng không tiện vào góp vui, chi bằng về Linh Tước Lâu tìm Thục Gia tán gẫu chút chuyện gần đây Đại công chúa tuyển phò mã.

Về lại LinhTước Lâu, Từ Man quả nhiên bắt gặp Thục Gia đang ngồi bên cửa sổ, tờgiấy Tuyên thành trải trên bàn mới viết được vài chữ, trong tay nàng lại cầm một đĩa điểm tâm, mắt híp lại hạnh phúc, miệng còn không ngừng nhai nhóp nhép, ăn đến vô cùng ngon lành.

“Thục Gia,sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều đang ăn a.” mắt nhìn thân thể châutròn ngọc sáng của Thục Gia, Từ Man liền đau đầu, Tưởng Nhị cô nươngngười ta cũng thích ăn, nhưng mà người ta ăn tinh ăn tế, ai nấy tuổi tác đều xấp xỉ nhau, trông người ta thân liễu eo thon, nhìn lại Thục Gia,chỉ cần là thứ có thể vào miệng, cái gì nàng ta cũng dám nuốt vào. Banđầu lúc còn nhỏ, ăn được là phúc, nhưng cô nương đã lớn nhổng rồi, còntrông như cái thùng cơm, tương lai cũng đủ khiến người sầu rồi.

“A Man ngươi đã về rồi?” Thục Gia buông đĩa xuống, cầm khăn tay lau miệng, cười hìhì đi tới, làn da bóng loáng trơn mượt, y hệt một trái táo bự, trôngcũng đáng yêu.

“Bọn họ đâuhết rồi?” Theo lý mà nói, bình thường các cô bé 13 tuổi sẽ không bắtbuộc phải đến Cung học nữa, cho nên Thục Thận cũng rất ít đến đây, ThụcViện tuy cũng qua tuổi, nhưng không biết sao, có lẽ chính là không muốncho Từ Man thoải mái, bèn cùng Thục Mẫn, hai người họ không có việc gìlà cứ tung tăng đến, còn mang theo cả Hoàng Tú Oánh dạo gần đây thànhthật rất nhiều.

“Nói cái gì mà phò mã của đại tỷ, thần thần bí bí, ta lười sáp vào.” Thục Gia uống ngụm trà, không quan tâm nói.

Đôi lúc, TừMan cảm thấy Thục Gia dường như có một loại trực giác trời sinh, nếukhông phải bên trong có càn khôn, thì chính là đại trí giả ngu. Nàng ấybiết rất rõ mấy tỷ tỷ kia không có hảo cảm với mình, nàng vừa không bựccũng không ghen tỵ, nếu những lúc ở cùng Từ Man, thì cùng đùa giỡn, cònnhững lúc không có Từ Man, thì nàng cũng có thể chịu được cảnh tịch mịch một mình. Thục Gia còn là một người rất trọng tình bạn, ban đầu TưởngNhị cô nương không chịu theo cha ra ngoài biên cương, dù sao nàng vẫn là thư đồng của công chúa, nhưng sau đó Thục Gia đến thuyết phục khôngnói, còn từ chối Hoàng hậu đề nghị chọn một người khác. Cho nên, Từ Mancảm thấy, chỉ cần người tâm tư không vặn vẹo, hẳn là đều có thể kết bạncùng Thục Gia. Mà tâm tư bất chính, Thục Gia căn bản là trốn còn khôngkịp. Nhiều năm nay, Từ Man xem như đã nhìn ra, cũng hiểu được ý tứ banđầu của Hoàng đế, phe Giang lương nhân cùng với nhà họ Giang, thật sựhoàn toàn bất đồng với tộc mẹ của Hoàng Tú Oánh.

(MTY:giải thích tẹo, nhà họ Giang của Giang lương nhân là đồng tộc của mẹHoàng Tú Oánh, vì mẹ Hoàng Tú Oánh cũng họ Giang, nhưng không vì thế màGiang lương nhân về phe của mẹ Hoàng Tú Oánh, cũng chính là phe Hữutướng)

Hai ngườiđang nói chuyện, đám công chúa bên ngoài mang theo thư đồng cũng đi vào, líu ra líu ríu, không biết đang sôi nổi thảo luận cái gì, lúc nhìn thấy Từ Man cũng đang ngồi ở trong, thanh âm như thể bị người bóp nghẹn lại, lập tức nhỏ giọng hẳn.

Đám thư đồng tuy là con gái đại thần, nhưng ở trong cung cũng không khác gì nha hoàn là mấy, tiến lên thi lễ với Từ Man và Thục Gia, rồi trở về bên cạnh các công chúa, cúi đầu trao đổi mắt với nhau.

“A Man vừa mới đi đâu vậy?” Thục Viện cười khẽ một tiếng, ngồi xuống cạnh Đại công chúa Thục Thận.

Từ Man cảmthấy có chút kỳ quái, Thục Viện trước nay nói chuyện với nàng, luôn luôn hàm chứa châm chích, hôm nay vậy mà xem như hòa hoãn.

“Mẫu thân vào cung, ta đi gặp một chút.”

“Có mẫu hậu ở nơi đó ư?” Thục Thận tiếp lời.

Từ Man gật gật đầu, không biết các nàng có dụng ý gì.

“A Man, mặcdù ta chướng mắt ngươi, nhưng mẫu hậu yêu thương ngươi nhất là thật, cho dù ngươi chướng mắt ta, nhưng đại tỷ chưa từng đắc tội ngươi.” ThụcViện vốn muốn nói ngon ngọt, nhưng nói rồi nói, lại sừng sộ lên.

Từ Man nhìnvề phía Thục Thận, Thục Thận hai má có hơi đỏ ửng, lườm Thục Viện mộtcái, liền cúi đầu, vày vò con chuột vải trong tay.

Từ Man thấy lạ, bèn nói: “Đại biểu tỷ đối với ta tất nhiên không tệ.”

“Thế đại tỷcó việc nhờ ngươi, ngươi phải đồng ý!” Thục Viện vỗ tay một cái, như thể đã đạt được vậy, cười hì hì, còn ái muội đẩy Thục Thận một cái.

Thục Thận cầm con chuột vải, hơi nâng mí mắt lên, đúng là ánh mắt lộ vẻ mong chờ.

Nhưng Từ Man sớm cảm thấy vị công chúa này cũng không đáng tin cậy, sao có thể tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu của họ.

Thục Thậnthấy Từ Man không lập tức đồng ý, môi giật giật, sắc ửng đỏ trên gươngmặt rút đi, thay vào đó có hơi tái, trong hốc mắt lại phiếm hồng, trôngrất đáng thương.

Từ Man vẫnkhông muốn mở miệng, Thục Mẫn vẫn luôn nhìn Thục Thận, thấy thế âm trầmnói: “Từ Man, trước nay đều là ta chướng mắt ngươi, nếu ngươi có oán hận gì thì cứ đổ lên ta, là đại tỷ ngăn ta, không để cho ta tìm ngươi gâysự, ngươi chớ có không biết lòng tốt của người khác.”

Từ Man đếncái liếc mắt cũng lười, nàng còn chưa nói gì, đám ranh con này là đầu óc có bệnh, hay là thính giác có bệnh a, lại nói… Từ Man nhìn bộ y phụcnửa cũ nửa mới trên người Thục Mẫn, sợ là đến cả thư đồng của nàng cònmặc đẹp hơn nàng. Nàng ta thật sự nghĩ Thục Thận đối với nàng chân tâmsao, nếu thực là chân tâm, vì sao An bát tử bệnh nặng, Thục Thận khôngtìm thái y đến trị liệu, vì sao Thục Mẫn bị cung nhân khi dễ, Thục Thậnchả hề nói lấy một lời, để mặc cho tính cách nàng ta càng trở nên vặnvẹo. Ngược lại là Thục Gia thiện tâm có đôi khi sẽ giúp một tay, ngượclại bị Thục Mẫn cho rằng Thục Gia “khi không mà tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp”. Cũng lại là Thục Thận mới an ủivài câu sau đó, lại biến thành “Chúa cứu thế”.

Một kẻ đầuóc không phân biệt được tốt xấu, Từ Man đến giờ cũng lười so đo, chẳngqua Thục Mẫn thường bị người ta lấy ra làm mũi thương, khiến Từ Man muốn lờ đi tồn tại của nàng ta cũng không thể.

“Ta vậy màchưa nói gì, đại biểu tỷ cũng chưa nói nhờ ta giúp cái gì, các ngươi tội gì phải kích động thế.” Dù sao mọi người trong cung đều biết quận chúanàng đây tính cách kiêu ngạo, tự cao tự đại, lúc nhỏ đánh công chúakhông nói, trưởng thành còn lục đục với đám tỷ muội, cuối cùng chỉ cóthể lưu lạc đi chơi với một đứa tham ăn, Từ Man cũng lười bày thể diệncái gì mà tỷ muội tình thâm.

“Mẫu hậukhông phải gần đây đang tuyển phò mã cho đại tỷ sao?” Thục Viện phe phẩy khăn tay tựa vào cạnh bàn, đuôi mắt xếch lên, lại cười nói: “Có thểgiúp đại tỷ chúng ta nhìn thử một cái, trong đám nhân tuyển có haykhông…”

“Quên đi, đừng nói nữa!” Thục Thận bị nàng nói, còn kéo thật dài âm cuối, xấu hổ đến đứng dậy, muốn che miệng Thục Viện.

Thục Việncười hi hi trốn khỏi tay nàng, lại gọi Thục Mẫn đến giữ nàng lại, mớicười đến thở không ra hơi nói tiếp với Từ Man: “Liệu có con trai củaTrường tín hầu – Thôi Bác Ngôn hay không.”

Thục Thậnvừa nghe tên của người này bị Thục Viện hô lên, lại nghe những ngườitrong phòng đều cười đùa, trong lúc xấu hổ, cư nhiên không để ý nhữngngười còn lại, đẩy Thục Mẫn ra, xách váy chạy ra ngoài, thư đồng củanàng mang theo nha hoàn lập tức chạy theo. Thục Mẫn do dự một lát tựnhiên cũng dẫn theo thư đồng nha hoàn chạy theo sau.

Từ Man không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ cười ngặt nghẽo của Thục Viện, trong đầu dờiđi chỗ khác. Trường tín hầu ở trong thành Kiến Khang cũng không nổi bật, tiên hoàng hỉ phong vương hầu là chuyện nổi danh, chỉ cần không phảiđược liệt vào hàng hầu, thì tước hầu trong đám quan từ nhỏ đến lớn nhiều không đếm xuể.

Nhưng vịTrường tín hầu này lại khác hẳn, tổ mẫu của ông ta là cô ruột của tiênđế, nói cách khác, ông ta là biểu ca ruột của đương kim hoàng thượng,tuy nói tuổi tác hai người chênh lệch có hơi lớn, nhưng quan hệ vẫnkhông tệ. Vả lại, ông ta tuy không ở trên triều đình, nhưng bản thân làtrung lập. Tuy nhiên bởi vì Thôi gia vốn là thị tộc ở phương bắc, do đótổ mẫu của Trường tín hầu mới bị đưa đến đó kết thân, cho nên trong taycòn nắm địa khế nông trường phương bắc, mỗi con số chiến mã hàng ngànhàng vạn kia thôi, cũng đã khiến người ta trông mà thèm nhỏ dãi khôngngớt rồi. Huống chi Thôi Bác Ngôn cũng không phải tên chịu yên phận, con trai út thứ tử của hoàng thúc gia gia, vị công tử “Tiền” kia vậy mà làbạn thân của hắn, hai người họ lăn lộn chốn thương trường, cực ít lầnthất thủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv