Hôm ấy Châu Ngang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong lớp, giáo viên đã giảng xong mẹo của bài luyện tập hôm nay, mọi người đều đang tự do liên hệ.
Luyện tập đã lâu cũng khó tránh cảm thấy mệt mỏi, Châu Ngang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh, ánh nắng chói lọi, nhiệt độ bên ngoài rất cao.
Bỗng nhiên có một cô gái dừng ngoài cửa sổ.
“Bên này là phòng guitar rồi.”
Giáo viên tài vụ nói với cô gái.
Còn một người nữa, chắc là người nhà của cô gái.
Gương mặt bị phơi nắng đỏ au bỗng nhiên dựa gần cửa sổ, hai tay cô chống trước trán, nhìn vào bên trong.
Gương mặt tròn tròn, mềm mại non nớt.
Đáng yêu quá.
Thật ra đây mới là lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ là cô quên mất rồi, hoặc là hoàn toàn không nhìn thấy cậu.
Cũng chẳng trách cô vẫn luôn nhắc mãi, “Châu Ngang, mình chỉ thiếu một chút, một chút xíu xiu thôi là có thể làm một tay chơi guitar giỏi như cậu rồi.”
Đúng thế, chỉ thiếu mỗi chút xíu nữa thôi, hai người họ có thể trở thành bạn bè sớm hơn, cùng ngồi trên chuyến xe bus sớm hơn.
Đấy là năm lớp 8.
Lớp 9 năm đó, cậu đạp chiếc xe đạp leo núi màu đen trở về quê, trên đường đầy hoa cải dầu.
Mùi của hoa cải dầu chẳng thơm chút nào, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều ong đến.
Đương nhiên cũng hấp dẫn cả cô.
Trên đường đang rẽ vào góc, hai chiếc xe đi qua nhau, cậu nhìn thấy cô trong kẽ hở của cửa sổ.
Mắt to, long lanh.
Thời khắc đó dường như bị kéo dài thêm, mãi đến khi xe đi qua, thời gian chẳng hề nể nang mà bắt đầu tăng tốc.
Đạp mãi đến ngã tư cậu mới dẫm phanh xe lại, quay đầu lại muốn nhìn bóng hình còn sót lại của chiếc xe, nhưng chỉ nhìn thấy được mấy cây to, rồi từ từ biến thành một con đường xi măng.
Ngơ ngẩn một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cậu nghĩ, thôi vậy, rồi sẽ lại gặp thôi.
Gặp lại lần nữa là đến kỳ nghỉ hè sau khi thi xong chuyển cấp ba.
Cậu đang đợi xe bus ở trạm Tề Trang, lên xe rồi nhìn ra phía sau, không ngờ lại là cô. Cũng đúng, lúc ở quê đều gặp được, càng huống hồ là ngồi chuyến xe bus từ quê lên thị xã.
Cũng không biết cô đã học guitar chưa nữa.
Lúc xuống xe, cậu để lại tờ nhạc phổ vừa đánh xong ở chỗ ngồi.
Cậu đoán cô sẽ xuống xe ở trạm huyện thành, sẽ cầm tờ nhạc phổ của cậu đi tìm cậu. Nhưng mà Châu Ngang cũng đoán những điều này cô ấy có lẽ cũng sẽ không làm thế.
Cuối cùng, cô thật sự đã cầm tờ nhạc phổ cậu cố ý làm rơi đi tìm cậu.
Thế là hai người họ ngồi cùng một chiếc xe bus trong thời gian kỳ nghỉ hè dài. Thời khắc đó, hai người đều không cô đơn, không lẻ loi một mình.
Sau đó Châu Ngang học ở Nhất Trung ở thị xã, hôm khai giảng cậu bắt gặp một bóng hình rất quen thuộc, không dám chắc lắm, hôm đó bận rộn quá, dọn dẹp xong đồ đạc xong thì trong sân trường cũng không thấy nữa. Mãi đến khi huấn luyện quân sự, cậu phát hiện ra cô trong một đám học sinh lớp 10 mới vào. Nhưng mà hình như cô quên cậu mất rồi.
Rõ ràng chưa qua bao lâu mà.
Sao lại không nhớ chứ?
Thật đúng là ngốc ghê.
Cũng may là giữa hai người họ có một bước ngoặt, đó là lúc cô đang học từ vựng trong văn phòng, vừa khéo là cậu phải đi qua cô. Cũng giúp cô nhớ lại từ vựng.
Ai mà biết được trước đó và sau này lại xảy ra nhiều chuyện như thế chứ.
Khi cô mua quýt cho cậu, khi đặt ly cùng với nhau, khi thêm topping cho sữa chua, khi mặc đồ cùng màu, khi cậu hát…
Châu Ngang đều nhớ cả, Châu Ngang cũng đều biết cả.
Quýt cô chọn ngọt lắm, cốc của hai người đặt cùng với nhau cũng rất hợp, cốc kem viên khoai môn đầu tiên cô làm trong đời cũng rất ngon, cô mặc gì cũng đều xinh xắn cả, dáng vẻ cô nghe cậu hát cũng vô cùng nghiêm túc…
Thật ra lúc ở bảo tàng cậu nhìn thấy cô ấy rồi, trạng thái cũng khá tốt, cậu thấy cô cũng rất vui.
Đây là lần đầu tiên ngoài ý muốn thật, cậu đi cùng với người nhà đến.
Cậu nghĩ bảo tàng mỹ thuật, có liên quan đến mỹ thuật mà cô học, cậu có thể thông qua đó mà hiểu thêm về sở trường của cô, sở thích của cô.
Sau đó lại gặp nhau trên chuyến xe, cuối cùng thì cậu nói với cô hai chữ “cố lên”.
Thi xong thì Lý Mạch trở về trường.
Sau này nói chuyện thì rõ ràng là ít hơn trước đây nhiều, bởi vì cô bắt đầu giai đoạn bận rộn, rất ít ra ngoài.
Cậu cho Trần Vũ Đào rất nhiều điểm kiến thức ôn tập, nhưng cô là học sinh khoa xã hội, không thể lộ quá được, thế là chỉ có thể tổng kết điểm kiến thức của môn tiếng Anh và toán lại, như thế thì Trình Hân Ý sẽ cầm đến, cuối cùng sẽ đến được tay cô.
Tình hình dịch bệnh càng không hể gặp nhau được, thỉnh thoảng sẽ chơi vài ván game.
Mọi người đều đang đợi khai giảng.
Cuối cùng thì cũng có thể về lại trường sau thời gian chờ đợi khó khăn, mọi thứ đều trở nên khác đi, mọi người đều càng cố gắng học tập hơn, cô thì sao? Cô cũng vậy.
Mãi cho đến hôm tốt nghiệp.
Cậu thể hiện ca khúc 《Thời niên thiếu tươi đẹp》。
Hát cho cô nghe, cũng là hát cho khoảng thời gian chẳng thể quay lại nữa.
Châu Ngang tìm dây đeo đỏ rất lâu, Lý Mạch viết là Châu Ngang.
Trong lòng cậu nghĩ, cô bé ngốc này sao có thể không viết tên cô chứ, thi đại học là một trong những chuyện quan trọng của đời người mà, sao có thể không chúc cho mình chứ?
Sau đó cậu hỏi Lý Mạch, Lý Mạch nói trong lòng mình đã chúc rồi.
Lý Mạch còn nói, theo như cậu ấy nghĩ thì Châu Ngang cũng là một tên ngốc, trên dây đeo đỏ của cậu cũng viết tên xong rồi, cậu ấy viết là Lý Mạch cố lên.
Mẹ Châu Ngang đang ở nhà lật xem ảnh gia đình họ, bỗng nhiên nhận ra một bức ảnh hơi khác.
“Lão Châu à, ông còn nhớ cô bé này không?
Bố Châu Ngang đặt bát xuống, tay tuỳ ý lau lau, lập tức chạy ra từ phòng bếp, “đâu nào?”
“Đây này!” Bà chỉ cô gái trên tấm ảnh.
Nhìn một cái, bố Châu Ngang nói, “đây chẳng phải là con gái nhà lão Lý à?”
“Đúng thế, lúc nhỏ Châu Ngang còn bảo muốn cưới con bé đấy. Tôi thích con bé đấy lắm, cũng không biết bây giờ nhà lão Lý thế nào rồi.”
…
Trên tấm ảnh, Châu Ngang đang kéo tay Lý Mạch, một người hoá trang thành công chúa nhỏ, một người hoá trang giống như hoàng tử nhỏ vậy, bên cạnh là mấy người lớn.
Trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc tràn đầy.
Tất cả đều rất tốt.
— HẾT —