Cơ hội tớinhanh làm cho Từ Man không thể tin được, ngay tại một đêm trước tiếtnguyên tiêu, công chúa Hòa Húc đột nhiên đến phủ Đại trưởng công chúa,đầu tiên không hề nói năng gì, chỉ ngồi xuống giường êm trong khuê phòng của Từ Man, đầu cúi gằm, như đang ngẫm nghĩ. Sau đó, đương lúc Từ Manbắt đầu cảm thấy không yên, công chúa Hòa Húc bỗng nhiên ngẩng đầu, cựckỳ nghiêm túc hỏi một câu: “Ngày đó, hắn thực sự đi cùng tiểu súc sinhTrần gia kia?”
Từ Man ngây ra một lúc, sau đó theo bản năng gật gật đầu.
Khuôn mặtvốn tiều tụy của công chúa Hòa Húc chợt trắng bợt, ngay cả hốc mắt cũngđỏ lên, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, quật cường không cho nước mắt rơixuống, sau đó nàng không nói gì nữa, đoan trang đứng lên, yêu thương sờđầu Từ Man, sau đó xoay người bước đi, cũng không nói một lời với Đạitrưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nhìn muội muội rời đi, chỉ ôm Từ Man một cái, bèn thở dài trở về phòng.
Sau đó, TừMan nghe nói Liêu Đan Dương rời khỏi phủ công chúa, công chúa Hòa Húccũng không hề dây dưa, chỉ giống như một đôi tình nhân chia tay, đườngai nấy đi vậy. Sau đó, Từ Man còn đặc biệt lưu ý đến Liêu Đan Dương,nghe nói hắn ở trong thành Kiến Khang, cũng quả thật nổi tiếng một thờigian, tiếp theo không biết xảy ra chuyện gì, gánh hát bị đập phá, cóngười bị thương, sau đó được thứ tử Trần gia kia đón đi, đương nhiên đây là chuyện sau này hãy nói.
Trước mắtchỉ nói đến công chúa Hòa Húc bị đau thương vì tình, nhất thời khôngmuốn ở trong thành Kiến Khang, định bụng ra ngoài du ngoạn một thờigian, Hàng Châu liền trở thành lựa chọn tốt nhất, vì nơi đó không xa, mà Đại trưởng công chúa thật sự lo lắng cho muội muội, bèn báo cho Hoàngđế, cũng thu thập hành trang đi Hàng Châu cùng muội muội, dự định chơivài ngày sẽ về.
Ban đầu vốncũng muốn mang theo Từ Man, nhưng Từ Man không yên lòng chuyện Quan mama, hơn nữa Cung học cũng sắp khai giảng, nàng không muốn lỡ dở bài vở,bèn từ chối mẫu thân ở lại trong phủ.
Tuy nhiên,sau tiết nguyên tiêu, Đại trưởng công chúa vừa mới đi, Từ Văn Bân liềnphụng mật chiếu vào cung, kể từ đó, toàn bộ phủ Đại trưởng công chúa cưnhiên không có lấy một đại chủ tử.
“A nươngkhông phải bảo chúng ta vào cung ở sao?” Từ Man thấy phụ thân vừa mớiđi, đại ca liền sai người đem vật đã sắp xếp xong phân ra đặt rải rác,trong lòng còn nghi vấn, không khỏi hỏi.
Từ Hải Sinh lại bí hiểm nói: “Đi vào cung ở, chẳng phải bỏ lỡ trò hay sao?”
Từ Man chớpmắt, nhớ lại hôm qua Từ gia truyền tin đến, tổ mẫu quả thật muốn thayphụ thân tìm một người trong phòng, nhân tuyển xem như đã chọn xong rồi.
“Tổ mẫu sao lại nhằm ngay lúc này?” Từ Man khó hiểu.
“Hiện tạicha mẹ không có nhà, chỉ có mấy anh em chúng ta, bà là trưởng bối tấtnhiên có thể vò nắn chúng ta, lấy danh nghĩa khác đưa một người vàokhông phải thực bình thường hay sao?” Từ Hải Sinh cầm một con chim nhỏđược khắc từ gỗ hạch đào mà mình yêu thích, cười lạnh nói.
“Bà ta không sợ a đa a nương trở về sẽ tức giận sao?” Từ Man càng cảm thấy tổ mẫugià nên hồ đồ, cũng đã bao nhiêu năm rồi, còn chèn ép con trai mình, cưnhiên bây giờ còn xây chèn thêm bức tường nữa.
“Chẳng quachỉ đưa một đứa nha hoàn đến, bên ngoài cũng không nói gì đâu, sợ là bàta căn bản không cân nhắc a đa có thu dùng hay không, chỉ cần đưa tớilàm chúng ta khó chịu, trong lòng bà liền vui vẻ thôi.” tâm tư Tổ mẫukhông ai nghĩ thấu được, tổ phụ nói bà nhiều lần, nhưng bà vẫn làm theo ý mình, giống như là bằng giá nào cũng phải làm vậy. Cũng không biết nămđó mẫu thân gả vào Từ gia, rốt cuộc phát sinh chuyện gì làm tổ mẫu cămthù đến tận xương tuỷ, mới dẫn tới tình trạng hôm nay.
Từ Man quả thật không thể hiểu nổi Từ gia lão phu nhân, loại tính tình cố chấp này hình như đã hết thuốc chữa.
Có điều,chưa đợi được tin tức của Từ gia, nhị ca Từ Hải Thiên đã xách về mộtchiếc đèn xoay. Từ Man nhìn chiếc đèn xoay kia, đầu tiên là sửng sốt,sau đó thần sắc phức tạp bảo ca ca đặt lên bàn. Mấy năm nay, nàng đều cố gắng bảo Gia Cát Sơ Thanh không cần tặng đèn đến nữa, nhưng vô luậnnàng nói không thích, hay là không muốn nhận, Gia Cát Sơ Thanh đều imlặng mà chống đỡ, tiếp đó, năm sau vẫn là một chiếc đèn xoay, đươngnhiên trong chuyện này nếu không có một đồng đội ngu như heo như nhị ca, Từ Man đã sớm cắt đứt liên hệ cùng Gia Cát Sơ Thanh rồi. Mà nhị ca cáingười thần kinh thô kia, cũng chỉ cảm thấy muội muội đang cáu kỉnh, cũng không coi là thật, huống chi bọn họ còn nhỏ, lại là thân thích, cho nên không nghĩ gì nhiều lắm.
Bất quá, lần này ngoại trừ chiếc đèn xoay kia, nhị ca còn mang về cho Từ Man một cái hộp nhỏ.
“Đây là cái gì?” Từ Man tưởng Nhị ca đích thân tới tặng quà cho mình.
Nhưng nhị ca lại nói: “Ta cũng không biết, huynh ấy nói ta đưa cho muội.”
Từ Man vươn tay ra cầm, tạm dừng một chút, nhưng vẫn mở ra trước mặt ca ca.
Nhưng saukhi lấy vật trong hộp ra, Từ Man lại trầm mặc. Vật này cực kỳ quen mắt,lớp ngọc lưu ly mỏng bọc quanh, hạt cát màu sắc rực rỡ, cũng không biếtnhờ nguyên lý gì, bất luận chuyển động nó thế nào, hạt cát bên trong sẽluôn dựa theo màu sắc đã được sắp xếp từ trước mà lắng đọng lại thànhtừng lớp từng lớp. Đây rõ ràng chính là vật mà Từ Man hôm đó đã nhìntrúng trong cửa hàng của người Hồ kia – đồng hồ cát.
Nhất định là Gia Cát Sơ Thanh từ miệng của Đàn Hương biết nàng để ý đến đồng hồ cátnày, thật không ngờ, một tên con trai cũng miệng rộng đến thế.
Từ Man tức tối cất đồng hồ cát đi, trực tiếp bảo Thanh Mai đem cất vào rương.
Đêm đó, lúcTừ Man báo cho Quan ma ma biết nàng và các ca ca không muốn vào cung ở,biểu tình Quan ma ma thoáng có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh mụ ta đãtrở lại như mọi ngày, ở bên người Từ Man nói liên miên cằn nhằn, như thể không thèm để ý đến chuyện này.
Cung họckhai giảng, Từ Man lại chơi cùng Chu Hoàn, còn có thêm hai người tham ăn Thục Gia và Tưởng Nhị cô nương, ngày ngày cư nhiên trôi qua thảnh thơihơn thường. Chỉ có mỗi lần đụng phải ánh mắt dò xét như có như không của Hoàng Tú Oánh, khiến cho Từ Man sinh ra bất mãn.
Hoàng TúOánh không hổ là trọng sinh, không nói đến thư pháp đan thanh của nàngmà nói đến tay nghề thêu thùa, ngay cả Từ Man trong lòng có bất hòa,cũng không thể không thầm ngợi khen một tiếng. Nhưng nàng ta tâm kế thâm trầm, lại thích lôi kéo lòng người, chính là Từ Man trong việc học cũng được nàng ta chỉ điểm qua vài lần. Chưa hết, nàng ta còn giỏi về trùnghệ (tay nghề nấu ăn),Thục Gia vốn có lòng phòng ngự cũng càng lúc càng thả lỏng, nhưng dầu gì Thục Gia không thích Thục Viện, cho nên ở trước mặt Hoàng Tú Oánh, vì“nể mặt” điểm tâm mà sẽ cho sắc mặt tốt, nhưng nếu Hoàng Tú Oánh hỏi đến chuyện của Từ Man, nàng đều ậm ờ cho qua, sau đó quay đầu, sẽ lén máchlại với Từ Man.
Từ Man cònphát hiện Hoàng Tú Oánh gần đây bắt đầu lân la thân cận với Hoàng đế cữu cữu, thậm chí muốn tiếp cận con trai của Hoàng hậu – Tôn Mẫn Hi. Đángtiếc Tôn Mẫn Hi tuy là con nít, nhưng là con nít quỷ, đối với những nữnhân khác trong cung, hắn luôn luôn không ưa. Vẫn là sau khi Hoàng hậuphát hiện việc này, lòng đề phòng với Hoàng mỹ nhân, càng thêm nặng.
Từ Man trong lòng cười lạnh, Hoàng Tú Oánh kia thật đúng là làm cho bản thân mìnhtrở thành người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cư nhiên lung lạc đếnchỗ Hoàng đế Hoàng hậu. Khổ nỗi thành kiến của cữu cữu đối với nhà bọnhọ đã sâu, sao có thể dễ dàng bị một tiểu nha đầu lừa đảo thu mua được.
Bất quá cũng chính vì vậy, trong lòng Từ Man có chút lo lắng, trong sách sau khiHoàng Tú Oánh sống lại, Hoàng đế cữu cữu hình như trên dưới 30 liền bệnh chết, xem như đoản mệnh. Nhưng Từ Man biết, thân thể Hoàng đế cữu cữurất khỏe mạnh, tuyệt đối không thể có chuyện chết sớm vì bệnh được. Hơnnữa trong sách, Hoàng hậu từ lúc sẩy thai thân thể bắt đầu không tốt,căn bản không quản lý được hậu cung, mới có thể để cho Hoàng mỹ nhânnhằm lúc Hoàng đế cữu cữu bạo bệnh, đột nhiên nắm toàn cục trong tay,đưa Đại hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế.
Nếu kiếp đầu tiên, Hoàng mỹ nhân là vì độc hại Hoàng hậu mà bị xử tử, như vậy saukhi nữ chính sống lại trong sách, Hoàng đế đột nhiên tử vong, liệu giữahai người họ có thể có liên hệ gì hay không.
Đột nhiên bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, Từ Man cảm thấy nhất định là mình đãtưởng tượng thái quá rồi, nhưng suy nghĩ kia vẫn quanh quẩn trong đầunàng, không sao xua đi được.
“Quận chúa,sao không ở trong phòng?” Nhắc tào tháo, tào tháo đã đến, Từ Man mắtlạnh nhìn Hoàng Tú Oánh từ xa men theo hành lang gấp khúc đến gần, tianắng ấm của mùa đông chiếu lên áo lông chồn của nàng ta, làm nổi lên một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa.
Từ Man cũngkhông che dấu biểu hiện không ưa nàng ta, dù sao đời thứ nhất trongsách, Từ Man đúng là xỉa xói chèn ép Hoàng Tú Oánh đủ điều. Nàng khôngmuốn làm cho Hoàng Tú Oánh đâm nghi ngờ, huống chi, càng chung đụng vớiHoàng Tú Oánh, nàng càng cảm thấy cô gái này thật đạo đức giả.
“Gần vàoxuân, cảnh sắc mùa đông sắp sửa trôi qua, có chút thương tiếc nên muốnra nhìn một cái thôi.” Từ Man tìm một lời giải thích không thực tế nhất, rõ ràng chính là nói cho có lệ.
Vậy mà Hoàng Tú Oánh còn bày ra vẻ mặt tán đồng, đứng cạnh nàng, nhìn nhánh cây trơtrụi mà cảm thán nói: “Còn không phải sao, bốn mùa biến hóa, luôn luônphải có lúc trôi qua.”
“Nếu quả thực cái gì cũng có thể trôi qua thì tốt rồi.” Từ Man cúi đầu, hàm ý sâu xa nói.
Hoàng TúOánh trong lòng chợt động, quay phắt đầu nhìn Từ Man, nhưng thấy nàngchỉ đang vân vê một mảnh lá khô, xé lạo xạo, tính trẻ con như thế, bènthả lỏng xuống, chỉ cho là mấy lời nói vô tình.
“Quận chúa cảm thấy Đại điện hạ thế nào?” Hoàng Tú Oánh nhìn lá rơi trên đất, làm như lơ đễnh hỏi.
“Đại biểuca? Là một người rất tốt.” Từ Man vỗ vỗ bụi trong tay, xoay người trở về hành lang, Hoàng Tú Oánh nhìn quanh, bèn đi theo sau.
“Đúng vậy, chỉ tiếc Đại điện hạ không thể một mình chơi cùng quận chúa rồi.” Hoàng Tú Oánh không đầu không đuôi cảm thán nói.
Bước chân Từ Man không ngừng, lại nghe ra ý tại ngôn ngoại, không nghĩ tới mình vẫncòn nhỏ như vậy, Hoàng Tú Oánh đã đến dò xét ý tứ của mình. Đối vớiHoàng Tú Oánh mà nói, quận chúa là một tai họa, không thể gây tai họađến Gia Cát Sơ Thanh, đương nhiên cũng không thể gây họa cho Đại hoàngtử, bọn họ là chỗ mà nhà họ Hoàng dựa vào. Xem ra, nàng ta muốn ngấmngầm dẫn dắt mình đây. Thật không biết, nếu Hoàng mỹ nhân biết đứa cháugái ruột của mình không đi giúp mình, ngược lại đi cạy góc tường mình,bà ta sẽ thế nào nhỉ?
“Vì saokhông thể một mình chơi cùng ta?” bé gái 7 tuổi đối với hôn nhân vẫnchưa có mẫn cảm gì đặc biệt, cũng không có cảm giác xấu hổ gì, bất quáước chừng qua 9 – 10 tuổi, trong nhà bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, những bégái cũng dần dần tiếp xúc chuyện nhà, thanh xuân nảy mầm, do đó, Từ Mannói vậy cũng không thấy đột ngột.
Hoàng TúOánh hơi khó xử liếc nhìn Từ Man, thở dài nói: “Quận chúa thấy nam nhânhoàng gia, người nào tương lai chỉ có một nữ tử chứ. Quận chúa tôn quý,nhất định là muốn tìm một người nguyện ý có một mình mình đúng không.”
“Chẳng qua chơi đùa mà thôi, thêm vài người cũng không sao cả.” Từ Man vờ không hiểu nói.
Hoàng Tú Oánh lại cười nói: “Quận chúa vẫn còn nhỏ.”
Từ Man liếcmắt xem thường, khinh khỉnh bước đi. Xem ra Hoàng Tú Oánh vẫn khôngbuông tha ý đồ dụ dỗ lôi kéo mình, bất luận mình nói cái gì, nàng ta đều trưng ra dáng vẻ tính tình rất tốt, luôn muốn tìm cơ hội giao hảo vớimình.
“Ừm, bất quá ngươi nói cũng có đạo lý, nếu đại biểu ca không thể chơi với ta, ta còn có Gia Cát gia Sơ Thanh biểu ca a, huynh ấy nhất định nguyện ý chơi với ta, vả lại huynh ấy giờ là một kẻ bạch đinh, khi dễ huynh ấy, a nươngcũng sẽ không nói gì ta đâu.” Từ Man bất ngờ dừng bước, quay đầu nhìnHoàng Tú Oánh, ác ý nói.
Sắc mặt của Hoàng Tú Oánh lập tức trở nên trắng bệch, trong đôi mắt quét qua một nỗi kinh sợ muốn che giấu, lại không giấu được.