Sở Nghiêu nhìn ID gửi tin nhắn thoại này, 4781, so với Tần ca ca các loại thì đứng đắn hơn nhiều.
Hắn có chút khó hiểu, hôm qua hai người bọn họ cãi nhau cũng không thoải mái, chuyện kia dường như cũng không nói rõ ràng.
Người này da mặt rất dày, còn dám gửi tin nhắn thoại.
Ngón tay hắn ấn vào nút nguồn, đang chuẩn bị tắt thông tấn khí, đột nhiên thông tấn khí trong tay rung lên "brừm brừm".
Sở Nghiêu rũ mắt nhìn, là một yêu cầu kết nối video, ID người gọi là 4781.
Hắn không do dự trực tiếp bấm từ chối, nhưng thông tấn khí tự động nhảy qua giao diện kết nối.
Sở Nghiêu: "...?
Tần Đồ đương nhiên biết Sở Nghiêu sẽ không nhận cuộc gọi video, cho nên anh xuống tay trước, bóp méo chương trình nào đó trong thông tấn khí của Sở Nghiêu.
Để thông tấn khí của Sở Nghiêu nghe lời hơn.
Suy cho cùng, để hai người yêu nhau, cũng phải có một người đùa giỡn lưu manh trước.
Việc này anh am hiểu.
"Hi, thiếu tá." Cuộc gọi video được kết nối, Tần Đồ miễn cưỡng dựa vào vị trí lái chính của tinh hạm, cười híp mắt vẫy tay với Sở Nghiêu.
Hoàn toàn quên mất, hôm qua anh mới gặm Sở Nghiêu một cái, hơn nữa còn bị đấm một phát.
Sở Nghiêu đen mặt, mím môi lạnh lùng nói: "Anh động thông tấn khí của tôi?"
Trong lòng hắn suy nghĩ một chút, Tần Đồ chưa từng chạm vào thông tấn khí của hắn, điểm ấy hắn có thể xác định, như vậy...... là điều khiển từ xa?
Có ai ở δ có thể làm được như vậy?
"A lô."
Đầu bên kia video truyền đến giọng nói của Tần Đồ có chút khàn khàn, có chút ý cười, giống như âm thanh do cọ xát một nhạc cụ tạo ra, khiến người ta có loại cảm giác nhộn nhạo trong lòng.
Sở Nghiêu giương mắt, nhìn Tần Đồ đang lên tiếng, nói: "Sao vậy?"
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tần Đồ cong mắt, mắt một mí mỏng manh nhướng lên, con ngươi màu đen che giấu cảm xúc, khi nhìn chằm chằm sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác khô nóng.
Cái đánh giá này là của Hải Kim, còn thuận tiện đặt cho Tần Đồ cái biệt hiệu chua chát——"Omega sát thủ".
"Vấn đề tôi hỏi anh còn chưa trả lời tôi. " Sở Nghiêu nhíu mày nói.
"Vấn đề gì?" Tần Đồ chớp chớp mắt, ngữ khí có chút vô tội.
"Biết rõ còn cố hỏi." Sở Nghiêu nhíu mày.
"Thông tấn khí?" Tần Đồ cười nói, "Tôi cũng rất nghi ngờ, thiếu tá vậy mà nhận video của tôi."
Anh thả tay ra tùy ý điều chỉnh tốc độ chạy mà không nhìn bảng điều khiển, sau đó thu tay lại, chống cằm, hơi ngửa đầu lên nhìn Sở Nghiêu, cong khóe môi, nói: "Vậy thì, từ lúc nhận video, tình hữu nghị của chúng ta lại thăng hoa một chút."
"Con mẹ nó tôi không muốn nhận." Sở Nghiêu lạnh mặt, nói, "Chính mình động hay không động, trong lòng anh không biết à?(*)"
(*)你自己動沒動心裏沒數: Không hiểu....
"Đã hiểu." Tần Đồ nghiêm túc gật đầu, "Tôi không động."
Là thông tấn khí của anh động, cho nên không liên quan đến anh.
Thông tấn khí của Tần Đồ: "..." Ngày ngày muốn chết.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước." Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nói.
Sáng sớm người này gửi tin nhắn chỉ để buôn chuyện không đâu vào đâu (1)?
(1)不痛不癢: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là không đau cũng không ngứa, mô tả ban đầu là một sự khó chịu không thể diễn tả được; hiện nay ẩn dụ về: không chạm vào bản chất, không trúng trọng tâm, không giải quyết được vấn đề.
Tần Đồ ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Sở Nghiêu nói, "Vừa rồi tôi chúc thiếu tá, thiếu tá không có gì muốn nói sao?"
"À" Sở Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh, nói, "Vậy thì chúc anh độc thân vui vẻ."
"Cám ơn ý tốt của thiếu tá," Tần Đồ cười đến mi mắt cong cong, thoạt nhìn rất hài lòng nói, "Tôi độc thân 24 năm rồi, này tạm thời đúng."
Sở Nghiêu: "......"
"Cúp." Sở Nghiêu nhíu mày, lười nói nhảm với anh.
"Đừng mà," Tần Đồ lại lên tiếng, "Tôi đã nói với cậu, buổi sáng tốt lành, thiếu tá cậu không nói gì sao?"
"Đừng được voi đòi tiên." Sở Nghiêu giương mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
"Bên tôi là buổi tối." Tần Đồ tự nói, anh tùy ý nhìn quanh bên ngoài tinh hạm, bốn phía màu đen dày đặc, màn đêm yên tĩnh.
Anh nhìn quanh bốn phía xong lại ném ánh mắt lên người Sở Nghiêu một lần nữa, cười nói: "Cho nên phải nói ngủ ngon, đúng không thiếu tá?"
Sở Nghiêu không để ý đến anh.
'Có qua có lại." Tần Đồ nhìn Sở Nghiêu, chậm rãi nói.
Kỳ thật Sở Nghiêu có nói ngủ ngon hay không cũng không sao cả, thậm chí không nói lời nào cũng được, đó cũng không phải mục đích của anh, anh chỉ muốn nhìn Sở Nghiêu một chút mà thôi.
Tay trái anh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay, ánh mắt không rời khỏi người Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu đang chuẩn bị cúp video, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay Tần Đồ.
Chiếc nhẫn màu đen rất bình thường, thậm chí có thể nói là rẻ tiền, nhìn không ra làm bằng chất liệu gì, nhưng có thể thấy được chế tác không quá tinh xảo, màu sắc cũng không bắt mắt, tóm lại chỉ là một chiếc nhẫn đen bình thường không có gì lạ.
Đeo trên tay Tần Đồ có chút không phù hợp với khí chất của anh, nhưng Tần Đồ tựa hồ rất quý trọng chiếc nhẫn màu đen này, động tác xoay chiếc nhẫn rất nhẹ nhàng.
Sở Nghiêu nhíu mày, mím môi nói: "Đây là của anh?"
Tần Đồ biết Sở Nghiêu đang chỉ cái gì, anh cụp mắt, lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn một hồi, đáp: "Là của tôi, nhưng cũng không phải của tôi."
Sở Nghiêu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
"Là một người bạn cũ tặng tôi." Tần Đồ cười cười, thuận miệng nói, "Làm sao vậy?"
"Không sao" Sở Nghiêu không nhiều lời, hắn trước kia chưa từng thấy qua chiếc nhẫn này, chỉ là vừa thấy nó, trong lòng chợt nhảy dựng, có chút cảm giác quái dị khó lòng giải thích.
Hai người trầm mặc vài giây, đều không nói gì, Sở Nghiêu dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh, hắn mở miệng nói: "Được rồi, cứ vậy đi, cúp."
"Được." Lần này Tần Đồ không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu không đùa giỡn nữa, anh thấy chuyển biến tốt liền thu, nếu không, khi quay về Dương Tử Tinh, Sở Nghiêu sẽ xử anh.
Anh vươn ngón tay muốn nhấn nút tắt, đột nhiên, Sở Nghiêu ở đầu bên kia màn hình mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói một câu "Ngủ ngon", sau đó cúp video.
Hai chữ này ngắn ngủi mà nhẹ giọng, thoáng cái liền biến mất trong không khí, như thể người đó chưa từng nói qua.
Nhưng Tần Đồ lại ngẩn người, anh nhìn Sở Nghiêu cúp video thành một màn hình màu đen, có chút không kịp phản ứng.
Hai chữ "Ngủ ngon" nhẹ nhàng, không có trọng lượng gì, lại đập mạnh vào trong lòng anh.
Anh không ngờ Sở Nghiêu sẽ nói, dù sao tính tình vị Alpha này không có tốt như vậy.
Nhưng Sở Nghiêu lại nói, điều này làm cho anh rất bất ngờ.
"Chậc....... "Tần Đồ duỗi tay lau mặt một cái, mái tóc vàng nhạt rủ xuống phủ lên đầu ngón tay anh, có chút ngứa ngáy, giống như tâm tình lúc này của anh.
Anh có thể ngửi thấy mùi pheromone của chính mình, mùi thảo dược nhàn nhạt.
"Sở Nghiêu, tôi nên làm gì với em bây giờ?" Anh buông tay xuống, nhìn chằm chằm bàn điều khiển, ánh mắt xa xăm, không có biểu tình gì, tự lẩm bẩm nói.
Không gọi thiếu tá, mà gọi tên Sở Nghiêu.
Hai chữ "ngủ ngon" đối với Sở Nghiêu mà nói cũng không có ý nghĩa gì, nhưng lại cho anh chút động lực đi về phía Sở Nghiêu.
Bóng đêm dài dằng dặc, tinh hạm màu đen đang chạy về phía Dương Tử Tinh, giống như anh đi về phía Sở Nghiêu.
Đã bỏ lỡ từ lâu, hy vọng bây giờ còn có cơ hội.
. . . . . .
Sở Nghiêu cúp video trò chuyện, im lặng ngồi ở đầu giường, vừa rồi thuận miệng nói "Ngủ ngon" cũng không suy nghĩ nhiều, đúng như lời Tần Đồ nói, chỉ là có qua có lại mà thôi.
Tần Đồ nói chào buổi sáng với hắn, hắn trả lời một câu chúc ngủ ngon cũng không có gì.
Nhưng vẻ mặt Tần Đồ bỗng nhiên sửng sốt khiến hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác không nói nên lời, khó có thể hình dung, chỉ là không thoải mái.
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc, nhưng không tìm ra nguyên nhân khiến mình khó chịu, nên không nghĩ tới chuyện này nữa, mà mở "Diễn đàn chính thức của Học viện Quân sự Liên bang".
Vừa nãy bắt đầu kết nối video, thông báo nhắc nhở của thông tấn khí vẫn liên tục nhấp nháy, tin nhắn liên tiếp được gửi tới, không phải tin nhắn thảo luận của học viên quân sự bình thường mà là tin nhắn màu đỏ do quản trị viên gửi đến.
Tất cả học sinh trong trường đều được nhận.
Sở Nghiêu bấm vào tin nhắn màu đỏ đầu tiên ——
【Thông báo khẩn cấp, cho đến nay, Liên Bang đã có 8 Omega mất tích, xin mọi người hãy chú ý đề phòng】
Mất tích?
Sở Nghiêu nhíu mày, ngón tay lướt xuống dưới, mở khu thảo luận.
Thông tin này được gửi dưới dạng bài viết, bên dưới là khu thảo luận.
— Tiểu Tình O của hiệu trưởng: Đệt? Có chuyện gì vậy, tui sợ quá!
— Tinh Tế Đệ Nhất Mãnh A: Lầu trên đừng sợ, nói cho anh biết đại đội của em, anh sẽ tới bảo vệ em, 【Hoa Hồng】
— Người đẹp bình thường không có gì đặc biệt: Lầu hai có liêm sỉ một chút, đây là chính sự, làm ơn giao nhiệm vụ bảo vệ Omega cho người có năng lực, ví dụ như tại hạ.
— Mỹ nữ đi ngang qua: Phục các ngươi, tâm thật dơ bẩn, chỉ biết thèm thuồng Omega chúng ta, còn muốn chơi trò bắt cóc?
—●v●: Lầu trên có bệnh à? Kích động mâu thuẫn giữa Alpha và Omega? Mẹ nó ai nói với bạn là Alpha làm ra chuyện này?
— Tình yêu của gia, cất kỹ: Đồng ý trên lầu, vị "Mỹ nữ đi ngang qua" kia có tật xấu đi? Đề nghị kiểm tra IP.
— Vĩnh viễn mười tám tuổi: +1, đề nghị cấm tài khoản.
— Tôi đẹp trai nhất toàn server: +1
. . . . . .
Sở Nghiêu tùy ý lướt lướt, rồi không nhìn nữa, thoát khỏi bài viết này, mở tin nhắn màu đỏ thứ hai.
Vừa mới mở ra, hắn liền nhíu chặt mày. 【 Căn cứ số 0 xuất hiện kẻ phản loạn, đánh cắp hàng chục khóa gen của người cầm quyền quan trọng trong Liên Bang rồi bỏ trốn, tinh tế phát lệnh truy nã cấp một! 】
Phản loạn?
Có chuyện gì vậy?